Chương 9

Lúc này, biến cố bắt đầu xảy ra.

khỉ Quỷ Sơn mở hàm răng sắc nhọn, há to mồm cắn xé cổ anh trai tôi.

Nó ra tay rất vất vả, lại bị anh tôi nhảy ra phá hoại, nên không giả vờ được nữa.

Thấy anh trai tôi nắm chặt lấy thắt lưng nó không buông, khỉ Quỷ Sơn buồn bực vươn bàn tay sắc nhọn, rất nhanh đ/â/m thẳng chính xác vào bụng của anh ấy.

Đầu óc của anh tôi lập tức trống rỗng, công kích quá bất ngờ khiến anh ấy không kịp trở tay, đôi mắt đen phản chiếu hình ảnh khỉ Quỷ Sơn bất chấp moi hết nội tạng của mình.

Trước khi anh trai tôi ngã xuống, anh ấy còn vuốt lên thắt lưng mảnh mai của khỉ Quỷ Sơn, hai má đỏ bừng.

“Tôi sống không uổng phí... Sống không uổng phí mà...”

Anh ấy thỏa mãn nuốt nước bọt, lộ ra khung xương gầy gò, khô khốc trong ngực.

Mẹ tôi dụi hai mắt. Sau khi xác định tất cả cảnh tượng trước mắt đều là thật, bà ấy gào to xé cổ.

“Con trai của tôi! Cục cưng của lòng tôi, Diệu Tông của tôi!”

Mẹ tôi một tay cầm tóc, tay kia cầm cái cào sắt, không quan tâm người nằm trên mặt đất là tôi hay khỉ Quỷ Sơn, dùng sức đập mạnh xuống dưới.

khỉ Quỷ Sơn hùng hổ, xoay mạnh người né tránh.

“Tất cả là tại chúng mày tìm tới đây, tao vốn có không gian sinh tồn của mình, vốn dĩ sống vô cùng tốt.”

Nhưng mẹ tôi lại không hiểu được những lời nó nói.

Trong lúc đánh nhau, trên người mẹ tôi xuất hiện rất nhiều vết thương.

Mà tôi lại co quắp ngồi dưới đất, rất lâu không đứng lên, không quan tâm mẹ tôi đang hét lên năn nỉ giúp đỡ.

khỉ Quỷ Sơn kéo lấy tóc tôi, sức lực rất lớn, khiến mắt của tôi dựng ngược lên.

“Mày trả lại cho tao!”

“Đó là của tao! Của tao! Mày là đồ không biết xấu hổ! Mày là đồ tâm cơ!”

“Trả lại cho tao!”

Những móng vuốt sắc nhọn của khỉ Quỷ Sơn lại đ/â/m vào những vết thương do chiếc cào sắt lên trên lưng tôi.

Nó từ từ hạ bàn tay xuống, xé toạc sang hai bên, cố gắng lột da của tôi.

Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong ánh mắt.

Tôi hét lên thảm thiết giống như tìm thấy vị cứu tinh của mình:

“Chú, cứu con với!”

Chú Liễu dừng chân. Lúc ông ấy nhìn qua, đôi mắt lạnh lùng biểu thị thái độ không quan tâm, nhưng ông ấy vẫn ra tay.

Ông ấy ném chiếc rìu nhuốm máu và rỉ sét đến chỗ tôi.

Tôi vừa cúi đầu, chiếc bùa đ/â/m vào giữa mặt con khỉ Quỷ Sơn.

Một tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng nứt xương vang lên, từng dòng máu nóng hổi bắn ra, khỉ Quỷ Sơn ngửa mặt ngã xuống không xa, cả người run rẩy.

Tôi còn chưa định thần lại, mắt thấy một đôi bàn tay to tiến lại gần.

Lúc ngẩng đầu, thấy ánh mắt thâm thuý của chú Liễu, sự lo sợ thấp thỏm trong tôi nhanh chóng tiêu tan.

Vết thương sau lưng ngày càng đau đớn, tôi gần như không thể đứng dậy được.

Chú Liễu cầm lấy cánh tay của tôi, đưa tôi ra ngoài, nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào t/h/i t/h/ể vô cùng thê thảm kia.

khỉ Quỷ Sơn vẫn còn trợn tròn mắt, máu tươi đỏ sẫm gần như dính vào bộ lông hồng của nó.

Trước lúc tôi hôn mê, cả đầu tôi đều tràn ngập hình ảnh cái chết của nó.

Nó chết rồi.

Nó cứ vậy mà chết rồi.

Cuối cùng nó cũng chết rồi.

Lúc tôi mở mắt tỉnh lại, có rất nhiều người vây quanh giường tôi, đương nhiên cũng không thiếu những tay săn ảnh đến để phỏng vấn và điều tra.

Một người đàn ông gầy gò đeo một chiếc kính gọng vàng hơi nâng cằm, nhìn vào tấm ảnh trong máy và hỏi tôi: