Chương 11

"Nhưng" thấy vậy, Quý Nguyên lại cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Hạ Hằng, bị ánh mắt đối phương uy hϊếp hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Không phải ngài mang thai sao? Những người mang thai không thể uống nước lạnh.”

Mặc dù anh chưa từng nhìn thấy alpha mang thai, nhưng anh vẫn có chút hiểu biết thông thường về cách chăm sóc omega đang mang thai.

"Khụ! Khụ! Khụ!”

Ngay lúc Quý Nguyên vừa nói xong, Hạ Hằng lại nhấp một ngụm nước, bị nói như vậy, thiếu chút nữa sặc vào khí quản, hắn cúi đầu ho khan vài tiếng, nghĩ thầm đây thật đúng là nhấc tảng đá đập vào chân mình.

Thấy thế, Quý Nguyên thật cẩn thận hỏi, "Ngài không sao chứ?”

"Không có việc gì, tôi rất tốt." Hạ Hằng điều chỉnh biểu tình của mình một chút, hướng anh nở nụ cười, lập tức khoát tay, làm bộ nhìn tài liệu trên bàn nói: "Thông báo cho người của bộ phận thị trường nửa giờ sau đến phòng họp lớn họp.”

Bên cạnh phòng làm việc, hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.

Thời Sương chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, xử lý nhiệm vụ trên tay, tư tư thế này, chiếc cổ trắng nõn của cậu hoàn toàn lộ ra, vòng ức chế màu bạc đeo trên đó đặc biệt dễ thấy.

Nhân viên ngồi bên cạnh cậu tên là Triệu Trì, là một beta, đã làm việc ở vị trí này trong nhiều năm.

Diện mạo của Thời Sương vốn đã bắt mắt, hơn nữa làn da lại trắng, ngồi ở chỗ đó thật giống như phát sáng vậy, Triệu Trì nhịn không được ghé mắt nhìn trộm cậu vài lần, tự nhiên liền chú ý tới vòng ức chế trên cổ cậu.

Trong lòng hắn âm dương quái khí nghĩ, thì ra là omega, trách không được bộ dạng giống như hồ ly tinh, còn không biết là đang móc nối với ai, tạm thời vận dụng quan hệ nhét lại.

Nghĩ đến đây, thần sắc khinh miệt từ đáy mắt Triệu Trì chợt lóe lên.

Đúng lúc này, Thời Sương rốt cuộc xử lý xong công việc trong tay, lưng cậu hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế văn phòng.

Tuy rằng lần đầu tiên cậu tiếp xúc với những nghiệp vụ này, nhưng bởi vì Hạ Hằng để Quý Nguyên chiếu cố cậu, cho nên khối lượng công việc cũng không lớn, hơn nữa bản thân cậu thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, bởi vậy cũng không tốn quá nhiều thời gian.

"Ngày đầu tiên thích ứng như thế nào?" Triệu Trì bỗng nhiên đến gần cậu.

Nghe vậy, Thời Sương quay đầu nhìn về phía hắn, thản nhiên nói, "Rất tốt.”

Triệu Trì cười đến thực lõi đời,: "Đã làm xong rồi phải không? Cũng khá nhanh.”

"Ừm." Thời Sương có chút mệt mỏi xoa xoa sống mũi, trong đôi mắt xinh đẹp không hề gợn sóng.

Tính cách khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, đối đãi với người khác tràn ngập cảm giác xa cách, điều này càng làm cho Triệu Trì chán ghét cậu.

Hắn nghĩ thầm Thời Sương cùng người khác nói chuyện cũng không cười, bày ra cái loại dáng vẻ thiếu gia hào môn này cho ai xem đây?

"Vậy nếu cậu có thuận tiện làm những việc này không, người mới mà, vừa vặn học tập nhiều hơn." Triệu Trì cười tủm tỉm chuyển một tá văn kiện thật dày đến bàn làm việc của Thời Sương, động tác thập phần tự nhiên, không hề xấu hổ.

Thời Sương liếc mắt nhìn xấp văn kiện kia, nhất thời hiểu rõ, người này hiển nhiên là đang đùn đẩy nhiệm vụ công tác của mình cho người khác, mà đống đồ này hắn không làm được chín giờ tối căn bản không có khả năng làm xong.

Thấy thế, Thời Sương ngước mắt lên, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, bầu không khí trở nên xấu hổ.

"Kẹt" một tiếng, cửa phòng họp cuối hành lang bị mở ra, xuyên thấu qua tấm thủy tinh trong suốt, Triệu Trì có thể nhìn thấy mấy người mặc âu phục giày da đi ra.

Mà cầm đầu chính là chủ tịch tập đoàn bọn họ, hai mươi sáu tuổi đã lên tạp chí alpha giàu có hàng đầu – Hạ Hằng.

Một giây sau, đối phương bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, đôi mắt lạnh nhạt mà thâm sâu kia khiến trái tim người ta "Thình thịch! Thình thịch!" Nhảy thẳng lên.

Lúc này Triệu Trì mới chợt ý thức được, Hạ Hằng đang đi về phía bọn họ.

Nhìn khuôn mặt tuấn lãng anh khí bức người của người đàn ông, Triệu Trì khẩn trương căng thẳng sống lưng.

Phía sau Hạ Hằng còn có thư ký Quý Nguyên của hắn, sự xuất hiện của hắn khiến cả phòng làm việc trong chốc lát trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Hằng đi tới trước bàn làm việc của Thời Sương.

Thời Sương có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức liền thấy tầm mắt Hạ Hằng đảo qua xấp văn kiện đặt ở giữa bàn làm việc của hai người, cuối cùng rơi vào trên mặt mình.

Lúc này, Triệu Trì ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ Hạ tổng biết omega này?

Nghĩ đến đây, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống, trên trán phảng phất có mồ hôi lạnh rơi xuống.

Sau đó hắn liền nghe giọng nói trầm thấp của Hạ Hằng từ đỉnh đầu vang lên:

"Đây là hiệu quả công việc của em?"

Triệu Trì sợ Thời Sương nói đống đồ kia là của hắn đẩy cho cậu, vì thế hắn quyết định ra đòn phủ đầu, nhanh chóng vá víu: "Cậu ất vừa mới tới, ngày đầu tiên nghiệp vụ khó tránh khỏi có chút không quen thuộc, hiệu suất chậm cũng là bình thường.”

Nghe vậy, Thời Sương lạnh lùng nhìn về phía hắn, đang chuẩn bị mở miệng:

"Ồ, vậy hiệu suất của anh rất nhanh sao?" Hạ Hằng cầm lấy xấp văn kiện kia, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Triệu Trì.

Triệu Trì liên tục gật đầu, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội biểu hiện trước mặt Hạ tổng?

"Ừm, tôi làm những việc này chỉ cần một giờ, dù sao kinh nghiệm làm việc của tôi tương đối phong phú, Hạ tổng."

Giây tiếp theo, Hạ Hằng "ba" một tiếng đặt những văn kiện kia lên bàn Triệu Trì, “Vậy thì anh cứ làm hết đi.”

Dứt lời, hắn cầm lấy cổ tay Thời Sương dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, kéo người từ chỗ ngồi lên, ngữ điệu nghe có vẻ không thể nghi ngờ, "Em, cùng tôi về nhà.”Triệu Trì hóa đá.

Toàn bộ văn phòng đều hóa đá.

Người này ở đâu nhảy dù xuống?

Đây rõ ràng là phu nhân tổng tài.