Chương 7: Thu Nhận Đệ Tử Đầu Tiên

"Hệ Thống, ta đã tu luyện bao lâu rồi?" – Dật Ân hỏi Hệ Thống.

"Thưa ký chủ, ngài đã tu luyện được mười ngày." – Hệ Thống trả lời.

Nghe mình đã tu luyện được mười ngày Dật Ân có chút kinh ngạc. Cậu đã mười ngày không ăn không uống vậy mà cơ thể không hề cảm thấy mệt mỏi, khát nước hay đói bụng gì cả, trái lại cả người tinh khí mười phần, tràng đầy sức mạnh. Chẳng trách được có nhiều người muốn tu tiên như vậy.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Dật Ân đứng dậy mở cửa. Cửa mở ra, Lãnh Thiên Hàn và Tạ Ẩn đang đứng trước cửa, Dật Ân cười nói với hai người:

"Thiên Hàn, Tạ Ẩn, xin chào."

Lãnh Thiên Hàn gật đầu. Tạ Ẩn cung kính chấp tay nói:

"Bái kiến tiền bối."

"Được rồi, mọi người vào trong đi, vào rồi nói sau." – Dật Ân nói, sau đó dẫn đầu đi vào ghế ngồi xuống.

Dật Ân đánh giá Tạ Ẩn, sau đó quay sang hỏi Lãnh Thiên Hàn:

"Thiên Hàn, cậu ta thế nào rồi?"

"Độc trong người cậu ta đã hoàn toàn được áp chế, trong hai năm tiếp theo có thể an tâm tu luyện. Trong lúc trị liệu cho cậu ta, ta phát hiện Lôi Kình căn cốt của cậu ấy rất đặc biệt, nó có thể hấp thu năng lượng của lôi điện để tự trưởng thành, nếu có cơ duyên gặp được núi thu lôi chỉ cần hấp thu năng lượng từ lôi điện trong đó là có thể hoàn toàn bức độc ra ngoài." – Lãnh Thiên Hàn nói.

"Đa tạ huynh." – Dật Ân nói.

Lãnh Thiên Hàn gật đầu, sau đó hắn nói tiếp:

"Ngày mai ta có việc phải rời khỏi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại."

Dật Ân có chút kinh ngạc, mặt dù biết sớm muộn gì cũng phải chia tay nhưng không ngờ ngày này đến sớm như vậy, tuy nhiên những cảm xúc đó đều được cậu che giấu dưới đáy mắt, ý cười trên mặt Dật Ân trở nên có phần miễn cưỡng, cậu gật đầu nói:

"Chúc huynh lên đường bình an, thuận lợi. Có duyên sẽ gặp lại."

"Lãnh tiền bối lên đường bình an. Hẹn ngày tái kiến." – Tạ Ẩn cũng chắp tay từ biệt Lãnh Thiên Hàn

Lãnh Thiên Hàn gật đầu, trước khi đi hắn nhìn Dật Ân thuật kĩ như thể để khắc sâu hình ảnh của cậu vào trong lòng.

oOo

"Xin sư phụ nhận ba lạy của đệ tử." – Tạ Ẩn nói xong, ngay lập tức quỳ xuống lại Dật Ân.

Sau đó, cậu bưng chén trà lên đưa cho Dật Ân, nói:

"Mời sư phụ uống trà."

Dật Ân nhận chén trà, uống một ngụm nói:

"Ngoan, đứng dậy đi." Sau đó cậu lấy ra quyển công pháp Bạo Liệt Lôi Kình đưa cho Tạ Ẩn nói:

"Đây là quà bái sư, vi sư mong ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, sau này làm rạng danh cho tông môn."

"Đa tạ sư phụ, đệ tử cẩn tuân giáo huấn của sư phụ, sẽ chăm chỉ tu luyện." – Tạ Ẩn cung kính đưa hai tay nhận lấy công pháp, nói.

"Được rồi, ngươi mau đi sắp xếp đi, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây." – Dật Ân nói.

"Vâng, thưa sư phụ." – Tạ Ẩn chấp tay nói sau đó rời đi.

Âm thanh "Ting!" vang lên. Một giao diện màu xanh nhạt xuất hiện trước mắt Dật Ân!

[Thông báo: Chúc mừng ký chủ đã nhận được đồ đệ đầu tiên.

Phần thưởng: điểm danh tiếng x200, Hạ Phẩm Tinh Thạch x500, Tốc độ tu luyện x2% (vĩnh viễn), Bạch Tủy Hoa x1, Rút thưởng hệ thống x1, đan dược trị thương x10]

Dật Ân nhớ mình còn hai lần rút thưởng nữa. Cậu nói với Hệ Thống:

"Hệ Thống ta muốn rút thưởng."

"Thưa ký chủ, hiện tại ngài có tổng cộng ba lần rút thưởng. Xin hỏi ngài muốn rút mấy lần." – Hệ Thống hỏi.

"Rút hết ba lần." – Dật Ân đáp.

Ngay lập tức trước mặt cậu xuất hiện hình ảnh ba chiếc hộp, một chiếc bằng gỗ, một chiếc bằng vàng và một chiếc hộp bằng kim loại gì đó màu đen tuyền.

"Chúng mừng ký chủ nhận được một hộp quà bằng gỗ, một hộp quà bằng vàng và một hộp quà hắc kim. Xin mời ký chủ mở quà." – Thanh âm Hệ Thống vang lên.

Dật Ân chạm vào hộp quà bằng gỗ.

"Ting!" [Thông báo: Chúc mừng ký chủ nhận được 1000 Trung Phẩm Tinh Thạch]

Dật Ân chạm vào hộp quà bằng vàng.

"Ting!" [Thông báo: Chúc mừng ký chủ nhận được Hồi Ảnh Lục Tinh giáp.

Giải thích: Ngươi cả gan đánh ta, được, ta nhận, nhưng ta cũng sẽ trả lại ngươi bằng chính chiêu thức của ngươi

Độ bền: Áo giáp có thể chống chịu sức mạnh của cường giả Nguyên Anh ký, có thể thăng cấp]

Dật Ân chạm vào hộp quà hắc kim.

"Ting!" [Thông báo: Chúc mừng ký chủ nhận được trọn bộ trang bị Song Luân x1]

Dật Ân chọn mặc bộ trang bị Song Luân. Cậu thử Song Luân song đao, không ngờ nó còn thuận tay hơn Hắc Phong song đao nữa, đặc biệt Song Luân đao có thể tùy ý biến lớn nhỏ. Khi biến lớn cả hai thanh đao sẽ hợp lại biến thành vòng tròn, ngồi lên có cảm giác như ngồi xích đu, ngoài ra cũng có thế biến thành vòng tròn nhỏ hơn rồi đứng trên đó bay.

Dật Ân về phòng soi gương, bộ trang phục Song Luân này kết hợp chủ yếu là màu trắng và màu vàng, vài chỗ được điểm xuyến bằng màu xanh lục ngọc bích, giờ trông Dật Ân chẳng khác gì thần tiên hạ phàm.

Dật Ân đang suy nghĩ xem nên đi đâu, cậu muốn đến nơi đông người một chút, tốt nhất là mấy chỗ có tỷ thí vì những nơi như vậy sẽ thu hút nhiều người tài đến, cậu cũng dễ tìm được đệ tử hơn. Nhưng dù sao cũng phải rời khỏi đây trước, thôn này quá hẻo lánh và ít người.

Sau khi chọn chọn lựa lựa một hồi Dật Ân quyết định sẽ đến Bất Ngã thành vì nó là thành thị gần nơi này nhất và nơi đó cũng sẽ có người nhiều, mà nơi người nhiều thì mới dễ nghe ngóng.

Ngày hôm sau, trên đường đi đến Bất Ngã thành

"Đệ tử, ngươi có biết tình hình của Bất Ngã thành không." – Dật Ân hỏi Tạ Ẩn.

"Hồi sư phụ, Bất Ngã thành là một thành thị ở ven bìa rừng Phong Linh, Thành chủ là người có tu vi số một số hai ở đây, ông ấy là cường giả Kim Đan kỳ. Tiếp đến là gia chủ của ba thế lực lớn Trần gia, Kim gia và Tạ gia. Mỗi thế lực đều có cường giả Kim Đan kỳ tọa trấn." – Tạ Ẩn kể.

"Bất Ngã Thành có nơi nào đặt biệt không?" – Dật Ân nói.

"Hồi sư phụ, tại Bất Ngã Thành có Bất Ngã Học Viện, đó là học viện lớn nhất ở đây và học viện này do các đời thành chủ tiếp quản, học bên trong Bất Ngã học viện nếu may mắn được thành chủ, hoặc tam đại gia tộc nhìn trúng sẽ có cơ hội đổi đời." – Tạ Ân đáp.

"Ngoài ra ở Bất Ngã thành có lối vào thẳng tầng thứ hai của Phong Lâm." – Tạ Ẩn nói.

"Tầng thứ hai của Phong Lâm là gì?" – Dật Ân hỏi. Cậu chỉ biết càng đi sâu vào Phong Lâm thì linh khí càng nồng đậm, đồng thời cảnh giới linh thú, linh thảo cũng càng cao.

Tạ Ẩn khá là ngạc nhiên với câu hỏi của sư phụ.

"Hồi sư phụ, rừng Phong Lâm được chia thành năm tầng, tầng thứ nhất là nơi ở của các linh thú từ Trúc Cơ Kỳ tầng hai trở xuống, tầng thứ hai là nơi ở của các linh thú từ Trúc Cơ Kỳ tầng ba, Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, tầng thứ ba là nơi ở của các linh thú Hóa Thần kỳ, tầng thứ tư là nơi ở của các linh thú Hóa Hư kỳ, tầng thứ năm là nơi ở của các linh thú Đại Thừa và Độ Kiếp kỳ." – Tạ Ẩn nói.

"Mặc dù chia như vậy nhưng thỉnh thoảng cũng có các linh thú ở cảnh giới cao xuất hiện ở các tầng thấp, chỉ là tỷ lệ rất ít, nếu phát hiện sẽ bị các cường giả hợp lực với nhanh tiêu diệt." – Tạ Ẩn nói tiếp.

Đột nhiên lúc này, Dật Ân nghe được tiếng đánh nhau ở phía trước, đồng thời thanh âm “Ting!” vang lên, trước mặt Dật Ân xuất hiện một giao diện màu xanh nhạt !

[Thông báo: Phát hiện mục tiêu thích hợp trở thành đệ tử chân truyền.

Tọa độ: (56;63)]

"Chúng ta đi qua đó xem thử." – Dật Ân nói với Tạ Ẩn. Sau đó cả hai người che dấu khí tức đi đến nơi phát ra thanh âm đánh nhau.

Trước mắt hai người là hai đám người đang đánh nhau. Một bên là năm hắc y nhân đều là Luyện Khí tầng chín, một bên có bốn người đang bảo vệ một thiếu niên, bốn người có tu vi Luyện Khí tầng chín và thiếu niên chỉ có Luyện Khí tầng bốn. Hiện tại tuy hai bên đang ở thế giằng co nhưng không khó để dự đoán kết quả.

Đột nhiên, Dật Ân tinh mắt phát hiện bên cạnh thiếu niên xuất hiện một giao diện màu xanh nhạt!

[Tên: Ngọc Tĩnh Văn

Tuổi: 15

Căn Cốt: 8

Ngộ Tính: 9

Khí Vận: 10

Ý Chí: 9

Cảnh giới: Luyện Khí tầng năm

Ghi chú: Thiên phú vô cùng cao, thích hợp thu nhận làm để tử chân truyền, dụng công dạy dỗ sau này ách thành người tài

Hệ Thống kiến nghị: Trời sinh vận may nghịch thiên, nhưng từ xưa hoài bích có tội, ngươi có được boo vật nhưng ngươi cũng phải có mạng để hưởng mới được. Thích hợp tu luyện công pháp liên quan đến tốc độ và không gian.

Tình trạng cơ thể: Bị thương]

Dật Ân đã bị bốn chữ "Vận May Nghịch Thiên" hấp dẫn. Cậu quyết định cậu muốn đệ tử này.

Lúc này, một tên hắc y nhân nói:"Ngọc Tĩnh Văn, ngươi đừng chống cự vô ích, Ngọc gia đã từ bỏ ngươi, ngươi mau theo chúng ta về gặp Dung đại nhân tạ tội, biết đâu còn giữ được cái mạng nhỏ."

"Ta thà chết cũng không theo ngươi trở về." – Ngọc Tĩnh Văn căm hận nói với bọn họ.