Chương 65

Một bên cổ của y là bộ phận vô cùng nhạy cảm, nhìn thấy tay đối phương vẫn ở tư thế này nhưng không có động tác gì thêm, Ôn Lương Du không khỏi rụt người sang một bên nói:

"Tại sao, hạ đại nhân đây là sợ?”

"Chuyện khi quân phạm thượng ngươi làm còn chưa đủ sao? Lại thêm cái này thì có sao?"

Tuy nhiên, sau khi nói những lời này, Hạ Hằng cũng không tức giận cũng không thu tay lại, chỉ lặng lẽ nhìn y, trong đôi mắt sâu thẳm có vài cảm xúc khó tả.

Điều này khiến Ôn Lương Du có chút kinh ngạc.

Vì sao hành vi của đối phương bắt đầu khiến y có chút khó đoán?

Vẻ mặt bướng bỉnh của tiểu hoàng đế thà chết chứ không nhượng bộ khiến Hạ Hằng không khỏi thở dài trong lòng.

Tuy rằng trong lòng hắn không khỏi đau lòng, nhưng hắn vẫn phải diễn nhân vật mà hệ thống giao cho hắn.

Theo thông tin do 996 cung cấp cho hắn, trong thể loại truy thê hỏa táng ngược thân ngược tâm cổ đại này, hắn là một nhϊếp chính vương cố chấp không sợ trời không sợ đất, chỉ cần người không ch·ết thì có thể làm bất cứ điều gì, chính xác là làm mọi thứ đối nghịch lại với nhân vật chính, tốt nhất hãy trở thành loại người có thể khiến đối phương tức giận đến mức đau tim.

Và bối cảnh hiện tại rất phù hợp để hắn biểu diễn.

Vì thế giây tiếp theo, Hạ Hằng cúi người, tóc xõa xuống tai thiếu niên, nhếch môi khinh thường nói:

"Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ không để ngươi làm như vậy."

Sau đó, trong ánh mắt sửng sốt của tiểu hoàng đế, Hạ Hằng tỏ rõ thái độ của mình:

“Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, nhưng ta có thể giữ ngươi đến canh năm.”

Chờ Ôn Lương Du phục hồi tinh thần và nhận ra đối phương đang nói gì, đôi mắt màu hổ phách của y lại bùng lên một cơn tức giận quật cường, y vùng vẫy khó chịu, dây xích sắt dưới chân vặn vẹo phát ra âm thanh "leng-keng".

Sau đó y nghĩ nghĩ, chỉ cần y kiên trì không ăn, Hạ Hằng có thể làm sao?

Chẳng lẽ dùng khổ hình ép y?

Vẫn là trực tiếp gọi người rót cho y đi?

Dù sao trên đời này những người mà y quan tâm cùng những người thân cận huyết thống nhất của y đều đã qua đời từ lâu, còn có mấy người thân cận bị đối phương đày đến biên cương hải đảo, Hạ Hằng chắc chắn sẽ không tìm được ai ép ý.

Lúc này, Hạ Hằng đứng dậy buông y ra, đứng thẳng người hướng cửa cung hô:

"Người đâu!"

Nhìn thấy vậy, Ôn Lương Du cau mày, hàng ngàn thủ đoạn tra tấn mà đối phương có thể dùng để tra tấn hiện lên trong đầu y.

Đang lúc y đang suy nghĩ lung tung thì thái giám Điền Lương Hàn đang đợi ngoài cửa lập tức chạy vào.

Hắn đi đến chỗ Hạ Hằng, khom người chờ chỉ thị tiếp theo.

Sau đó Ôn Lương Du nhìn thấy Hạ Hằng thì thầm vào tai thái giám mấy câu, sau khi Điền Lương Hàn nghe được lời Hạ Hằng, trong mắt hắn đầu tiên hiện lên vẻ bối rối, sau đó hắn ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng cúi đầu chạy ra ngoài.

Điều này khiến Ôn Lương Du càng cảm thấy bất an hơn, chẳng lẽ là như vậy?

Chẳng lẽ Hạ Hằng muốn dùng mười đại cực hình của Mãn Thanh lên mình?

Vào lúc này, đủ loại luật hình tàn khốc cứ quay cuồng trong đầu y như một chiếc đèn l*иg quay tròn.

Điền Lương Hàn vừa rời đi, Hạ Hằng lại giơ tay, trực tiếp ra lệnh cho hạ nhân làm một ít đồ ăn nhẹ, đồng thời gọi thái y đến chẩn đoán mạch cho hoàng đế, đồng thời sai người bắt mạch, kê đơn nấu thuốc.

Ôn Lương Du nhìn một loạt động tác trôi chảy của đối phương, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không rõ.

Tại sao ánh mắt thề nguyền của Hạ Hằng lại khiến y có chút sợ hãi?

Sau khi dặn dò những điều này xong, Hạ Hằng lại đi đến bên giường, lặng lẽ nhìn tiểu hoàng đế nói: "Lát nữa ngươi có ăn cơm không? Có định uống thuốc không?"

Nhìn thấy vậy, đồng tử của Ôn Lương Du bỗng nhiên run rẩy. Hành vi của đối phương càng ngày càng khó đoán, làm cho y nhất thời do dự.

Hoặc Hạ Hằng đang định dùng thủ đoạn tâm lý để khiến y đầu hàng bằng cách lợi dụng nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc này sao?

Y sẽ không bị lừa đâu.

Nghĩ tới đây, tiểu hoàng đế lại củng cố quyết tâm, y nhìn Hạ Hằng, bướng bỉnh lắc đầu.

"ĐƯỢC RỒI."

Hạ Hằng nhẹ nhàng nói một câu rồi quay người đi, vẻ mặt không hề có chút bất mãn nào, như thể tất cả những điều này đều được hắn đoán trước.

Mà lúc này Điền Lương Hàn đã, làm theo phân phó của Hạ Hằng xong quay trở lại tẩm cung, hắn cũng đang cầm một cây sào dài và mỏng có gắn vài chiếc lông ngỗng treo ở đầu kia.

Nhìn thấy cảnh này, Ôn Lương Du có chút sửng sốt.

Đây không phải là loại gậy người trong cung thường dùng để đánh mèo sao?

Hạ Hằng muốn dùng cái này làm gì?

"Ngươi lui xuống trước đi."

Lúc Hạ Hằng cầm lấy gậy trêu mèo, hắn vẫy tay xua đuổi tất cả người hầu, yêu cầu họ đóng chặt cửa cung điện trước khi rời đi.