Mợ nó, lão này còn có thể biếи ŧɦái hơn không? Thôi được rồi, vì để cái mũi xinh đẹp không bị chảy máu cam và để con tim nhỏ bé không đập lệch nhịp liên hồi, cô đành phải chấp nhận cái yêu cầu vô lý đùng đùng này của lão thầy biếи ŧɦái vậy.
Mắt nhắm mắt mở, vừa đi vừa né thân hình ai đó ra, Hạ Lâm đi tới tủ đồ, lục tìm được một cái áo phông form rộng màu đen, rồi ném chuẩn xác đến chỗ Đình Thiên: "Áo đó, thầy mau mặc vào cho em"
Cô không thèm để ý tới anh nữa, lấy đồ ngủ rồi phóng thẳng vào phòng tắm để thay, tẩy trang.
Đình Thiên nhìn theo bóng dáng như đang chạy hủi của ai đó, mỉm cười.
Anh tự hỏi, mình làm như vậy có hơi quá không? Hình như hơi quá nhỉ? Nhưng anh thích nhìn bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của cô.
Tặc lưỡi, anh không ngờ bản thân lại cũng có lúc trở nên xấu xa, vô sỉ như thế.
Có điều, anh chỉ xấu xa, vô sỉ với mình cô mà thôi.
Mặc chiếc áo rộng thùng thình Hạ Lâm đưa vào người, hiểm khi Đình Thiên tự ký ngắm nghía mình một chút.
Vừa lắm! Không khó chịu chút nào, ngược lại còn rất dễ chịu bởi mùi trầm hương dịu dàng.
Trong đầu anh bỗng nảy sinh một ý nghĩ đen tối, anh nên mang vài bộ đồ của mình qua đây để mặc dần...
Lúc Hạ Lâm trở ra, đã thấy người nào đó nhắm mắt không nhúc nhích.
Hạ Lâm nhè nhẹ đi tới như kẻ trộm, hoài nghi gọi nhỏ: "Thây, thầy ngủ rồi ạ?"
"Thầy có nghe em nói không?"
Cô hỏi hai câu liền, người ta vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Lâm cản môi, lẽ nào là ngủ thật rồi? Cô vẫn không tin, mạnh dạn đi đến bên giường kiểm tra lần nữa, nghe thấy hơi thở đều đều của Đình Thiên, Hạ Lâm mới tin, anh ngủ say rồi.
Dây thần kinh của cô bấy giờ mới dám thả lỏng, âm thầm thở nhẹ một hơi.
May mà ngủ rồi đấy, không cô còn chả biết phải làm sao nữa.
Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt hoàn hảo của ai đó, Hạ Lâm chợt nhíu mày trâm ngâm.
Cả ngủ mà vẻ mặt cũng lộ rõ sự cảnh giác như vậy? Lẽ nào quân nhân nào cũng đều như vậy? Miên man ngäm một hồi đến thất thần, Hạ Lâm mới giật mình, vội vàng nhảy khỏi giường, chạy xa Đình Thiên ra.
Người ta nói phải "kính trên nhường dưới".
Giờ thầy đã ngủ rồi, cô đâu thể đạp thầy xuống đất giành giường.
Mà có dám đạp thì sau đó thứ cô phải hứng chịu tuyệt đối không nhẹ nhàng chút nào.
Thôi thì nhường địa bàn cho lão thầy một đêm vậy.
Cô đi ngủ sophal Sáng hôm sau thức dậy, Hạ Lâm khó hiểu khi thấy mình đang ở trên giường.
Là cô bị mộng du tự bò lên giường hay bị ai đó chuyển qua nhỉ? Cũng may mà thầy đã dậy trước rồi, không thì chả biết giấu mặt vào đâu nữa.
Loay hoay một hồi, Hạ Lâm cuối cùng cũng đã ăn mặc chỉnh tề, tươm tất.
Cô vừa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong không gian.
Vô thức mỉm cười, Hạ Lâm biết ngay là lão thầy yêu quái đang ở trong bếp chưa rời đi mà.
Lão thầy già của cô, có một thói quen cực kỳ đảm đang, đó là siêng nấu nướng.
Theo như lời thầy nói thì, tự nấu ăn vừa tốt lại đảm bảo an toàn vệ sinh.
Những lúc không cần thiết, không nên ăn đồ ở ngoài.
Bị thầy lải nhải mãi, cô cũng bị nhiễm cái thói quen này luôn, không thích ăn đồ ở ngoài, chỉ thích ăn đồ tự nấu.
Có thể nói, Hạ Lâm bị lây Đình Thiên khá nhiều thứ.
Tỉ như thích ở một mình, không thích bị làm phiên, mướn giúp việc cũng là bán thời gian.
Hạ Lâm hưng phấn chạy xuống nhà bếp, khi tới cửa rồi, cô mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, vội nấp sang một bên.
Cô...
cứ thế mà vào à? Chuyện cô tỉnh dậy ở trên giường...
phải giải thích sao? Cho dù là bãng hình thức nào thì cũng rất xấu hổ.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới là cô lại thấy xoắn xuýt.
"Đừng nấp nữa, vào đây đi"
Chợt từ trong bếp vang lên giọng nói nghiêm khắc như ra lệnh của Đình Thiên.
Hạ Lâm giật mình, bị phát hiện rồi.
Cô mang bản mặt lạnh tanh đi vào trong bếp, cáu kỉnh nói: "Em không có nấp"
Đình Thiên nhìn vẻ mặt đang giận lẫy của cô, như cười như không nói: "Còn giận chuyện tôi cướp giường em hả?"
Hạ Lâm phẩy tay, tỏ vẻ hào phóng lắm: "Em không có nhỏ nhen như vậy, nhưng lần sau thấy không được cởϊ áσ ngủ."
Người nào đó sắp quay đi cũng phải dừng lại, sâu xa nhìn cô: "Lần sau? Em chắc chứ?"
Có người biết mình lỡ lời, vội vàng thanh minh: "Ý...
ý em là thây ngủ ở đâu cũng không nên cởϊ áσ ngủ, không tốt cho sức khỏe."
Hai má cô ửng đỏ, sợ anh nhìn thấy, vội quay đi nhìn chỗ khác.
Cái lưỡi ngu đốt này, nói không thèm suy nghĩ gì hết, thật muốn căn cho một cái mà.
Đình Thiên không nói gì, chỉ bật cười.
Cô gái của anh đáng yêu quá thể đáng! Anh cũng không có ý trêu chọc cô thêm, xoa đầu cô một cái, coi như không có gì quay lại xem nồi áp suất, rồi tự nhiên sai bảo: "Lấy hộ tôi hai cái tô"
Hạ Lâm "Ò"
một tiếng, lật đật đi lấy tô cho anh.
Vừa đặt tô xuống, anh lại sai tiếp: "Lấy hai đĩa rau và giá qua bàn đi"
Hạ Lâm lại "Vâng"
một cái, ngoan ngoãn làm theo.
Tự dưng biến thành cu li, cô cũng quên mất vụ vừa rồi, cảm giác gượng gạo cũng dần biến mất.
Sáng nay Đình Thiên nấu bún giò Huế.
Anh xếp hai cái tô Hạ Lâm vừa đưa ra, chia đều phần bún khô vừa được luộc xong vào hai tô.
Sau đó cho thêm hai miếng thịt bắp heo đã nấu mềm, một miếng giò, ba miếng tiết.
Cuối cùng đổ nước lèo đã được nêm đậm đà lên trên.
Đợi tới khi Đình Thiên bưng hai tô bún đến bàn, nước bọt của Hạ Lâm đã được cô nuốt lên nuốt xuống cả chục lần rồi.
"Nhìn ngon quá đi, thầy nấu nồi nước lèo từ khi nào thế?"
Cô thòm thèm hỏi.
Nếu là sáng sớm dậy mới nấu thì chắc chắn phải dậy từ rất sớm, bởi thời gian nước lèo quá ngắn sẽ không đạt yêu cầu.
"Bốn giờ"
Đình Thiên nhẹ bằng đáp, tay anh giúp cô cho thêm rau, giá, nước nằm và tương ớt.
Anh thấy tủ lạnh nhà cô chất đầy ắp thực phẩm, thứ gì cũng có nên mới nghĩ tới nấu bún giò Huế.
Nhưng Đình Thiên biết, đống đồ trong tủ lạnh kia đều do người giúp việc mua vê chứ không phải Hạ Lâm.
Hạ Lâm nhìn mặt anh một cái, lại nhìn từng động tác dưới tay anh, trong lòng khẽ gợn sóng.
Gạt cảm xúc vừa xuất hiện qua một bên, cô cầm đũa, nhẹ nhàng đảo đều.
Nếu là người bình thường dậy lúc bốn giờ sáng cô còn cảm thấy ngạc nhiên chứ với một người lính đã quen sống theo quân luật thì dậy vào giờ đó cũng là bình thường, chả có gì ngạc nhiên cả.
Giúp Hạ Lâm bỏ gia vị xong, Đình Thiên mới tự bỏ gia vị cho phần của mình.
Hạ Lâm thì đảo xong, ăn luôn chả đợi chờ gì.
Đồ anh nấu luôn là số một, ngon một cách đặc biệt, không nhà hàng nào sánh được.
Cô ăn cả đời cũng không ngán.
Nghĩ tới sau này anh lấy Kiều Giang, không được ăn đồ anh nấu nữa, Hạ Lâm chợt thấy chạnh lòng, tiếc nuối.
Đình Thiên tinh ý nhận ra sự khác thường của cô, hỏi: "Lại nghĩ gì thế?"
Cô cười: "Không có gì, chỉ nghĩ vài chuyện linh tỉnh thôi."
Cô không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm, chỉ "Ừ"
một tiếng rồi chuyển đề tài mới: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác."
Hạ Lâm ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Vậy ạ? Thầy đi công tác ở đâu? Đi bao lâu?"
"Đi miền Nam, chưa biết cụ thể thời gian.
Nhanh thì một tuần, lâu thì một tháng"