Trên trời mây đen bao phủ, dày đặc đến nỗi khiến người ta nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai qua cửa kính.
Tôi co lại trong ổ chăn, nghe những hạt mưa lớn nện xuống mặt đất.
Mưa càng lúc càng lớn, một tia sớm chói mắt xẹt qua không trung, dường như chiếu sáng cả căn phòng.
Tia chớp biến mất trong lớp mây, chỉ còn lại tiếng sấm nổ vang.
Tim tôi đập nhanh hơn, hô hấp cũng dần không ổn định.
Dường như trong tiếng mưa còn có tiếng bước chân khác tiến đến cửa phòng.
“Cộc...”
Đó là tiếng gõ cửa.
Nhưng xét vị trí của nhà chú Liễu, mẹ tôi không thể trở về nhanh như thế được.
Tiếng đập cửa trong cơn mưa vang lên càng thêm rõ ràng.
“Hồng Tú... Mau mở cửa cho mẹ...”
Tôi nắm một góc chăn, bắt đầu không nhịn được run tay.
m thanh ngoài cửa không dừng lại ngay cả khi tôi không đáp lời, ngược lại tiếng đập ngày càng dồn dập.
“Hồng Tú à... Mẹ dính mưa rất lạnh... Con mau mở cửa cho mẹ...”
Cánh cửa gỗ quanh năm dầm mưa gió, dưới cửa mục nát, trên đó xuất hiện những vết bẩn đen.
Tiếng đập cửa vang lên, bụi ở trên cửa rơi xuống, ổ khoá kêu lạch cạch.
Sau mấy lần đập cửa, cái khoá rỉ sắt kia rơi xuống mặt đất.
Tôi nhanh chóng nhảy vào chiếc giường ở giữa phòng, không dám thở ra.
Khi cửa mở, một tia chớp bỗng nhiên xẹt qua, tiếng sấm đùng đoàng vang lên.
Bóng đen mảnh khảnh đi vào trong phòng.
“Hồng Tú à... Con ở đâu thế? Mẹ đang tìm con này...”
Tôi che miệng và mũi, qua khe hở giữa cánh tủ, thấy cái bóng kia dần dần đến gần chỗ tôi.
Tôi không dám thở mạnh.
Cái bóng đó mang theo một mùi hôi thối nồng nặc, khiến tôi chảy nước mắt.
“Mẹ thật lạnh... Sao con không lấy khăn cho mẹ?”
“Con đi đâu rồi...”
Hai bắp chân tôi căng cứng đến nỗi tôi phải co ro trong một ngăn tủ cao bằng một người, không dám cử động dù chỉ một chút, lòng bàn chân mỏi nhừ.
Bóng dáng quỷ mị kia càng lúc càng gần.
Khi nó thấy bộ quần áo tôi cố ý đặt trên giường, nó nheo mắt nở nụ cười tà ác.
Ngay sau đó, lông vịt bay tứ tung.
Nó rơi xuống không trung, hét lên đầy giận dữ:
“Con nhỏ chết tiệt! Mau trả lại cho tao!”
Tim tôi gần như lỡ nhịp.
Chột dạ, sợ hãi, bất lực, với ba loại cảm xúc đan xen cùng lúc, tôi cắn chặt môi mới có thể nhịn không khóc ra tiếng.
Nó vẫn đang điên cuồng xé rách mọi thứ.
Trong nháy mắt, tôi thậm chí còn nhìn lớp vải mềm mại dưới tay nó thành bụng của mình.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến tôi nhắm chặt hai mắt.
Không biết tiếng mưa bên ngoài dần nhỏ lại từ khi nào.
Khi tôi cố lấy dũng khí mở to hai mắt thì không còn thấy bóng dáng nó nữa.
Giọng của một người đàn ông vang lên ngoài ngăn tủ:
“Ai cho Diệu Tông nhà bà mang thứ này về quê? Bà muốn hại chết chúng tôi sao?”
Âm thanh lo lắng, nghẹn ngào của mẹ vang lên.
“Con trai tôi, nó... Chú Lưu, chúng tôi biết lỗi rồi, cầu xin ông hãy nghĩ cách gì đi, Diệu Tông cũng không cố ý, thằng bé nhất định sẽ sửa sai.”
“Cái thứ như khỉ Quỷ Sơn đó, một trăm năm mới có một con hoá thành người. Trước tiên chưa nói đến chuyện cạnh tranh cùng loài, chỉ tính đơn giản chuyện nó bước chân vào nhà các người, bà nghĩ nó bỏ được thời cơ tốt thế này sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa tủ, bước ra mấy bước, định ngăn cản bọn họ:
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng...”
Tôi mới nói được nửa câu, nửa câu sau lại nghẹn lại trong cổ họng, không sao nói ra được.