- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Quả Táo Chín
- Chương 40
Khi Quả Táo Chín
Chương 40
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Khoảnh khắc Tiểu Ngũ tiến vào, lệ chảy ra từ khóe mắt Lâm Tự. Cơ thể căng cứng ra theo bản năng, ôm chặt lấy Tiểu Ngũ đè anh dưới thân mình.
Lâm Tự đau đến run rẩy, cắn chặt môi mình, nhưng môi chanh chóng bị lưỡi của Tiểu Ngũ tách ra, anh bị cưỡng ép hôn với đối phương.
Tiểu Ngũ cũng bị kẹp lấy khá đau, cậu nhận ra được Lâm Tự không thoải mái, thế là không dám nhúc nhích nữa.
Tiểu Ngũ cực kỳ săn sóc cho Lâm Tự, thấy đối phương khó chịu cũng hoảng hốt theo.
Cậu không ngừng hôn môi Lâm Tự, mong rằng người trong lòng mình có thể tốt hơn, thậm chí cậu nghĩ rằng nếu như Lâm Tự đau, vậy thì không làm nữa.
Đối với Tiểu Ngũ, mọi thứ đều xếp sau Lâm Tự.
Ngay lúc Tiểu Ngũ chuẩn bị rút ra, Lâm Tự lại ôm chặt lấy cậu nói: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Tự nhắm mắt lại, rúc người vào trong lòng Tiểu Ngũ.
Anh cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại vương vấn một người trong chuyện này.
Anh nói: "Hôn anh đi."
Tiểu Ngũ nghe thấy yêu cầu của Lâm Tự, kích động tới mức muốn hôn cả cơ thể Lâm Tự, rất kỳ lạ, thì ra sự hấp dẫn của một người có thể làm con người ta quên đi trời đất.
Tiểu Ngũ không ngừng hôn, không ngừng vuốt ve anh.
Lâm Tự chưa bao giờ được đối xử như thế này, cơ thể run rẩy từng cơn, ngọn lửa du͙© vọиɠ được châm lên lần nữa một cách nhanh chóng.
Cảm giác đau đớn dần biến mất, thay vào đó là ham muốn nhiều hơn.
Cần được yêu nhiều hơn, cần nhiều sức mạnh hơn, cần nhiều hơi ấm của Tiểu Ngũ hơn.
Lâm Tự tỏ ý Tiểu Ngũ có thể bắt đầu rồi, anh muốn Tiểu Ngũ dùng sức đâm vào rút ra, thúc vào nơi sâu nhất của cơ thể anh, không cần có bất cứ sự thương tiếc nào, không cần thủ hạ lưu tình với anh.
Tiểu Ngũ đã bị khıêυ khí©h đến mức không thể khống chế lại bản thân mình nữa, cho dù Lâm Tự không dẫn dụ cậu nữa thì cậu đã bắt đầu điên cuồng lên rồi.
Đây rốt cuộc là mùi vị gì vậy chứ...
Tiểu Ngũ không kịp suy nghĩ gì cả, không cách nào suy nghĩ được cả, cái cậu có thể làm dường như chỉ còn lại cảm nhận.
Cảm nhận độ ấm trong cơ thể của Lâm Tự, cửa động ướŧ áŧ trơn trượt co rút theo từng nhịp đâm rút của cậu.
Cảm nhận cậu tiến vào nơi sâu nhất, sự run rẩy và phóng túng trong tiếng rêи ɾỉ của Lâm Tự.
Tiểu Ngũ bị Lâm Tự như thế mê hoặc đầu óc, cậu quá mê mẩn cái người ở trong lòng cậu, căn bản không thể ngừng được sự chiếm hữu như thế này.
Lâm Tự không biết mình bắn ra lúc nào, anh chỉ luôn nương theo sự cày cấy của Tiểu Ngũ trên giường giống như chiếc thuyền nhỏ đong đưa.
Anh không biết mình đang rêи ɾỉ, không biết mình đang ham muốn, không biết thế mà mình lại ăn ý với Tiểu Ngũ như vậy, lên đến đỉnh cao của du͙© vọиɠ trong cùng một thời điểm nào đó.
Anh chỉ thấy rằng trong khoảnh khắc ấy trước mắt mình là gì cũng đều không thấy nữa, chợt như hôn mê trong vài giây ngắn ngủi sau đó một dòng dịch thể bắn vào trong cơ thể mình, đợi đến khi anh phản ứng được, Tiểu Ngũ đang ôm lấy anh gầm nhẹ lên một cách sung sướиɠ.
Anh nhìn lên trần nhà như mất hồn, bên tai mình là giọng nói của Tiểu Ngũ.
Rõ ràng là một chàng trai cao lớn chưa thành thục, sao khi rêи ɾỉ cũng gợi cảm đến thế?
Lâm Tự muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Ngũ, nhưng phát hiện mình đã mất sức đến độ không cách nào động đậy được nữa rồi.
Lần đầu tiên trong đời Tiểu Ngũ cảm giác được cảm giác bắn tinh trong nɧu͙© ɖu͙© một cách chân thật nhất, cậu hết sức giao phó mình cho người đàn ông nằm ở dưới thân mình này.
Lâm Tự rất trắng, nhưng lúc này đây cơ thể lại đang ửng hồng, giống như một quả đào đã gọt vỏ, vừa chạm vào là có thể chảy nước.
Hai người nằm ôm nhau trên giường rất lâu, hơi thở trở lại bình thường từ tiết tấu nặng nề hỗn loạn.
Lâm Tự nói: "Bắn rồi sao không rút ra?"
Tiểu Ngũ nhìn Lâm Tự, xấu hổ, bối rối rút du͙© vọиɠ đã hơi mềm đi ra khỏi cơ thể của Lâm Tự.
Trong khoảnh khắc du͙© vọиɠ của cậu rút ra ấy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà cậu bắn ra cũng từ từ chảy theo ra ngoài.
Cái lỗ mà cậu đâm rút kịch liệt ấy đã sưng đỏ lên trông dâʍ đãиɠ cực kỳ, Tiểu Ngũ nhìn ngây ngốc.
Lâm Tự ngượng ngùng, kéo chăn lên che lại: "Đừng nhìn nữa."
"Đẹp." Nhịn tim Tiểu Ngũ lại nhanh hơn, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Tự như vậy.
Cũng không ai từng nhìn thấy.
Tiểu Ngũ nhận ra rằng Lâm Tự như thế chỉ có mình cậu mới cảm nhận được, nghĩ đến đây, đầu óc cậu hỗn loạn lên chỉ muốn hôn nữa.
Lâm Tự định đi tắm rửa, nhưng biết sao được khi Tiểu Ngũ ôm mãi không buông, lại hôn từ trán xuống tới bụng nhỏ của anh.
Tiểu Ngũ nói: "Lâm Tự, anh thích em không?"
Lâm Tự kinh ngạc nhìn cậu không trả lời.
Tiểu Ngũ không mảnh vải che thân, quỳ xuống trước Lâm Tự, liếʍ du͙© vọиɠ đã mềm hẳn đi của Lâm Tự nói: "Em thích anh quá."
"Vì anh đẹp sao?"
"Vì anh đẹp."
"Anh đẹp chỗ nào?"
"Ở đây." Ngón tay Tiểu Ngũ dịu dàng chỉ lên mắt anh. "Ở đây."
Ngón tay ấy lại điểm lên chóp mũi.
"Và ở đây, ở đây, ở đây." Tiểu Ngũ chỉ khắp cơ thể của Lâm Tự. "Ở đâu cũng đẹp hết."
Lâm Tự nhìn cậu cười, nghe thấy cậu hỏi: "Vậy anh thích em không?"
Lâm Tự im lặng mấy giây sau đó kéo tay Tiểu Ngũ hôn lên.
"Em nghĩ sao?"
"Chắc là thích." Tiểu Ngũ nói. "Nếu anh không thích, thì sẽ không làm với em."
Lâm Tự cười thành tiếng, cố gắng ngồi dậy, hôn cậu một cách xúc động.
"Đúng vậy." Lâm Tự nhẹ giọng nói. "Anh thích em, nếu không sẽ không cho em làm."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Quả Táo Chín
- Chương 40