Chương 5: Tìm Cách Giải Độc

"Làm sao để cung cấp năng lượng cho ngươi? Tại sao ngươi không nói với ta là ngươi không đủ năng lượng?" – Dật Ân hỏi.

"Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, gia tăng cảnh giới hoặc đệ tử của ngài gia tăng cảnh giới, hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ cung cấp năng lượng cho Hệ Thống, nhưng hiện tại năng lượng của Hệ Thống chỉ đủ mở nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ ẩn và một số chức năng cơ bản." – Hệ Thống trả lời.

Mặc dù rất muốn hỏi thêm về Hệ Thống nhưng thu đệ tử quan trọng hơn, Hệ Thống có thể chờ hỏi sau. Cậu quyết định sẽ quay về hỏi Lãnh Thiên Hàn, mong là hắn vẫn còn ở khách đ*ếm. Dật Ân quay lại đường cũ đi về khách đ*ếm, lúc vừa đi qua một khúc quanh thì gặp Lãnh Thiên Hàn đang đi về hướng này.

"Xin chào Lãnh công tử, thật là trùng hợp." – Dật Ân tiến lên bắt chuyện.

Lãnh Thiên Hàn dừng lại gập đầu xem như chào cậu. Sau đó, đó như đang chờ Dật Ân nói tiếp. Thấy thế Dật Ân bèn hỏi:"Không biết Lãnh công tử hiện tại có thời gian không, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nói chuyện không?"

Lãnh Thiên Hàn nói:

"Nghe theo ngươi."

Dật Ân vui vẻ đi trước về khách điếm, cậu mời Lãnh Thiên Hàn vào phòng mình ngồi. Cậu rót trà mời Lãnh Thiên Hàn.

"Không biết Lãnh công tử…" – Dật Ân đang nói thì bị Lãnh Thiên Hàn ngắt lời.

"Gọi Thiên Hàn hoặc là Hàn." – Lãnh Thiên nói.

"Được, Thiên Hàn, huynh có biết cách giải độc của Hắc Lam Ngân không? Cách áp chế cũng được?" – Dật Ân hỏi.

"Ngươi hỏi làm gì? Ngươi bị trúng độc Hắc Lam Ngân?" – Lãnh Thiên Hàn hỏi lại, ngữ khí có chút lo lắng. Đồng thời hắn lấy tay Dật Ân lên bắt mạch.

"Không, ta không trúng độc là một vị bằng hữu của ta bị trúng độc." – Dật Ân vừa nói vừa lấy tay lại. Tại cậu ửng đỏ, và đương nhiên tất cả đã được Lãnh Thiên Hàn thu vào đáy mắt.

Lãnh Thiên Hàn nhìn Dật Ân một lúc, sau đó nhìn vào mắt cậu hỏi:

"Nhất định phải cứu sao?"

"Đúng vậy nhất định phải cứu." – Dật Ân kiên định nhìn vào mắt hắn trả lời.

"Ngươi có biết độc Hắc Lam Ngân là độc gì không?" - Lãnh Thiên Hàn hỏi.

"Ta không biết." – Dật Ân có chút xấu hổ trả lời.

"Hắc Lam Ngân là một loại cây mộc ở vách núi của Hắc Mộc Nhai cao sáu trăm trượng, năm trăm năm mới thành thục, khi thành thục chỉ nở hoa hai khắc, sau hai khắc sẽ tự động rơi hoa xuống và bắt đầu lại một chu kỳ sinh trưởng mới.” - Lãnh Thiên Hàn nói.

Cả cây Hắc Lam Ngân chỉ có hoa của nó nở khi thành thục và còn nằm trên cây mới có giá trị, những lúc khác nó chẳng khác gì cỏ dại. Trong vòng nữa khắc khi hái xuống phải cho vào một chiếc hộp đặc biệt để bảo quản nếu không độc tính của hoa sẽ biến mất." - Lãnh Thiên Hàn nói.

"Vậy độc tính của Hắc Lam Ngân là gì?" – Dật Ân hỏi, cậu rất tò mò rốt cuộc động tính của nó phải lợi hại như thế nào mà người ta chịu phí công sức lớn như vậy để hái nó.

"Độc của Hắc Lam Ngân có thể làm người bị trúng độc nội trong ba ngày vô thanh vô thức bị mất đi tu vi, trong ba năm nếu không giải độc sẽ vô thanh vô thức chết đi." – Lãnh Thiên Hàn trả lời.

"Tại sao gọi là vô thanh vô thức." – Dật Ân hỏi.

"Vì khi trúng độc, sau một canh giờ người đó sẽ cảm thấy rất đói, sau khi ăn no sẽ cảm thấy buồn ngủ, ngủ thức sẽ tiếp tục thấy đói, sau đó lại đi ngủ, sau đó lại ăn. Ba ngày sau khi tỉnh dậy sẽ phát hiện tu vi của mình không còn." - Lãnh Thiên Hàn trả lời.

"Trong vòng ba năm cơ thể sẽ bị tàn phá từ từ, người bị trúng độc sẽ dễ mắc các bệnh thông thường như phong hàn, ho,…một bộ phận nào đó trong cơ thể sẽ bị tấn công, sau ba năm thì sẽ chết vì bệnh." – Lãnh Thiên Hàn từ tốn trả lời.

Một loại thuốc độc thần kì như thế, là cậu, cậu cũng sẽ động lòng. Dật Ân thầm nghĩ.

"Vậy phải làm sao để giải độc." – Dật Ân hỏi.

"Hiện tại độc của Hắc Lam Ngân không có thuốc giải." - Lãnh Thiên Hàn trả lời.

"Vậy chẳng phải chỉ cần trúng độc thì sẽ chết sao?" – Dật Ân lo lắng hỏi.

"Các tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên có thể dùng linh lực áp chết độc đợi đến khi đột phá Hóa Hư kỳ là có thể bức động ra." - Lãnh Thiên Hàn trả lời.

"Vậy nếu người trúng độc là tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ thì sao?" – Dật Ân lo lắng hỏi.

"Theo lẽ thường là sẽ chết, trừ phi người đó có chứa đựng lôi thuộc tính trong cơ thể và lôi thuộc tính đó đủ mạnh để khắc chế độc của Hắc Lam Ngân vì lôi khắc mộc là quy luật của thiên địa." - Lãnh Thiên Hàn trả lời.

"Nếu người đó có căn cốt Lôi Kình thì thế nào?" – Dật Ân hỏi. Trực giác mách bảo cậu Lãnh Thiên Hàn là một người có thể tin tưởng được. Ở kiếp trước khi làm nhiệm vụ, trực giác đã cứu cậu nhiều lần nên cậu tin tưởng lần này trực giác sẽ không hại mình.

Lãnh Thiên Hàn nhìn cậu, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, nhưng nó rất nhanh đã biến mất. Lúc này Dật Ân đang châm thêm trà cho Lãnh Thiên Hàn nên đã bỏ lỡ.

"Ta cần phải gặp người đó mới có thể cho ngươi đáp án chính xác được." – Lãnh Thiên Hàn trả lời, ánh mắt thì nhìn vào mắt Dật Ân.

"Được, ngày mai ta sẽ dẫn người đó đến gặp huynh." – Hôm nay đa tạ huynh. Lãnh Thiên Hàn gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng Dật Ân.

oOo

"Ai đây, chẳng phải là Tạ phế vật nổi tiếng gần xa đây sao, sao ngươi vẫn còn mặt mũi đi ra ngoài vậy? Nếu ta là ngươi thì đã tự sát tạ tội vì mang lại nhục nhã cho gia tộc." – Tạ Thanh Hào lại dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn chặn đường Tạ Ẩn.

Đã quá quen về tình cảnh này, Tạ Ẩn bình tĩnh nhìn bọn chúng nói:"Tránh ra, các ngươi đang cản đường của ta."

"Ha ha, tên phế vật nhà ngươi không xứng đáng đi đường dành cho người, nếu ngày hôm nay ngươi chịu bò qua háng mỗi người người chúng ta, chúng ta sẽ tha cho ngươi." – Tạ Thanh Hào giễu cợt nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." – Những tên còn lại phụ họa theo.

Tạ Ân không phản ứng bọn chúng, cậu đi sang hướng khác. Nhưng bọn chúng đâu để yên, một tên cố ý ngáng chân cậu, một tên khác đạp Tạ Ẩn một cái, cậu bị ngã nhà về phía trước. Viên đá trong túi rơi ra, Tạ Ẩn muốn nhặt lại nhưng bị một tên trong bọn chúng nhanh hơn nhặt lên trước.

"Đây là cái gì?" – Tên đó hỏi.

"Là Thất Khung Thạch." – Một tên la lên.

Tạ Thanh Hào đưa tay lấy thất khung thạch nhìn, sau đó hắn nhìn về phía Tạ Ẩn nói:"Này phế vật khai mau ngươi trộm của ai."

"Ta không trộm đây là Thất Khung Thạch của ta. Các ngươi trả cho ta." – Tạ Ẩn nói, sau đó giơ tay muốn giật lại, nhưng bị Tạ Thanh Hào tránh thoát.

"Phế vật như người làm sao có thể có Thất Khung Thạch được, chắc chắn là ăn cắp của người khác. Ngươi nói mau đây là của ai, nếu không nói bọn ta sẽ tạm thời tịch thu sau đó báo cho chấp pháp trưởng lão để ngài ấy điều tra trả lại cho người ta." – Tạ Thanh Hào hùng hổ dọa người nói.

"Ta nói đây là Thất Khung Thạch của ta, nếu các ngươi không trả lại cho ta, ta sẽ về nói cho gia gia các ngươi cướp đồ của ta." – Tạ Ẩn lạnh lùng nói.

"Gia gia là tộc trưởng ngài sẽ không thể thiên vị ngươi, chúng ta sẽ đi bẩm báo cho chấp pháp trưởng lão, ngươi tội ăn cắp." - Tạ Thanh Hào nói.

"Đang có chuyện gì, sao các ngươi không lo luyện tập công pháp, nâng cao tu vi mà lại tụ tập ở đây." – Theo sau câu nói, một lão nhân có khuôn mặt nghiêm nghị bước ra từ phía bên trái của rừng cây.

"Tham kiến chấp pháp trưởng lão." – Tạ Thanh Hào và đám đàn em của hắn cung kính cúi đầu chào người đàn ông. Tạ Ẩn cũng cúi đầu chào.

Người đàn ông nhìn Tạ Ẩn sao đó nhìn đám người Tạ Thanh Hào hỏi:

"Thanh Hào, ngươi nói, ở đây xảy ra chuyện gì?"

Tạ Thanh Hào tất cung tất kính, chắp tay cúi đầu nói:

"Hồi chấp pháp trưởng lão, chúng đệ tử pháp hiện Tạ Ẩn ăn cắp Thất Khung Thạch đang khuyên hắn trả lại cho người ta nhưng hắn nhất quyết không chịu. Hắn muốn gia chủ phải thiên vị hắn ăn cắp đồ của người khác."

Chấp Pháp trưởng lão nhìn về phía Tạ Ẩn nói:

"Ngươi còn không mau đến chấp pháp điện chịu phạt."

"Đó là Thất Khung Thạch của đệ tử, không phải ăn cắp." – Tạ Ẩn nhìn Chấp Pháp trưởng lão nói.

"Hỗn xược, lời của trưởng bối mà cũng dám cãi. Ta phải thay gia chủ dạy dỗ ngươi." – Chấp Pháp trưởng lão giận giữ quát, đồng thời chưởng một chưởng về phía Tạ Ẩn.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, “đùng đoàn” hai đoàn năng lượng va chạm với nhau phát nổ, một đoàn năng lượng bay đến đã giúp Tạ Ẩn chắn lại chưởng pháp của chấp pháp trưởng lão.

Một giọng nói châm chọc vang lên:

"Ha ha, nghe danh Chấp Pháp trưởng lão của Tạ gia công chính nghiêm minh, hôm nay may mắn được diện kiến đúng là được mở rộng tầm mắt."

Theo sau thanh âm Dật Ân bước ra, đầu tiên cậu nhìn vào đám Tạ Thanh Hào, đối diện với ánh mắt thâm thúy của cậu bọn chúng chỉ dám chột dạ né tránh, tiếp theo cậu nhìn về phía Chấp Pháp trưởng lão bằng ánh mắt trào phúng và cuối cùng nhìn về phía Tạ Ẩn.