Chương 64

“Ngài đang nhìn đi đâu vậy, thưa hoàng thượng?”

Vừa nghe đến hai chữ "hoàng thượng", sự chú ý của Hạ Hằng lập tức bị hấp dẫn, hắn nghiêm túc nhìn Lưu Phúc Nguyên, nói:

"Ngươi nói Hoàng đế xảy ra chuyện gì?"

Đoạn ghi hình mà 996 vừa chiếu cho hắn xem kết thúc khi Lưu Phúc Nguyên cùng người hầu bước vào phủ Tĩnh Thân Vương, nên hắn không biết tại sao Lưu Phúc Nguyên lại đến đây.

Nhưng nhìn bộ dáng của đối phương bây giờ, rõ ràng tiểu hoàng đế đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Phúc Nguyên sửng sốt một chút, cho rằng vừa rồi nhϊếp chính vương nhất định bị vỡ đầu rồi, sao lại không nhớ mình vừa nói gì?

Nhưng trên mặt ông vẫn cung kính lặp lại,

"Hạ đại nhân, long thể bệ hạ bệnh đã lâu, hơn nữa hai ngày nay hầu như không ăn gì, không chịu nghe lời khuyên của người khác. Hiện tại ngay cả thái y cũng không được vào Dưỡng Tâm Điện, nếu tiếp tục như thế này, chỉ sợ..."

Nói đến đây, Lưu Phúc Nguyên kích động đến mức quỳ xuống trước mặt Hạ Hằng một tiếng “Bụp!”

Ông biết rất rõ Hạ Hằng đang giam lỏng hoàng đế, cố ý làm nhục người nhưng hơn ai hết, ông sợ hoàng đế sẽ xảy ra chuyện hơn.

Sở dĩ Hạ Hằng có thể độc chiếm quyền lực, giữ vững vị trí này như vậy, một phần là vì chư hầu tứ phương đều kiêng kị quyền lực của hắn, quan trọng hơn là bọn họ lo lắng hắn sẽ uy hϊếp hoàng đế, nên không dám hành động hấp tấp.

Nhưng nếu tiểu hoàng đế thật sự xảy ra chuyện gì, Hạ Hằng làm nhϊếp chính vương trực tiếp thay thế, như vậy thiên hạ khó tránh khỏi đại lạc, địa vị của hắn cũng không còn ổn định nữa.

Là người từng hầu hạ ba vị hoàng đế, Lưu Phúc Nguyên hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu của việc này, cho nên dù Hạ Hằng là thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, nhưng ông cũng là người đầu tiên mà hắn có thể cầu cứu.

Quả nhiên, Lưu Phúc Nguyên nghe được lời này lập tức chú ý tới Hạ Hằng cau mày.

"Vậy tại sao ngươi còn đứng đó thất thần? Sao không nhanh tới đây?"

Dứt lời, hắn vẫy tay áo và sải bước về phía trước.

Lưu Phúc Nguyên vội vàng thu hồi vẻ mặt đau buồn, đi theo hắn từng bước nhỏ.

Cung điện của hoàng đế vắng tanh.

Ở đó chỉ có một vài cung nhân đang đợi, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với cung điện xa hoa của phủ Tĩnh Thân Vương, khiến tòa nhà vắng tanh có cảm giác bi thương.

Hạ Hằng vừa bước vào cung, cung nhân lập tức dừng việc đang làm, hoảng sợ chào đón hắn.

Hắn vẫy tay chào những người đó, không nói một lời, vội vàng đi về phía giường của hoàng đế.

Kết quả là áp suất không khí trong cung điện lập tức giảm xuống một chút.

Dưới tấm rèm giường mỏng, Hạ Hằng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng thanh niên bên trong qua lớp màng trong suốt.

Một nửa mắt cá chân màu trắng ngọc nhô ra khỏi chiếc chăn bông lộn xộn, ở mắt cá chân có một sợi dây chuyền bạc thô ráp khiến làn da trắng ngần trở nên đỏ bừng.

Như cảm nhận được bóng người bên ngoài giường, người thanh niên đột nhiên cử động thắt lưng, điều này cũng ảnh hưởng đến sợi dây chuyền bạc ở dưới chân, phát ra âm thanh "keng leng keng".

Một giây tiếp theo, Hạ Hằng đưa tay vén rèm giường lên, sau đó nhìn thấy cảnh tượng này.

Dưới tấm chăn đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên có chút chói mắt, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc, nhưng gò má chỉ ửng hồng dị thường, mái tóc đen dài xõa tung dưới thân, dài đến mức lông quạ, lông mi chậm rãi quét ngang đuôi mắt dài khiến giọt nước mắt ở đuôi mắt càng thêm hấp dẫn.

Và trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trong đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên nhanh chóng hiện lên một tia hận ý rõ ràng.

Dù bây giờ y đã rất yếu nhưng y vẫn trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ như một con mèo con đang giận dữ.

Hạ Hằng nhìn bộ dáng có phần bệnh hoạn của đối phương, trực giác nói với chính mình, có thể y phát sốt.

Mọi chuyện xảy ra ở thế giới trước của hai người lại hiện lên trong đầu, nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, hắn gần như vô thức buột miệng nói: "Chào bà xã."

"Khụ khụ!"

Tiểu hoàng đế ho khan hai tiếng, trên mặt hiện lên một tầng mỏng màu đỏ, y nhìn sắc mặt tối sầm của người đàn ông, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.

"Hạ đại nhân, nhốt ta như vậy có ích gì?"

Bởi vì đối phương muốn hạ nhục y, dùng y bắt các chư hầu bốn phương làm con tin, y thà chết cũng không để Hạ Hằng thành công.

Giọng nói của Ôn Lương Du đột nhiên kéo Hạ Hằng thoát khỏi dòng suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiểu hoàng đế tiếp tục nói:

“Tốt hơn hết là trực tiếp kết thúc.”

"Khụ khụ!"

Tiểu hoàng đế vừa nói vừa ho khan, cong lưng, cuộn tròn thành quả bóng, vùng quanh mắt trở nên đỏ bừng, trông cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng vừa rồi y đã nói những lời gay gắt với hắn, nhưng bây giờ do bị bệnh nên đôi mắt màu hổ phách của y trông ươn ướt, vẻ mặt khó chịu và có chút ủy khuất khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Hơn nữa, tin tức 996 nói cho hắn, người kia ở thế giới này mới vừa tròn hai mươi, trẻ hơn mấy tuổi so với tuổi mà Hạ Hằng lần đầu gặp y ở thế giới trước.

Chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hạ Hằng trực tiếp đưa tay về phía Ôn Lương Du, muốn cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Lúc lòng bàn tay chạm vào làn da trên cổ Thời Sương, sờ vào có cảm giác nóng bừng.

Hắn thấy thế thì cau mày: Đối phương thực sự đã phát sốt.

Mà ở trong mắt Ôn Lương Du, trong nháy mắt Hạ Hằng đưa tay sờ cổ y, y theo bản năng mà cho rằng đối phương là bị lời nói của mình chọc giận, không nhịn xuống muốn bóp ch·ết y, nhưng sắp đến đầu lại cố kỵ đến một ít khác vấn đề, cho nên lúc này mới không dám dùng sức.