Chương 62: Sẵn sàng thừa nhận thất bại

Nhiễm Anh nhìn chằm chằm vào mặt nước đang dao động, cảm thấy cần câu như bị vật gì đó kéo lại, cô nín thở nhìn chăm chú vào mặt hồ, chầm chậm kéo dây câu.

Cùng lúc đó, bên phía Thương Diễn Chi dường như cũng có động tĩnh. Nhiễm Anh không phân tâm, cô chỉ nhìn chằm chằm vào cần câu của mình, là một con cá chép lớn khoảng ba ngón tay đang vùng vẫy.

Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói mình đã thắng thì lại nhìn thấy con cá treo trên cần câu của Thương Diễn Chi to hơn con trên tay cô rất nhiều.

Thương Diễn Chi bỏ cá vào thùng, quay đầu nhìn Nhiễm Anh, nhướng mày: “Anh thắng rồi.”

Nhiễm Anh: ...

"Hình như chúng ta đang nói xem ai bắt được cá trước phải không?"

Nếu cô nhớ không lầm thì hình như cô đã kéo cần câu lên trước anh?

“A Anh, em chỉ lo nhìn cần câu mà không để ý, anh và em kéo cần câu cùng một lúc đấy, chỉ là, cá anh câu được to hơn nên anh thắng."

Được rồi, cãi không lại anh, sao cũng được, Nhiễm Anh nghĩ. Thấy hai con cá là đủ, cô liền thu cần câu vào.

"Đi nào."

Thương Diễn Chi không cho cô cơ hội rời đi, anh nắm lấy tay Nhiễm Anh.

"A Anh, em thua rồi."

Nhiễm Anh nhìn anh, rồi nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô: "Ừ, em thua rồi. Vậy anh muốn em làm gì cho anh?"

“A Anh thông minh như vậy, nhất định là có thể đoán được phải không?”

"Em không thông minh, cũng không giỏi suy đoán đâu."

Thương Diễn Chi đè nén trái tim, vẻ mặt mất mát: “Anh muốn em thích anh hơn một chút.”

Nhiễm Anh rút tay lại, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn anh: “Anh vừa nói là sẽ không đưa ra yêu cầu gì làm em khó xử mà.”

"Được, vậy anh đổi yêu cầu, thay vì ba năm, em có thể giàm còn một năm được không?"

Nhiễm Anh lùi lại một bước, vẻ mặt bối rối: "Hai yêu cầu này có gì khác nhau đâu."

“Đương nhiên là không giống.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Em nói sau ba năm sẽ cho anh câu trả lời, nhưng bây giờ anh muốn rút ngắn thời gian xuống còn một năm. Em xem, anh cũng không dồn ép gì em, chỉ muốn em cân nhắc anh sớm hơn thôi."

Nhiễm Anh bị anh làm cho choáng váng, cô xoa xoa lông mày, không nói nên lời: “Thương Diễn Chi, hiện tại thật sự em không có...”

“Không có tâm trạng yêu đương.” Thương Diễn Chi gật đầu với vẻ mặt tinh quái: “Anh hiểu, nhưng hiện tại mọi kế hoạch phát triển của huyện Cầm đều đang diễn suôn sẻ, trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng sắp hoàn thành rồi."

Nhiễm Anh hơi cau mày vì lời nói của anh. Một lúc sau, cô quay người lại, đối diện với anh, nhìn xuống Thương Diễn Chi vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

"Thương Diễn Chi, anh thích gì ở em?"

"Anh..."

“Đừng vội trả lời.” Giọng Nhiễm Anh rất nhẹ nhàng: “Em nghĩ trước đây ở tỉnh thành anh chưa từng gặp cô gái nào giống em đúng không? Cho nên anh có thể anh đang cảm thấy mới lạ, nhưng có thể khi ở cạnh nhau đủ lâu, anh sẽ bắt đầu thấy mệt mỏi và nhàm chán."

“Cho dù điều đó có xảy ra, anh tin rằng anh sẽ không thay đổi quyết định, chứ đừng nói đến việc đánh mất cảm tình anh dành cho em."

“Nếu vậy thì sao anh lại quan tâm đến ba năm hay một năm?” Nhiễm Anh bình tĩnh nhìn Thương Diễn Chi.

“Nếu anh chắc chắn về tình cảm của mình, vậy tại sao lại lo lắng về việc phải chờ đợi ba năm hay một năm?"

Thương Diễn Chi không ngờ những lời vừa nói của Nhiễm Anh lại trực diện như vậy. Sau một thoáng sửng sốt, anh chợt bật cười.

"A Anh, em quá thông minh."

Dùng những lời của đối phương trở thành lá chắn cho chính mình.

“Thật sự, anh nói không lại em.” Thương Diễn Chi đứng lên: “Coi như anh chưa nói đi, người có nguyên tắc vững chắc như em sao có thể thay đổi quyết định vì một người mới quen như anh."

“A Anh, nếu em không muốn, anh có thể đợi em ba năm, nhưng hiện tại, anh rất muốn em giúp anh một việc.”

"Có chuyện gì?"

63: Yêu cầu đơn giản

"Chuyện gì?"

Thương Diễn Chi nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhiễm Anh, chợt mỉm cười.

"Ăn với anh một bữa cơm."

"Chỉ vậy thôi?"

Anh nói nhiều như vậy, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản.

“Chứ còn cách nào khác?” Thương Diễn Chi chớp mắt: “Anh muốn em hẹn hò với anh thì em cũng có đồng ý đâu."

Nhiễm Anh nhìn vào mắt anh, chợt thoáng qua một suy nghĩ: hẹn hò với một người như Thương Diễn Chi chắc hẳn sẽ rất thú vị.

Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị Nhiễm Anh gạt đi, thời điểm này cô không thể phân tâm, nhất định phải ổn định việc trồng cam trước, sau đó mới nghĩ đến việc tình cảm.

Khi Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi đi ăn, khách ở sân phía sau nông trang đã gần rời đi, sau đó lại thêm hai đợt khách mới đến.

“Có vẻ như vườn dâu có khởi đầu không tệ.”

“Ừ.” Nhiễm Anh trong mắt có ý cười nói: “Em nghĩ hôm nay bọn em gặp may.”

"Không phải may mắn mà là sự chăm chỉ và đi đúng hướng mà em đã vạch ra."

"Cảm ơn anh."

"Đây không phải là khen ngợi, anh chỉ nói ra sự thật thôi." Thương Diễn Chi bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Nhiễm Anh: "A Anh, em làm rất tốt."

Nhiễm Anh ngừng ăn, ngước mắt nhìn Thương Diễn Chi: “Ừ, em biết em rất có năng lực, anh không cần khen đâu.”

Câu nói không khách sáo của cô khiến Thương Diễn Chi bật cười. Tự tin như vậy đúng là rất khiến người ta chú ý, người như vậy anh chắc chắn phải theo đuổi cho bằng được.

Ăn xong, Thương Diễn Chi có việc nên không ở lại lâu, Nhiễm Anh quay lại vườn dâu của Tiêu Trường Phát để giúp một tay, khi cô về đến nhà thì trời đã tối.

Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, Nhiễm Anh cũng mệt mỏi, việc đầu tiên cô muốn làm khi về đến nhà là đi tắm và nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vừa vào cửa thì bắt gặp ánh mắt tò mò của bà Hứa Nhược Lan.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

“A Anh...”

"Chuyện gì?"

"Con có phải..."

Bà Hứa Nhược Lan chú ý đến từng biểu cảm của con gái.

“Có phải con đang yêu không? Con đang hẹn hò với cậu giám đốc họ Thương kia đúng không?"

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao lại có chuyện con và anh ấy yêu đương lúc này?"

Ánh mắt của Nhiễm Anh trở nên lạnh lùng, suy nghĩ biến đổi trong giây lát.

“Nhưng hôm nay mấy người trong làng nói, con và cậu ấy..."

"Mẹ, Thương Diễn Chi hôm nay đến ủng hộ vườn dâu của làng chúng ta, việc này cũng chỉ là xã giao, có gì mà khiến mọi người suy đoán lung tung như vậy?"

"Chỉ vậy thôi?"

"Nếu không thì còn việc gì ạ?"

Bà Hứa Nhược Lan không yên lòng là lẽ đương nhiên, huống chi hoàn cảnh của Thương Diễn Chi lại vượt trội như vậy. "A Anh, mẹ chỉ là lo lắng thôi."

"Mẹ, thật sự không có gì phải lo lắng. Thương Diễn Chi và con chỉ là bạn bè xã giao thôi." Nhiễm Anh chọn cách giấu việc Thương Diễn Chi đang theo đuổi mình, tốt hơn hết là không để mẹ cô biết vào lúc này.

"Nếu có người yêu thì con chắc chắn sẽ nói với mẹ."

"Ừm, được rồi."

Thành thật mà nói, trong mắt bà Hứa Nhược Lan, con gái của bà là tốt nhất, cô xứng đáng với một người thanh niên hoàn hảo, nhưng thực tế mà nói, bà nhận thức được khoảng cách giữa gia đình bà và nhà Thương Diễn Chi. Thà là con gái bà kết hôn với một người có hoàn cảnh tương xứng với gia đình bà, cuộc sống an ổn, ít nhất đó là những gì Hứa Nhược Lan nghĩ.

"Mẹ, con đi tắm đây."

Nhiễm Anh biết bà Hứa Nhược Lan lo lắng điều gì, nhưng cô không nghĩ điều mẹ mình lo lắng sẽ thành hiện thực.

Thỏa thuận ba năm mới chỉ đi được hơn nửa năm. Xét theo lời nói của Thương Diễn Chi hôm nay, cô cảm thấy có lẽ anh sẽ không chờ nổi đến ba năm, không chừng rất nhanh sẽ có thể tìm được một người phù hợp hơn cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiễm Anh mơ hồ có một cảm giác mất mát, cô kìm nén cảm giác khó chịu, sắp xếp công việc rồi đi ngủ sớm.

Trước mắt cô còn rất nhiều việc phải làm ở vườn cam, vì vậy Nhiễm Anh cố gắng xoá những cảm xúc tiêu cực trong đầu.

...

Nhiễm Anh bận rộn với việc ở vườn dâu, sau khi đợt thu hoạch thứ ba kết thúc, cô bắt đầu chuẩn bị cho vụ thu hoạch nho ở nhà kính bên cạnh.

Với kinh nghiệm từ trang trại dâu trước đây, việc hái nho cũng khá suôn sẻ, ngoài lượng khách quen từng đến hái dâu, đợt này họ có thêm nhiều khách hàng mới.

Anh em nhà họ Tiêu mỉm cười rạng rỡ, năm mới đến, sau đó là Nguyên Tiêu, họ chủ động mời đội lân sư rồng đến trình diễn cho cả thôn.

Qua Tết, Nhiễm Anh còn bận rộn hơn trước, sau khi nhìn thấy số tiền kiếm được từ việc hái dâu, dân làng bắt đầu thầm khen ngợi sự thông minh và nhạy bén của Nhiễm Anh.

Thời gian trôi qua rất nhanh khi con người ta bận rộnm, vườn hoa đỗ quyên sau núi cũng đã bắt đầu lên nụ. Quan trọng hơn, những trái cam rốn mà cô chăm sóc cẩn thận hơn hai năm cuối cùng cũng đã chín.