Chương 154: Trận đấu chung kết cuối cùng (2)

Chử Minh đợi một lát, khi nhân viên đã chuẩn bị xong, gọi họ ra để rút thăm sân thi đấu.

Chử Minh lấp tức kêu Bùi Tế:" Nhường cơ hội lớn này cho cậu đấy, cậu rút đi!"

Bùi tế có vẻ tái mét, xoắn hết cả lên để từ chối:" Uiii, không cần lòng tốt cậu vậy đâu, cậu rút đi, chọn một sân mà cậu thích đi"

" Không cần đâu mà cậu, sao lại làm như vậy được, cậu là vô địch năm trước, rút thăm là phải của cậu" Chứ Minh nói.

Chử Minh vừa đẩy Bùi Tế về phía máy rút thăm vừa nghĩ trong đầu:" Chết, chết mày chưa!".

Bùi Tế đứng trước máy rút thăm, mà tay chân cứ rung lập bập, cứng như tượng:"Tớ... tớ không thích hợp để rút thăm sân thi đấu đâu, để mấy cậu làm đi".

" Lại sao nữa, sao mà không thích hợp, ai cũng có thể thăm sân mà, cậu cũng thế á".

" Thật, không thích hợp thật đấy".

" Nhắm mắt, chỉ ấn một cái là xong, không có khó đâu, lẹ đi".

Bùi tế do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám đưa tay nhấn nút. Kỷ phong thấy đội trưởng của mình cứ rung cả lên, không chờ được nữa, bước đến kéo Bùi tế ra khỏi tay Chử Minh để cứu anh.

Kỷ phong nhìn Chử Minh với vẻ mặt cay cú tức giận: “Sao cứ bắt đội trưởng của chúng tớ phải rút thăm thế?”

Chử Minh: “ Đội trưởng của các cậu trông như người may mắn, chắc chắn có thể rút được sân thi đấu tốt đấy, cậu không thích à!!.”

Kỷ phong không tin: “Nghe mùi có vẻ không thật lắm.”

Chử Minh ho nhẹ một tiếng: “Thực ra tớ là tớ có lòng tốt, đội trưởng của cậu đã tham gia giải cơ giáp tận hai lần cơ rồi mà, không thấy tiếc sao? Ít ra thì cũng nên cho anh ấy cơ hội được một lần chọn sân chớ."

Kỷ phong không tin: “ Trong một trận chung kết như thế làm sao có thể là lòng tốt được, chắc chắn là cậu có âm mưu, không cần đội trưởng phải rút thăm, tớ sẽ làm việc đó.”

Chử Minh lập tức phản đối: “Tớ không đồng ý!”

Mọi người xung quanh đều bối rối:"...".

Kỷ phong không thể nhịn được nữa: “Cậu phản đối gì? Nếu không phải cậu hay đội cậu rút thì tớ sẽ làm. Nếu cậu không muốn, thì cũng đừng cản trở tớ.”

Chử Minh xoay mắt: “Cậu không phải là quán quân, không có tư cách.”

Kỷ phong: “Rút thăm sân thi đấu không cần tư cách, ai cũng có thể làm.”

Chử Minh không đồng ý, kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Nhân viên công tác chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đi tới để làm dịu tình hình: “Thế này đi, hai đội rút thăm để quyết định đi, đội nào sẽ rút.”

Chử Minh lập tức từ chối: “Không cần, rút thăm cũng là rút, rút sân cũng vậy, có một lần ấn thôi mà, để Bùi Tế rút là được."

Kỷ phong: “Đội trưởng của tớ không muốn rút, thì làm sao.”

Chử Minh: " Rút sân thi đấu cũng khó quá hả, ấn duy nhất một cái là xong, để anh ấy nhắm mắt cũng được mà."

Bùi tế: “……”

Cuối cùng, Bùi tế không thể từ chối, bị ép phải nhấn nút, và rút được sân thi đấu: "Cánh đồng lúa vàng mùa thu."

Kỷ phong nhìn sân thi đấu và cười to nói: “Rất tốt... rất tốt, đây là một sân thi đấu đơn giản, không có địa hình hay thời tiết khắc nghiệt. Ruộng lúa có vẻ rất an toàn.”

Chử Minh không biết sân thi đấu ở Lorca tinh hệ, hỏi:" Một nơi vừa đẹp vừa an toàn như vật sao có thể trở thành sân thi đấu chứ, cái khó ở đâu."

Kỷ phong thở phào nhẹ nhõm: “Sân thi đấu không khó khăn, ruộng lúa mạch, nghe như mùa thu yên bình, rất đẹp, là nơi thi đấu lý tưởng.”

Chử Minh cười nhạo: “Tớ hiểu rồi, cậu thực sự không biết sân thi đấu này là gì cả."

Kỷ phong: “……”

Kỷ phong không thấy phải quê khi bị Chử Minh biết, sân thi đấu đã được rút ra, anh không cần tiếp tục để ý đến hắn nữa, mà chỉ cùng Bùi tế đi ra ngoài.

Chử Minh nhanh chóng lên mạng tìm thông tin về sân thi đấu, nhưng chẳng tìm thấy cái gì. Thông tin về cánh đồng rất ít, chủ yếu là về sản lượng, chẳng có thông tin nào liên quan đến sân thi đấu.

Chử Minh nghi ngờ: “Rốt cuộc đây là sân thi đấu gì?”

Yến Trường Hạ: “Ngày mai sẽ rõ thôi mà.”

Chử Minh trở về khách sạn sau đó, không ngờ lại gặp được hiệu trưởng của cậu.

“Hiệu trưởng, sao ngài lại đến Lorca tinh hệ?”

Hiệu trưởng: “Các cậu sắp giành quán quân, làm sao thầy không đến được? Nếu các cậu thực sự trở thành quán quân, thầy không tận mắt chứng kiến thì sẽ rất tiếc.”

Chử Minh: “Cũng đúng, thầy quả thật là đến đúng lúc, trận đấu cuối cùng vào mai, sẽ khiến thầy trầm trồ ngay mà thôi!.

Hiệu trưởng lo lắng hỏi: “Các cậu rút được sân thi đấu gì? thế nào rồi? có phù hợp đội cậu chứ?"

Chử Minh: “Không biết đó là sân thi đấu gì, nhưng chắc chắn không thành vấn đề. Em đã cố tình để người xui xẻo nhất để rút. Dù sân thi đấu có không phù hợp với đội em, nó cũng không phù hợp với Bùi Tế.”

Hiệu trưởng nhếch môi: “ Làm vậy cũng được à?"

Chử Minh: “Dạ..tất nhiên rồi, thầy cứ yên tâm khỏi lo ạ.”

Hiệu trưởng có vẻ vẫn lo lắng: “ Sau khi thầy đến đây, thầy đã xem tin tin tức về khu vực này và biết đối thủ của các cậu là đội quân hàng đầu của Lorca tinh hệ, từng là quán quân. Nghe nói bọn họ có tận hai cơ giáp cấp 3S."

Chử Minh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không sao, chúng em cũng có gần giống vậy.”

Hiệu trưởng nghi ngờ: “Gần giống vậy là nghĩa là sao?”

Chử Minh: “Có nghĩa là không chắc chắn có phải là cấp 3S hay không, nhưng cũng có thể thử, biết đâu lại thắng.”

Hiệu trưởng càng thêm nghi ngờ: “Như vậy không chắc chắn, có thể thắng không?”

Chử Minh đầy tự tin: “Thầy cứ phải lo, thầy cứ yên tâm chúng em nhất định sẽ thắng!”

Chử Minh đi nghỉ ngơi, thầy hiệu trưởng lại hỏi Lương Hưng Ngôn về tình hình thi đấu gần đây của đội Bùi Tế.

Lương Hưng Ngôn nói: Cơ giáp của Chử Minh thấp hơn so với Lorca tinh hệ. Sau khi nghe xong, hiệu trường càng cảm thấy nghi ngờ lo lắng hơn.

“Chử Minh không chắc chắn về cấp độ tinh thần, thuộc tính cơ giáp cũng thấp hơn so với đối thủ, không biết đã rút được sân thi đấu nào, tại sao cậu ấy lại có sự tự tin quá chắc chắn như vậy?”

Lương Hưng Ngôn: “Không biết, mấy ngày trước Chử Minh, nó còn lo lắng, sau khi luyện tập vài ngày về kỹ thuật bắn súng thì cảm thấy mình lại ổn, tự tin hơn rất nhiều.”

Hiệu trưởng cũng không suy nghĩ nhiều, vì dù sao Chử Minh đã vào đến vòng chung kết, dù có thua trận cuối cùng thì cũng đã là á quân. Hiệu trưởng rất hài lòng với thành tích này. Ông không thể tưởng tượng được trường của họ lại có thể đạt được thành tích như vậy. Ông đã hài lòng và chấp nhận bất kỳ kết quả nào của Chử Minh trong cuộc thi.

Ngày hôm sau, lúc 8 giờ, Chử Minh và đội của mình đến sân thi đấu sớm.

Đội của Bùi Tế đến còn sớm hơn, đã ngồi trong phòng chờ.

Chử Minh: “Các cậu đến sớm thế?”

Kỷ phong hừ một tiếng: “Đến sớm thì vận may tốt, thi đấu với các cậu mới có thể thắng.”

Chử Minh cười: “Cậu chú trọng vào vận may đến thế sao? Mỗi lần thi đấu đều dựa vào vận may để thắng à?”

Kỷ phong: “Đương nhiên không phải, thắng vì kĩ năng với cơ giáp của tớ mạnh quá thôi.”

Chử Minh: “Tớ cũng nghĩ vậy, nếu không, với vận may của cậu, chắc chắn sẽ lời từ vòng gửi xe rồi nhỉ.”

Kỷ phong trừng mắt to nhìn Chử Minh: “Tụi tớ thắng nhờ thực lực, trận đấu này cũng sẽ vậy. Mọi người có thể xem được đội cậu bị đánh bầm dập đến cỡ nào”

Chử Minh gật đầu: “Tốt...rất tốt, tớ cũng không sẽ dễ dàng buông tha. Tớ sẽ hạ đo váng các cậu, không chính xác hơn là đội trưởng của các cậu.”

Kỷ phong tức giận: “Đây là ban ngày, chứ không phải đêm đâu, cậu mơ mộng hảo quyền ít thôi.”

Bùi tế nhìn Chử Minh: “Cậu nghĩ sẽ hạ gục tớ ư?”

Chử Minh: “Đúng vậy, chúng ta đều dùng cơ giáp hạng nặng, lực công kích rất mạnh. Đồng đội của tớ sẽ không thể ngăn cản công kích của cậu, đồng đội của cậu cũng không thể ngăn cản công kích của tớ. Chúng ta sẽ cùng tấn công lẫn nhau.”

Bùi tế cười: “Cậu tin rằng có thể thắng tớ?”

Chử Minh: “Có chứ. Tớ đã nghiên cứu kỹ video thi đấu của cậu, từ năm nay đến năm trước. Cậu gặp phải nhiều sân thi đấu khó khăn, đặc biệt là Nghĩa Địa Dị Thú(tha ma) và Thị Trấn Dịch Bệnh, tớ thật sự không biết cậu làm sao có thể tiếp tục thi đấu, xem video mà tớ đã cảm thấy ghê tởm.”

Bùi tế: “Không còn cách nào khác, vận may của tớ không bằng cậu, không giống như cậu, các sân thi đấu đều đẹp, không phải là núi tuyết thì cũng là dưới biển, còn có thể tranh thủ đi du lịch trong lúc thi đấu.”

Chử Minh ngạc nhiên: “Cậu xem video thi đấu của tớ?”

Bùi tế: “Đúng vậy, tớ đã nghiên cứu qua.”

Chử Minh không ngờ Bùi tế lại nghiêm túc như vậy và nghiên cứu kỹ video của mình. “Cậu có phát hiện ra điều gì không?”

Bùi tế: “ Tớ nghĩ việc hạ gục cậu không dễ.”

Chử Minh gật đầu: “Kết quả nghiên cứu của tớ cũng gần giống vậy.”

Cả hai đội đều đến khá sớm, còn thời gian khá dài trước khi trận đấu bắt đầu, Chử Minh hỏi Tề Dữ: “Hôm nay có nhiều người xem không?”

Tề Dữ: “Rất đông, chỗ ngồi đã đầy, còn có vài tỷ người xem trực tuyến. Trận đấu này có lượng người xem cao nhất, thậm chí vượt qua trận chung kết năm ngoái. Khi trận đấu bắt đầu, số lượng người xem còn nhiều hơn.”

Chử Minh hài lòng: “Tốt lắm, có nhiều người xem tớ thi đấu như vậy.”

Tề Dữ: “Thực ra phần lớn là……”

“Không cần nói thêm.” Chử Minh ngắt lời, “Cậu không cần nhắc tớ mỗi lần như vậy. Phần lớn người xem đều là để xem các trận đấu khác.”

Tề Dữ: “Ý tớ là, gần như một nửa số khán giả đến xem trận đấu của cậu.”

Chử Minh ngạc nhiên: “Thật sự có một nửa sao?”

Tề Dữ gật đầu:“Trên mạng có một cuộc bình chọn để dự đoán ai sẽ giành chức vô địch, tỷ lệ ủng hộ hai đội chúng ta gần như bằng nhau, số phiếu bầu cũng chia đều, số lượng khán giả cũng tương tự, ít nhất một nửa số người đến xem trận đấu là để xem cậu thi đấu.”

Chử Minh kinh ngạc: “Có nhiều người như vậy mà lại nghĩ chúng mình có thể thắng?”

Tề Dữ: “Tớ cũng không ngờ, có thể liên quan đến chuyện lần trước đánh con thỏ, hoặc có thể là vì cậu loại được cơ giáp cấp 3S dạng sói, cũng có thể do lý do khác. Nói chung, hiện tại có rất nhiều người ủng hộ cậu, mọi người đều đang chờ đợi cậu giành chiến thắng.”

Chử Minh: “Vài ngày trước, mọi người trên mạng còn bảo tớ là người yếu nhất trong đội, giờ lại nghĩ tớ có thể thắng trận chung kết sao?”

Tế Dữ:“Có lẽ cuối cùng họ cũng đã nhận ra, thực lực của cậu rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng có người nhìn ra.”

Chử Minh khoái chí cười to: “Có câu nói như thế nào nhỉ? Vàng vẫn luôn sáng!”

Chử Minh: “Phải thế chứ, cuối cùng người trên mạng cũng có lúc sáng suốt.”

Tế Dữ: “Dù nhiều người có thể vẫn còn cái nhìn hạn chế và có chút thành kiến, nhưng rất nhiều người đã theo dõi cậu từ vòng gửi xe đến vòng chung kết, họ đều công nhận thực lực của cậu.”

Chử Minh khoái chí, cười sướиɠ nói: "Có câu nói như thế nào nhỉ, vàng thì luôn tỏa sáng dù có trong lửa!"

Tế Dữ: “Có phải như vậy không?”

" Gần gần như vậy đấy."

Khi thời gian rút thăm vũ khí lạnh đến, Chử Minh không làm khó Bùi Tế nữa, anh tự mình rút thăm và rút được thanh đao.

Sau khi rút xong vũ khí lạnh, hai đội bước vào thang máy, chuẩn bị vào sân thi đấu.

Trong thang máy, Chử Minh hỏi Yến Trường Hạ: “Chúng mình vẫn theo kế hoạch đã bàn trước đó chứ?”

Yến Trường Hạ gật đầu: “Đúng, vẫn theo kế hoạch.”

Vì trận đấu này đối thủ rất mạnh so với trận trước, Chử Minh chuẩn bị sử dụng biện pháp bảo thủ nhất, mà trước đây chưa một lần sử dụng. Mỗi người sẽ đối phó một đối thủ.

Chử Minh sẽ đối đầu với Bùi tế, Yến Trường Hạ đối đầu với Kỷ phong, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn sẽ phụ trách hai cơ giáp 2S cấp còn lại.

Thang máy đến rất nhanh, Chử Minh và đội bước vào sân thi đấu.

Sân thi đấu lần này thật sự rất đẹp, những cánh đồng lúa màu vàng trải dài trong gió nhẹ, sóng lúa lăn tăn, không khí mùa thu trong lành, tầm mắt trải rộng vô tận, khiến người ta cảm thấy thư thái và dễ chịu.

Chử Minh nhìn cánh đồng lúa mạch, cảm thấy rất phấn khích.

“Sân thi đấu này không tồi, lại còn màu vàng kim!”

Tề Dữ nhìn vào cánh đồng lúa mạch, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái: “Sân thi đấu lại bình yên đến vậy, không có chút nguy hiểm nào, không lẽ đây là một sân thi đấu dễ dàng? Quả thực thật dễ chịu!”

Yến Trường Hạ vốn có chút lo lắng, thấy cánh đồng lúa mạch, phần nào yên tâm hơn: “Cánh đồng lúa khá rộng rãi, không có nhiều chỗ để ẩn nấp, nhưng cảnh vật rất đẹp, cũng không tồi.”

Chử Minh: “Bùi tế vận may cũng tốt đấy! Tính cách của cậu ta vốn khá kỳ quặc, tớ còn tưởng rằng cậu ta sẽ rút được một sân thi đấu cực kỳ quái chứ, không ngờ lại là một nơi yên bình như vậy. Thật không thể đoán được người ta chỉ qua vẻ bề ngoài, tớ đã hiểu lầm cậu ta rồi!”

Chử Minh đang tận hưởng vẻ đẹp của sân thi đấu, bỗng thấy ở xa xuất hiện vài đám mây đen, chúng nhanh chóng di chuyển về phía họ. Dự đoán không lâu nữa sẽ đến gần.

Khi đám mây đen càng lúc càng gần, Chử Minh nghe thấy tiếng động rùng rợn và hỏi: “Đó là gì vậy?”

Yến Trường Hạ nhíu mày nhìn: “Hình như là một đàn dị thú?”

Khi mây đen tiến lại gần hơn, Chử Minh rốt cuộc nhận ra và mặt tái mét:“Biết ngay là vận may của Bối Tế không thể tốt đến vậy. Tớ quả thực không thể đoán sai, đó là đàn châu chấu."

"Chạy.. chạy mau thôi!"

Nếu có sai xót mong các cậu bỏ qua và nhắn tin cho tớ, tớ sẽ khắc phục lại ngay.

CHÚC CÁC CẬU BUỔI TỐT LÀNH