Chương 7

“Chú, con xin chú, chỉ lần này thôi, lần này là lần cuối cùng, được không?”

“Phía dưới của con giống như có kiến bò khắp nơi. Chú, chú cứu con với...”

Nói xong, anh ấy bắt đầu bất mãn cắn lên ngón tay của mình.

Thấy thế, mẹ tôi nhanh chóng chạy đến ngăn, lại bị chú Liễu cản ở phía sau.

“Mẹ hiền làm con trai hư hỏng! Mẹ Diệu Tông, nhìn đứa con trai mà bà nuôi dưỡng đi! Nó còn rước cái thứ tai hoạ này vào nhà, tôi mặc kệ cái dáng vẻ không có tiền đồ này của nó!”

Chú Liễu mắng chửi một phen, ném lưới xoay người rời đi.

Mẹ tôi nhìn khỉ Quỷ Sơn ở bên trái, lại nhìn anh trai đang giãy giụa cắn rách môi, quần áo rách tả tơi ở bên phải.

Hồi lâu, bà ấy mới nhìn tôi bằng đôi mắt ướt sũng, áy náy nói:

“Hồng Tú, con mau trốn đi, chờ đến khi anh con không còn khó chịu nữa, mẹ gϊếŧ chết thứ súc sinh này được không?”

Mặt trời xuống núi, một đêm nữa lại buông xuống.

Cơn gió đầu hạ lướt qua sợi tóc trên thái dương, tôi lặng lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, gật đầu.

Chú Liễu chỉ hận rèn sắt không thành thép, bất lực, thở dài một hơi.

Ông ấy phức tạp nhìn tôi, đưa một góc lưới cho mẹ tôi, rồi quay đầu bước đi.

“Tính cách chú Liễu của con chính là vậy, khi người khác cầu xin ông ấy cứu giúp thì ông ấy sẽ không từ chối.”

Mẹ tôi vừa dứt lời, anh trai tôi bật người lập tức xé toạc lưới, bế con khỉ ra.

Anh ấy còn không đi được mấy bước, bắt đầu cởϊ qυầи ngay tại chỗ.

Tôi thất thần nhìn về phía chân trời.

Một chiếc thắt lưng da trâu đánh lên mặt tôi.

Tôi đau đớn phản ứng lại, nhìn thấy anh tôi đang đè lên khỉ Quỷ Sơn.

Mẹ tôi khóc nức nở, quay mặt đi.

Miệng bà ấy không ngừng lẩm bẩm:

“Chỉ lần này thôi... Lần này là lần cuối cùng...”

Điều mẹ tôi không ngờ đến là anh tôi đổi ý.

Anh ấy chìm đắm vào sự dịu dàng của khỉ Quỷ Sơn, âm thanh trong căn phòng phía Tây lại càng thêm ầm ĩ.

khỉ Quỷ Sơn bắt chước nụ cười mị hoặc của những thiếu nữ xinh đẹp, anh tôi bị nó quyến rũ đến mức vừa nằm trên giường vừa ăn hành.

Mẹ tôi sửng sốt, bà ấy lay bả vai tôi, muốn tôi mau chóng tìm chú Liễu đến giúp, nhưng dù thế nào tôi cũng không đồng ý.

khỉ Quỷ Sơn cứ kêu như vậy, không chỉ lấy lòng anh tôi để lấy tinh lực, mà còn để khıêυ khí©h chúng tôi.

Thấy tôi từ chối, mặt mẹ tôi trở nên dữ tợn.

“Cái đồ lỗ vốn vô lương tâm này! Nếu không phải theo luân thường đạo lý, anh mày có phải đi tìm khỉ Quỷ Sơn không chứ? Mày còn không bắt chước được vậy, ngay cả súc sinh mày cũng không bằng!”

Nghe thấy những lời này được thốt ra từ miệng mẹ tôi, tôi không thể tin được mà mở to hai mắt.

Mẹ tôi còn chưa nói đủ. Bà ấy tiếp tục chỉ tay vào mặt tôi mà mắng:

“Có phải là mấy ngày trước mày lên núi gọi nó đến đúng không? Sao mà bỗng dưng Diệu Tông lại bị như thế này?”

Tôi giật mình, tôi dường như không nghe thấy được âm thanh xung quanh.

Khung cảnh trước mắt tôi dần dần trở nên vặn vẹo và mơ hồ, chỉ có sắc mặt sụp đổ của mẹ tôi ngày càng trở nên rõ ràng.

Bà ấy ngày càng tới gần, tôi sắp không thở nổi.

Đúng lúc này, có tiếng hét phát ra từ căn phòng phía Tây.

Một bóng dài nhảy ra bên ngoài từ cửa sổ.

khỉ Quỷ Sơn đút một ngón tay vào miệng, máu tươi chảy dài đến bả vai.

Mẹ tôi ngây ngốc, sững sờ đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.