Bên đó, Kiều Giang đang uyển chuyển bước về phía này.
Đình Thiên nhìn theo ánh mắt của cô, chạm phải bóng dáng yêu kiều, tao nhã kia nhưng cũng chỉ là lướt qua một cái rồi thu hồi tầm nhìn, không có biểu cảm gì mới mẻ.
Anh nói: "Lính cụ Hồ nói một không nói hai.Đi nào."
Rồi cứ thế nắm tay Hạ Lâm kéo đi, bỏ lại ai đó đứng như chết lặng cùng căm hận phía sau.
Ngồi ngay ngắn trên xe xong xuôi, Hạ Lâm mới liếc nhìn Đình Thiên đang tra chìa vào ổ xe, ý kiến: "Thầy có cần vô tâm vậy không, người ta thích thầy thế còn gì"
Dựa vào những gì cô thấy tối nay, Kiều Giang đích thực là rất thích anh.
Hơn nữa, cô còn nghe được một cuộc nói chuyện phiếm giữa mấy cô bạn đi cùng Thanh Như.
Đúng như Kiều Giang nói, quý bà xinh đẹp rất thích Kiều Giang, bà cũng đã chọn cô ấy làm vợ tương lai của Đình Thiên.
Người ta là một một sĩ quan cao cấp quân hàm Thượng tá, còn là tiểu thư nhà họ Hà.
Tập đoàn dầu khí lớn nhất nước.
Dĩ nhiên là rất tương xứng với Đình Thiên.
Đình Thiên chợt sáp lại gần cô, gắt gao nhìn cô: "Tôi không thích cô ta.
Người tôi thích là em"
Rồi rất tự nhiên phủ môi mình xuống đôi môi hồng nhuận kiều diễm.
Hạ Lâm trợn mắt, người đơ ra như khúc gỗ.
Cô lại bị hôn rồi? Cũng bị tỏ tình lần hai luôn! Thây có vẻ nghiện tỏ tình rồi thì phải.
Mà cái này không quan trọng, vấn đề chính bây giờ là cô phải đẩy anh ra.
Hạ Lâm sực tỉnh, giơ tay tính đẩy Đình Thiên ra lại bị tên nào đó cắn mạnh môi dưới một cái.
"A...đau!"
Hạ Lâm la lên.
Cô đẩy người trước mặt ra, bất chấp vai về, mảng: "Thầy là chó hả, sao căn em?"
Chảy máu rồi đây này.
Đồ ác bái Đã thế kẻ phạm tội vẫn không biết nhận sai, còn nghiêm mặt lên án cô: "Đây là hình phạt cho em khi tiếp xúc với người đàn ông khác.
Nếu còn có lần sau thì không phải chỉ cắn ở môi thôi đâu.
Hạ Lâm trợn mắt, quên luôn chuyện mình vừa bị hôn.
Thế hoá ra là thây đang khó chịu khi cô nói chuyện với người khác giới à? Cho dù là vậy thì cũng đâu có lôi gì mà phạt cô.
Phạt cái con ỉn ấy.
Bực bội! Hơn nữa...
"Trong số đó có em trai của thầy cơ mà.Lễ nào cả em trai thây, em cũng không được nói chuyện."
Cô bức xúc sờ môi.
"Là em trai của tôi càng không được."
Đình Thiên đề máy, cho xe chạy đi, giọng anh cực kỳ ngang tàng.
Nó mới chính là người cô cần phải cách xa nhất.
Hạ Lâm khô lời.
Làm gì có anh trai nào mà cả em mình cũng phải dè chừng chứ.
Hơn nữa, cô đây còn chưa có nhận lời thầy mà.
Cô vẫn còn là dân độc thân nha.
Cô vẫn còn quyền tự do giao tiếp với tất cả các sinh vật đực trên thế giới.
Có hiểu không? Không thèm nói chuyện với anh nữa, Hạ Lâm quay mặt ra ngoài cửa, nhắm mắt lại, ngủ.
Chẳng mấy chốc, hơi thở đều đều của cô đã vang khắp không gian trong xe.
Đình Thiên nhìn qua, lắc đầu cười.
Thế mà khi nãy còn nói là tự bắt xe về cơ đấy.
Về tới nhà, Hạ Lâm vẫn ngủ say sưa.
Đình Thiên đánh thức cô bằng cái chọt chọt má.
"Mèo con ham ngủ, tới nhà rồi, mau dậy đi"
Bị phá đám, Hạ Lâm thức giấc cực kỳ khó chịu.
Cô nhăn nhó mở mắt, ai dè, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bản mặt đẹp trai của ai đó ngược sáng đang phóng đại trước mặt.
Cô giật mình xém tí nữa thì hét lên, may còn kiềm chế lại được.
Điều chỉnh lại nhịp thở, cô đẩy anh ra, cáu bẳn nói: "Thầy đừng có ngồi gần như vậy, sẽ doạ chết người đấy"
Đình Thiên thuận theo cú đẩy của cô, ngồi thẳng người dậy, nham nhở nói: "Tôi có thấy em bị doạ đâu."
Hạ Lâm tỏ lẽ đương nhiên nói: "Đấy là bởi vì trình độ tu luyện của em đã lên cấp thượng thừa rồi nên trò vặt của thây chả có tác dụng với em đâu"
Cô tự đẩy cửa, xuống xe, đi về nhà mình.
Đình Thiên nhìn theo, khẽ cười, xuống theo.
Đoạn Hạ Lâm mở cửa nhà bước vào, thấy người nào đó cũng tự nhiên vào theo, Hạ Lâm cảnh giác hỏi: "Sao thầy không về nhà đi, vào đây làm gì?"
"Ngủ!"
Hạ Lâm...
Cô biết ngay sẽ chẳng có gì tốt đẹp mà.
Cô phản đối: "Không được.
Về nhà thầy mà ngủ, đây là nhà em"
"Bởi vì là nhà em nên tôi mới muốn qua đêm ở đây"
"Tại sao?"
"Tối nay trái tim nhỏ bé của tôi bị em dày vò vô cùng thảm, nên giờ tôi phải ngủ ở đây để xoa dịu vết thương"
"Gì chứ???"
Hạ Lâm trợn mắt thật to: "Thầy nói lí lẽ chút được không, em dày vò tìm thấy khi nào hả.Mặt thầy dày nó vừa thôi chứ.Ê...này này...em chưa nói xong mà, thầy đi đâu đấy...Đứng lại cho em...Dương Đình Thiên, thây có nghe em nói không hả...?"
Hạ Lâm còn chưa nói xong, Đình Thiên đã tự nhiên như ruồi đi vào trong, bước lên cầu thang, đi lên lầu.
Hại Hạ Lâm vừa gọi vừa phải đuổi theo mà có kịp đâu.
Cô còn chưa đi được nửa cầu thang nữa, người ta đã đi đến cửa phòng ngủ của cô rồi.
"Này, đấy là phòng eml"
Hạ Lâm đứng giữa đường cầu thang, hét theo.
Người nào đó dừng lại, quay mặt nhìn cô, thản nhiên nói: "Tôi biết"
Còn hào phóng tặng kèm một cái nháy mắt, sau đó đẩy cửa phòng đi vào.
Bởi vì nó là phòng cô nên anh mới vào.
Hạ Lâm tức nghẹn họng, không nhịn được chửi thê một tiếng.
Mợ nó chứ, cái ông thầy yêu quái này càng ngày càng quá đáng thật chứ.
Dọn tới ở sát vách nhà cô đã đành, bây giờ còn tới đóng căn cứ trong lãnh địa của cô luôn là sao? Còn muốn cho cô sống tiếp không hả? Hổ ăn chay thì tưởng là mèo đấy phỏng? Đã thế cô cóc thèm nhân nhượng nữa nhé.
Hạ Lâm mang khí thế hùng hùng hổ hổ đi lên phòng, đạp tung cửa, mở miệng sắp sửa quát.
Kết quả...
Vừa nhìn thấy người bên trong phòng, cô đã la lên, quay mặt đi, hai tay bịt chặt mắt lại, khí thế hiên ngang vừa rồi bay sạch không còn một mống.
"Thầy đang làm cái gì vậy hả? Ai cho phép thầy cởϊ áσ ở đây? Mau mặc áo vào cho em!"
Đình Thiên đang nằm dựa lưng trên giường, cúi xuống nhìn nửa thân trên da màu bánh mật sáu múi cực kỳ hấp dẫn quyến rũ có vài vết sẹo gai mắt của mình, không hề xấu hổ nói: "Tôi quen cởϊ áσ ngủ rồi, mặc áo ngủ không được."
Hạ Lâm tức muốn phát điên, cô quát lớn: "Thầy quá đáng nó vừa thôi.
Thây mà không mặc áo vào, đừng trách em không nể tình.
"Em định làm gì?"
Hạ Lâm...
nghẹn họng.
Làm gì? Cô thì làm gì được thầy chứ.
Võ mồm cãi không lại, võ thuật cũng không xong thì có thể lấy cái gì uy hϊếp thầy? Hạ Lâm chợt đau khổ phát hiện ra, bản thân dù ở phương diện nào cũng đều thua anh thảm hại.
Người ta thì trò giỏi hơn thầy, còn cô số đen đủi gặp phải ông thầy toàn năng, có cố mấy cũng không thể giành được cái "vinh quang"
ấy, luôn đứng dưới thây một bậc.
Đình Thiên không những thông minh mà võ công cực đỉnh.
Hạ Lâm chưa một lần đánh hoà anh, chứ đừng nói là thẳng.
Bởi thế nên dù rất muốn xông tới một cước đá bay Đình Thiên ra ngoài, Hạ Lâm vẫn phải kiềm chế cơn kích động, không được phép chơi ngu.
"Em không biết, nói tóm lại, thây phải mặc áo vào."
Cô gào lên.
Nói lý không được thì cô chơi bài cùn vậy.
"Tôi sẽ làm theo nếu em có cái áo khác cho tôi thay."
"Thây bị điên hả? Em là con gái, lấy đâu ra đồ cho thây chứ?"
Hạ Lâm tức muốn tăng xông.
"Đấy là chuyện của em."
Có người ngang ngược đáp.