Ném mạnh tờ tấu sớ lên bàn Hiên Đế đứng bật dậy khỏi ghế, chân bước nhanh đi. Cẩn Đề theo hầu hạ phía sau cảm nhận được Long nhan phẫn nộ nên không dám sai sót, cứ cẩn thận mọi việc.
Hiên Đế đi vài bước rồi dừng lại, quay người đi đi lại lại, tâm trạng buồn bực, hai chân mày cũng nhíu lại trong như “hắc ám tiên sinh”.
- Ngươi nói xem, ta vì nương tử chết không từ, vậy mà nàng ta vì tên Mạc Chu đòi sống đòi chết là thế nào đây?
Cẩn Đề nghe Vua hỏi thì không dám im lặng, cũng chẳng dám nói dối:
- Bẩm Minh thượng, phu nhân hiểu người nhất. Khi Minh thượng giận lên sẽ lại tàn sát kẻ vô tội, nên phu nhân mới dùng tính mạng của mình để uy hϊếp Minh thượng chứ chẳng vì riêng Mạc đại nhân đâu ạ.
- Minh thượng hãy nghĩ xem, nếu phu nhân không biết người quan tâm phu nhân thì đâu dám đem tính mạng ra uy hϊếp người. Phu nhân biết Minh thượng yêu quý phu nhân nên mới làm thế.
Lời của Cẩn Đề làm cho Hiên Đế nghe lọt tai, chân dừng bước lại, nghĩ nghĩ suy suy, đúng là lẽ thường như thế, nếu Nguyệt Y không biết Hiên Đế quý trọng nàng ta thì làm gì dám lấy tính mạng ra gây sức ép với ngài ấy.
Mà cái vấn đề quan trọng ở đây là Bạch Nguyệt Y còn yêu Hiên Đế không? Hay là đã đem tâm tư đặt hết lên người của Mạc Chu hắn.
- Ngươi nói ta thấy đúng đó.
- Nhưng mà nương tử vẫn còn yêu ta không?
Cẩn Đề đầu cúi xuống cung kính nói:
- Dạ chắc là hết yêu rồi… Vì nếu đổi ngược lại là lão nô thì lão cũng không yêu người như Minh Thượng…
Hiên Đế tức giận đập mạnh tay lên bàn một cái rồi tức nghẹn nói:
- Ngươi…
- Tên cẩu nô tài nhà ngươi…
Cẩn Đề đầu chẳng dám ngẩn lên, nhưng xem ra lão ta không có vẻ sợ Hiên Đế tức giận lắm.
- Minh Thượng mọi vết thương phải có thời gian mới có thể lành lại. Người trước là sủng hạnh biết bao nữ nhân bắt phu nhân phải nát lòng đứng nhìn, còn chê bai phu nhân xấu xí, mù chữ. Sau thì có hài tử luôn. Nếu phu nhân còn yêu người thì thật sự phu nhân là tiên nữ rồi, chứ lòng dạ con người nào có bao dung lớn đến như thế.
Hiên Đế lại châu đôi chân mày lại gương mặt đen như hắc ám rồi. Cẩn Đề nói một cái trực tiếp xuyên suốt khiến Hiên Đế không còn cách nào phản bác lại.
Vừa lúc này Yên cô hối hả từ bên ngoài chạy vào bẩm báo.
- Nô tì tham kiến Minh Thượng…
Thấy Yên cô Hiên Đế tâm trạng vẫn không khá hơn nói:
- Ngươi vào đây làm gì? Nương tử ngủ dậy chưa?
Yên cô quỳ bên dưới thảm gấm giọng nói:
- Bẩm… Bẩm Minh thượng phu nhân đã thức dậy rồi. Nhưng phu nhân đang tìm bức thư từ thê mà người đã viết lúc trước, phu nhân lật tung mọi thứ quyết tìm cho ra bức thư đó.
Hiên Đế khó chịu hơn nói:
- Ta không viết thư từ thê…
Nói rồi Hiên Đế nhanh chân quay người bước đi tiến thẳng đến phòng của Nguyệt Y với vẻ mặt đầy sự khó chịu. Cẩn Đề thở dài, lần này chó gà lại không yên rồi.
Khi vào đến phòng của Nguyệt Y thì không thấy người đâu, căn phòng lộn xộn lên hết. Hiên Đế lo lắng vội vàng đi khắp nơi tìm Nguyệt Y.
Cẩn Đề và Yên cô cũng luôn theo hầu phía sau. Cấm quân nhanh chóng được điều động tuần tra khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được Nguyệt Y. Nàng ta ngồi trên dãy tường thành của Hoàng cung, tâm trạng buồn bã lặng lẽ một góc.
Hiên Đế vội vàng chạy đến giọng kêu lớn tiếng:
- Nương tử…
Nguyệt Y nghe gọi thì quay người lại, thấy Hiên Đế liền giật mình đứng dậy, cả người chơi vơi đứng trên tường thành, chỉ cần sẩy chân một cái là sẽ té xuống tan xác ngay bên dưới tường cao
Nguyệt Y gương mặt sợ hãi chân cứ lúng túng trên thành cao, làm Hiên Đế căng thẳng theo.
- Nương tử nàng làm gì trên đó vậy? Mau xuống đây.
Nguyệt Y thấy Hiên Đế lo lắng thì ấp úng nói:
- Người… Người trả bức thư từ thê cho Nguyệt Y đi.
Yên cô thấy Nguyệt Y như thế cũng lo lắng không kém liền nói:
- Phu nhân người cẩn thận, người leo xuống đây rồi nói được không phu nhân?
Nguyệt Y vẫn nhìn Hiên Đế ánh mắt kiên định nói:
- Người trả thư cho Nguyệt Y trước đã.
Hiên Đế thấy được sự ngang bướng của Nguyệt Y, đòi cho bằng được bức thư từ thê, thì trong lòng nghĩ lung tung, chẳng phải mấy ngày trước vừa hủy hôn ước với tên Mạc Chu, mấy hôm sau lại đòi thư từ thê, há có phải muốn cùng hắn đường đường chính chính kết thành một đôi theo kiểu nam chưa thê, nữ chưa phu hay sao?
- Nàng đòi bức thư đó làm gì hả?
Giọng Hiên Đế trầm xuống làm cho Nguyệt Y có thêm bảy phần sợ hãi hơn. Ánh mắt lúng túng chân lại lùi thêm một bước gần ra đến mép tường, bây giờ chỉ cần lùi thêm một bước nữa là sẽ ngã xuống dưới ngay.
Yên cô thấy vậy lo lắng kêu lên:
- Phu nhân, phu nhân người hãy cẩn thận, người xuống đây rồi hẵng nói được không phu nhân?
Nguyệt Y kiên định nhưng Hiên Đế càng cứng rắn hơn, quyết không chịu nhường.
- Bức thư chết tiệt đó không thể tùy tiện đưa được đâu nương tử…
- Nàng mau xuống đây cho bổn quân.