Chương 6: Giải Độc

Đối diện ánh mắt thâm thúy của Dật Ân, Tạ Ẩn cảm thấy trái tim đang dần bình tĩnh lại, cơn giận giữ và uất ức đang dần được xoa diệu. Cảm giác như dù trời sập cũng đã có người chống thay cậu. Mặc dù thật kì lạ khi đối diện với một người lạ mà cậu lại có cảm giác như vậy.

"Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện của Tạ gia chúng ta?" – Chấp Pháp trưởng lão giận giữ hỏi, hắn cố ý nhấn mạnh chữ “Tạ gia”. Ánh mắt cẩn thận đánh giá Dật Ân.

"Ta là bị bọn chúng làm phiền, làm ta không thể yên ổn ngủ. Và thật không may ta cũng là người chứng kiến hết tất cả những chuyện xảy ra từ đầu đến bây giờ." – Dật Ân nói bằng giọng điệu ngã ngớn nhưng lại làm cho bọn Tạ Thanh Hào càng thêm chột dạ.

Không để chấp pháp trưởng lão mở lời, Dật Ân đã giễu cợt nói tiếp:"

Và cũng rất may mắn, ta cũng được chứng kiến một màng phân xử nhanh chóng xuất thần của chấp pháp trưởng lão Tạ gia. Nếu không phải danh tiếng công chính liên minh của ngài luôn văng vẳng bên tai, ta còn tưởng là bọn cường hào ác bá nào đang bắt nạt dân lành đó chứ." Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tạ gia”.

"Ngươi,... ngươi…" – Chấp Pháp trưởng lão tức giận nói không nên lời. Dật Ân cười trêu tức nhìn hắn.

"Ta như thế nào, thật không ngờ chấp pháp trưởng lão của Tạ gia thanh danh hiển hách lại bị bệnh nói lắp, thật đáng thương, thật đáng thương." – Dật Ân tiếp tục giễu cợt, cậu tiếp tục nhấn mạnh hai chữ “Tạ gia”.

"Ngươi đáng chết, nếu hôm nay không dạy dỗ ngươi một bài học, ta không mang họ Tạ." - Chấp Pháp trưởng lão tức giận rống lên, sau đó cầm kiếm xông về phía Dật Ân.

Dật Ân vẫn đứng đó cười giễu cợt nhìn lão ta. Bọn Tạ Thanh Hào thì vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ có Tạ Ẩn lo lắng cho Dật Ân, nói sau thì người này cũng là vì hắn nên mới bị liên lụy, nhưng đáng tiếc tốc độ của cậu không bằng lão ta. Dật Ân thu hết mọi biểu cảm của mọi người vào trong mắt, cậu âm thầm đắc ý đệ tử tương lai của mình biết lo lắng cho mình.

Khi kiếm khí của lão sắp chạm vào Dật Ân thì bỗng nhiên biến mất. Mọi người đều kinh ngạc, Dật Ân cười nhưng ý cưới không tới đáy mắt, cậu nói:

"Nếu ngươi đã ra tay thì giờ đến lượt ta."

Khi cậu vừa dứt lời, lão ta đã bị đánh bay ra một đoạn, đυ.ng vào một thân cây đại thụ mới ngã xuống, thân cây đại thụ bị lão đυ.ng trúng cũng bị gãy ngã về một phía. Mọi người khϊếp sợ nhìn Dật Ân. Không ai kịp nhìn thấy cậu đã xuất chiêu như thế nào.

Dật Ân lạnh lùng nhìn lão nói:

"Không biết trời cao đất dày, chỉ là một Trúc Cơ nhỏ nhoi cũng giám động tay động chân trước mặt ta."

Nghe câu nói của cậu mọi người càng khϊếp sợ, ở đây Trúc Cơ đã là cảnh giới mà nhiều người mơ ước, hiện Chấp Pháp trưởng lão đã luyện đến Trúc Cơ tầng thứ tám, đến gia chủ cũng phải nên mặt ba phần, vậy mà trong mắt cậu lại không là cái gì cả.

"Còn không mau cút, không lẽ các ngươi cũng muốn nếm thử một chưởng của ta." – Dật Ân nhìn bọn Tạ Thanh Hào hỏi.

Bọn chúng sợ hãi chạy đi, không quên kéo theo chấp pháp trưởng lão đang hôn mê.

"Sao ngươi còn không đi, chẳng lẽ ngươi muốn nếm thử một chưởng của ta." – Dật Ân lạnh lùng nhìn Tạ Ẩn vẫn còn đứng đó hỏi.

"Đa tạ tiền bối đã thay ta ra mặt." – Tạ Ẩn không hề tỏa ra sợ hãi lời uy hϊếp của Dật Ân mà bình tĩnh chấp tay cảm tạ.

"Ha ha, tiểu tử không tệ, có điềm tĩnh, cũng có dũng khí." – Dật Ân cười khen. Sau đó, cậu đột ngột nắm lẫy cổ tay Tạ Ẩn, Tạ Ẩn giật mình nhưng không có phản kháng.

"Tiểu tử, thiên phú không tồi, đã rất nhiều năm ta không thấy được người nào thiên phú tốt như vậy.” – Dật Ân gật gù nói, sau đó hỏi Tạ Ẩn:

“Tiểu tử, ngươi đã có sư phụ chưa, có muốn trở thành đệ tử của ta không?."

"Tạ ơn tiền bối đã thưởng thức, chỉ là ta bị quái bệnh không thể tu luyện, chỉ có thể phụ sự tin tưởng của ngài." -Tạ Ẩn lễ phép từ chối.

"Ý ngươi nói là độc Hắc Lam Ngân sao, chuyện này có đúng là có chút phiền toái." – Dật Ân nói.

Khi nghe Dật Ân nói mình bị trúng độc ánh mắt Tạ Ẩn có chút tối đi. Thì ra không phải cậu bị quái bệnh mà là bị trúng độc. Còn về ai hạ độc, mặc dù không chắc chắn nhưng cậu có thể đoán được một ít.

"Tiểu tử, nếu không ngươi đi theo ta, ta có quen một bằng hữu hắn biết cách áp chế độc này, nhưng ta phải nói trước là không phải ai cũng có thể chịu đựng được, còn phải xem tạo hóa của ngươi nữa." – Dật Ân nói.

"Xin tiền bối cho ta cơ hội được gặp vị cao nhân đó, dù kết quả thế nào ta cũng sẽ chấp nhận." – Tạ Ẩn quỳ xuống cầu xin.

"Đứng lên đi, ta không thích người khác cứ hở chút là quỳ, ngươi đi theo ta." – Dật Ân đỡ Tạ Ẩn đứng lên, sau đó dẫn đầu đi đến khách đ*ếm. Và đương nhiên cậu cũng không quên nhặt Thất Khung Thạch đưa cho Tạ Ẩn. Lúc đầu thì cậu ta không chịu nhận nhưng dưới sự vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ của Dật Ân thì cậu ta đành phải nhận lấy.

oOo

Trong phòng của Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Hàn và Dật Ân đang ngồi trên ghế, Tạ Ẩn đang đứng đối diện hai người họ. Sau khi bắt mạch xong Lãnh Thiên Hàn nói với Dật Ân.

"May mắn cậu ta có Lôi Kình căn cốt nhưng Lôi Kình kình căn cốt vẫn chưa đủ trưởng thành, lôi có thể khắc mộc nên cậu ta mới có thể sống đến hiện tại, chỉ là lôi thuộc tính trong cơ thể không đủ để hoàn toàn khắc chế độc tính của Hắc Lam Ngân nên chất độc mới từ từ ăn hấp thu linh lực của cậu ta, làm tu vi ngày càng giảm. Đợi đến khi tu vi không còn, linh lực trong cơ thể cậu ta không đủ để Hắc Lam Ngân hấp thu cũng sẽ là ngày chết của cậu ta."

"Thiên Hàn, huynh có thể cứu cậu ấy hay không?" – Dật Ân lo lắng hỏi. Lãnh Thiên Hàn thu hết phản ứng của cậu vào trong mắt.

"Có thể. Hiện tại ta có một phương thuốc có thể tạm thời áp chế độc tính của Hắc Lam Ngân. Sau khi uống thuốc, để cậu ta tu luyện công pháp lôi, hấp thu lôi thuộc tính, đến khi Lôi Kình căn cốt trưởng thành là thể tự mình bức độc ra khỏi cơ thể."

"Nhưng cậu ta chỉ có hai năm thời gian, trong vòng hai năm cậu ta bắt buộc phải làm cho Lôi Kình căn cốt trưởng thành, sau hai năm dược tính của thuốc sẽ biến thành vật dẫn làm cho Hắc Lam Ngân không còn bị áp chế bởi lôi thuộc tính, đến lúc đó dù là thần tiên cũng không cứu được cậu ta." – Lãnh Thiên Hàn nói.

"Làm sao để Lôi Kình căn cốt trưởng thành." – Dật Ân hỏi.

"Lôi Kình căn cốt là thượng cổ căn cốt, nó sẽ trưởng thành theo tu vi của người mang nó, nhưng bắt buộc người đó phải tu luyện công pháp có chứa thuộc tính lôi và thường xuyên bổ xung lôi thuộc tính trong cơ thể." – Lãnh Thiên Hàn giải thích.

"Với số lượng độc trong cơ thể cậu ta, trong vòng hai năm ít nhất phải tu luyện đến Kim Đan tầng thứ tám, thì Lôi Kình căn cốt mới có thể hoàn toàn áp chế lượng độc của Hắc Lam Ngân và tiến hành bức độc ra. Nhưng từ luyện khí tầng một muốn đột phá Kim Đan kì tầng tám trong hai năm là điều gần như không thể. Từ thuở khai thiên lập địa đến nay chưa từng có ai làm được." – Lãnh Dạ Hàn kiên nhẫn giải thích cho Dật Ân.

Dật Ân nhìn Tạ Ẩn, trong mắt cậu ta Dật Ân chỉ thấy được sự quyết tâm mãnh liệt, không hề có một chút nào do dự hay sợ hãi. Lúc này đây chỉ cần Tạ Ẩn có một tia cảm xúc khác thì Dật Ân sẽ không đồng ý cho Lãnh Thiên Hàn cứu cậu ta.

Dật Ân quay sang hỏi Lãnh Thiên Hàn:

"Thiên Hàn, huynh cần dược thảo gì, ta sẽ đi hỏi mua ngay?"

"Ngươi có Sa Hồn Thảo không, hiện tại ta chỉ thiếu mỗi Sa Hồn Thảo." – Lãnh Thiên Hàn hỏi Dật Ân.

"Có, có, ta có, huynh đợi một chút ta qua phòng ta mang sang cho huynh." – Dật Ân nói.

"Được." – Lãnh Thiên Hàn trả lời.

Không lâu sau, Dật Ân trở lại, cậu đưa Sa Hồn Thảo cho Lãnh Thiên Hàn. Lãnh Thiên Hàn đưa tay nhận lấy nói:

"Dật Ân ngươi ra ngoài trước đi, hai canh giờ sau hãy quay lại."

"Được, ta đợi ngoài cửa, có gì huynh cứ gọi một tiếng." – Dật Ân nói, sau đó đi ra ngoài.

"Không cần, hai canh giờ sau hãy quay lại." – Lãnh Thiên Hàn lạnh lùng nói.

Thấy vậy, Dật Ân đành phải đồng ý hai canh giờ sau quay lại.

Dật Ân về phòng, cậu quyết định phải mau chóng gia tăng tu vi, không thể mất mặt trước đệ tử được. Chỉ là cậu không ngờ một lần tu luyện này của cậu kéo dài tận mười ngày.

oOo

"Chúc mừng ký chủ đã đột phá Luyện Khí tầng chín." – Dật Ân vừa mở mắt, ngay lập tức thanh âm hệ thống liền vang lên.

Dật Ân cảm thấy cơ thể mình tràng đầy sức mạnh, chỉ một chút nữa thôi là cậu đã có thể đột phá tầng mười trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ.