Người dịch: Tồ Đảm Đang Lâm Tự không rõ rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì.
"Có gì thì nói thẳng đi." Lâm Tự nói "Cậu hết lần này đến lần khác tới nhà tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Gương mặt chàng trai đỏ ửng lên, cho dù ở ngoài không sợ trời không sợ đất như thế nào đi nữa thì khi đứng trước mặt Lâm Tự cậu cũng ngượng ngùng một cách bất ngờ.
Cậu đem cả số tiền bản thân có được đó nhét hết vào tay Lâm Tự, sau đó nói: "Không muốn để họ bắt nạt anh."
Lâm Tự thấy số tiền mình đang cầm hơi bỏng tay.
"Cậu sinh tật à?" Lâm Tự hỏi.
Chàng trai hơi ngơ ngác, sau đó vậy mà lại đi gật đầu.
"Anh nói có thì là có." Chàng trai nói "Tôi cảm thấy anh đẹp lắm."
Lâm Tự dựa vào khung cửa đánh giá cậu, qua một lúc bỗng nhiên nói: "Tôi hiểu rồi."
Anh kéo chàng trai vào trong phòng, trực tiếp kéo lấy áo đối phương.
Chàng trai phát hoảng, hoặc có thể nói là hơi bị dọa.
Cậu tránh Lâm Tự, chạy về nhà bếp.
Lâm Tự đứng ở phòng ngủ, càng nghĩ càng thấy kỳ, anh nhặt mấy tờ tiền lẻ dưới đất lên, cũng đi ra nhà bếp.
"Không phải cậu nghe bọn họ nói đưa tiền là có thể ngủ với tôi, nên mới đến tìm tôi sao?"
Chàng trai đưa lưng lại với anh, hít thở kịch liệt.
Lâm Tự nói: "Tiền cậu đã đưa cho tôi rồi, có qua có lại, tôi nên ngủ với cậu đấy."
"Không cần." Chàng trai dùng sức chùi lên mặt, cầm lấy bình nước sôi đổ vào trong thùng gỗ.
"Cậu đúng là thần kinh." Lâm Tự nói.
Chàng trai "Ừm" một tiếng, đưa tay ra thử nước.
Cậu quay đầu: "Anh tắm đi."
"Tôi không tắm." Lâm Tự nói "Nước này là nấu cho cậu."
Anh nói: "Cậu mấy năm rồi chưa tắm đàng hoàng vậy? Bẩn chết đi được, vô đó kỳ cọ kỹ vào."
Nói xong Lâm Tự quay người rời đi.
Chàng trai cúi đầu nhìn mình, đúng là không sạch sẽ thật, nhưng cách đây không lâu cậu đã đặc biệt tắm rửa qua rồi, tắm xong còn tìm bộ quần áo sạch nhất, sau đó mới đi gặp Lâm Tự.
Chỉ là bộ quần áo này chưa mặc được trọn một ngày, cậu lại đánh nhau với người ta, làm bẩn nữa rồi.
Cậu suy nghĩ, thôi kệ không quan tâm nữa, cởϊ qυầи áo ra vụng về bước vào trong thùng gỗ.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi trong thùng gỗ tắm như vậy, cũng là lần tắm nước nóng hiếm có của cậu.
Rất dễ chịu, dễ chịu đến nỗi cậu hít thở một hơi thoải mái thật dài, nhắm mắt lại liền tưởng tượng mình sắp bay lên trời rồi.
Cậu ngâm trong nước đến mức sắp ngủ gục, Lâm Tự cầm quần áo sạch sẽ vào trong, nhìn cậu.
"Tỉnh lại đi." Lâm Tự nói "Dầu gội đầu và sữa tắm đều ở đây."
Anh cầm những chai chai lọ lọ đặt bên cạnh: "Phân biệt được chứ?"
Chàng trai vươn dài cổ ra xem, sau đó hơi cười hơi ngại ngùng: "Để làm gì?"
Lâm Tự hơi nghi ngờ nhìn cậu: "Chưa dùng bao giờ?"
Chàng trai khá thành thật, lắc đầu.
Lâm Tự bắt đầu hối hận, anh không nên để thằng nhóc dơ thúi này vào nhà mình mới phải.
"Cái này, để gội đầu." Lâm Tự nói "Mở nắp ra, nặn ra, xoa ra bọt rồi bôi lên tóc."
Tay chân cậu chàng lại khá nhanh nhẹn, Lâm Tự một bên nói còn cậu bên đó đã bắt đầu làm theo rồi.
Sau đó, cậu nhóc mười tám mười chín tuổi này như một đứa trẻ sơ sinh không biết gì, không biết sử dụng, làm cho cả mặt đều là bọt xà phòng, chảy vào mắt, cay tới mức réo lên.
Lâm Tự lập tức vốc nước sạch lên rửa mắt cho cậu, vừa rửa vừa bực bội cằn nhằn.
Anh ở đó cằn nhằn, còn đối phương lại vui vẻ không chịu được.
Đến khi rửa xong, chàng trai lại mở mắt ra một lần nữa nhìn Lâm Tự, đôi mắt ửng đỏ kia vẫn còn chảy ra vài giọt nước mắt.
Cậu cười ngốc nói: "Tay anh ấm thật."
Lâm Tự cau mày: "Bởi vì nước nóng."
Đối phương chỉ nhìn anh cười, cười tới mức trái tim Lâm Tự rối bời.
Anh rốt cuộc đã chọc phải người như thế nào vậy?
Anh nói: "Cái này, bôi lên người, không biết thì thôi, cứ để đấy đi."
Chàng trai ngồi trong thùng gỗ nhìn anh, trần như nhộng, lúc này thì lại không thấy ngượng ngùng.
Lâm Tự quét mắt nhìn cậu, phát hiện ra tên này gầy, nhưng cánh tay thì vẫn có cơ bắp, có lẽ là nhờ đánh nhau mà có cả.
Trước khi ra ngoài, Lâm Tự đặt quần áo sạch qua một bên, nói với cậu tắm xong thì mặc vào.
"Tôi có quần áo."
"Quần áo cậu bẩn chết đi được." Lâm Tự nói "Nếu vẫn mặc cái đó thì tránh xa tôi ra."
Lời này nghe có vẻ không đúng lắm, Lâm Tự căn bản chẳng có ý định để người này tới gần.
Nhưng lời đã nói ra, anh cũng lười giải thích thêm, nói thêm một chữ cũng cảm thấy mệt.
Lâm Tự quay về ngồi lại trước cửa, nhìn cây táo của anh, gần đây trời bắt đầu lạnh, cây táo đã chín quá rồi, nhưng anh không hề có ý định muốn hái xuống.
Anh không hái, cũng không cho phép người khác hái.
Lâm Tự ngồi ở đây rất lâu, hơi mất tập trung, không biết tên đó tắm xong đã ngồi xổm bên cạnh mình từ lúc nào.
Đợi đến khi Lâm Tự phát hiện ra cậu, cậu đã im lặng ở cạnh anh nửa ngày trời rồi.
"Sao không đi đi?" Lâm Tự hỏi.
"Muốn ở cạnh anh."
"Tôi không cần người bầu bạn."
"Họ tới thì tôi có thể đánh họ."
"Cũng không cần, tôi có dao."
"Anh nói với tôi nhiều quá." Chàng trai bỗng nhiên đổi chủ đề. "Trước đây họ đều nói anh là một tên câm."
Đột nhiên Lâm Tự không biết nói gì nữa.
"Tôi có phải là người nói chuyện với anh nhiều nhất ở đây không?" Chàng trai hỏi.
"Không phải." Chàng trai rõ ràng không được vui.
Lâm Tự hất cằm lên, ý chỉ cậu nhìn về cây táo trong sân.
"Cây nói chuyện được sao?"
"Biết đấy." Lâm Tự nói "Hai chúng ta nói chuyện, nó cũng có thể nghe được."
Chàng trai nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó chợt đứng dậy, đi đến trước cây táo.
Cậu ôm lấy cây táo, lầm bầm một câu gì đó.
Lâm Tự hỏi cậu: "Cậu làm gì vậy?"
Chàng trai nói: "Tôi nói với nó từ nay về sau tôi mới chính là người nói chuyện với anh nhiều nhất."