Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 141: Đồ GIẢM GIÁ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Luật chơi bowling khá đơn giản nếu hiểu rõ.

Thông thường, mỗi game, Bowler có mười lượt ném(frame).

Mỗi lượt được ném tối đa hai lần.

Nếu lần đầu Bowler ra banh đổ hết mười pin(ky) thì lượt đó kết thúc.

Người ta gọi đó là strike, và fame 1 sẽ được cộng thêm điểm từ lượt ném sau.

Còn nếu lần đầu Bowler ra banh không đổ hết số pin, thì sẽ ném lần hai.

Đương nhiên, số điểm được cộng thưởng sẽ ít hơn trường hợp ném lần đầu đổ hết pin.

Cứ thế cho đến hết mười lượt ném.

Điểm tối đa cho một game là 300 điểm.

Nhưng lần này, hai cô gái chỉ ném ba lượt thôi.

Mười lượt quá tốn thời gian.

Lam Thy thi trước.

Đình Thiên và Thiệu Huy không phận sự, ra ghế ngồi tạm thời làm khán giả.

Cô cầm bóng gỗ, tự tin tiến tới trước đường lane dài hơn mười tám mét.

Cô đi đà, tiếp cận foul line, ném! Quả banh lăn nhanh trên trên đường lane, rồi "rầm".

Mười pin đổ hết, được hưởng strike! Lượt hai, Tuệ Vân giữ vững phong độ.

Đổ hết mười pin.Cô hưởng strike lần nữa.

Lượt thứ ba.

Lần đầu đổ chín pin, có nghĩa cô sẽ ném lần thứ hai.

Dẫu vậy, đây cũng là thành tích đáng nể hiếm bowler chuyên nghiệp nào đạt được.

Nói sao cô cũng từng giành vô địch liên tiếp hai mùa Thế vận hội Châu Á.

"Đến lượt em"

Hạ Lâm đi đến giá đựng chọn một quả banh gỗ, ung dung bước tới sân.

Cô ra banh ba lần, liên tiếp cả ba lần đều strike.

Lượt nào cũng đều đổ hết pin ngay lượt đầu.

"Hạ Lâm, em giỏi thật đấy.Không ngờ em lại là một bowler chuyên nghiệp."

Lam Thy phấn khích đi tới, cứ như thể người thua không phải là cô.

"Em làm anh bất ngờ thật đấy.Hiếm có bowler nào đạt được ba strike liên tiếp lảm đấy!"

Thiệu Huy cũng không tiếc lời khen ngợi.

Lam Thy nhà anh đã đỉnh lắm rồi.

Hạ Lâm thế mà còn có thể đỉnh hơn Thật nhìn không ra, một cô gái trông mỏng manh như lá liễu thế mà lại chơi bowling giỏi đến thế.

Đánh bại được cả cựu nhà vô địch nổi tiếng trong quân đội.

Cô gái Đình Thiên chọn, quả nhiên không tâm thường.

Được khen, Hạ Lâm không đắc ý, chỉ cười cười: "Chuyên nghiệp gì đâu.Tại em thường xuyên chơi nên mới được thế thôi"

"Vợ của tôi đương nhiên là giỏi nhất"

Đình Thiên lại không hề khách sáo, ôm eo cô, tâng bốc.

Thiệu Huy, Lam Thy không hẹn cùng giật khóe môi.

Vâng, biết vợ anh giỏi rồi.

Không cần khoe.

Rời khỏi phòng bowling, bốn người nhập làm một hội, rủ nhậu đi xem phim.

Hôm nay không chơi hết ngày, không về! Tuổi thơ của Hạ Lâm không được đẹp, thiếu vắng tiếng cười.

Chính vì thế cô thích xem phim hài.

Cô muốn đem những tiếng cười ấy xua tan đi ký ức âm u buồn tẻ thậm chí là bất hạnh của mình.

Cô đã từng nói với Đình Thiên như thế.

Cho nên, lần này anh vẫn chọn cho cô một bộ phim hài.

"Oceans 8 nhé?"

Anh hỏi.

"0k"

Oceans 8 hay còn gọi là Băng Cướp Thế Kỷ: Đẳng Cấp Quý Cô.

Một bộ phim hành động hài của Hollywood vừa mới ra mắt nhưng đã kịp ghi vào danh sách những bộ phim hay nhất mọi thời đại.

Kể về một băng cướp xinh đẹp đang âm mưu kế hoạch cho một vụ trộm kinh điển tại lễ hội thời trang Met Gala.

Tụ tập toàn những nữ minh tinh hàng đầu Hollywood.

Rạp phim đông, hơn 80% ghế ngồi.

Một trăm mười phút là thời lượng để cung bậc cảm xúc của khán giả biến đổi liên tục.

Buồn, có.

Đồng cảm, có.

Thán phục, có.

Cười, cóI Còn riêng đối với Hạ Lâm, nó còn giúp đầu óc cô sinh ra ý tưởng cho công việc của mình.

Trong khi những người xung quanh chỉ việc ngồi cười nắc nẻ.

Cô còn làm thêm việc phụ, lôi số ghi chép và bút ra, mắt nhìn tay vẽ, đôi khi lại viết vài dòng chữ, ký hiệu.

Đủ chủng loại, đủ hình dạng mà chỉ cô mới hiểu.

Đình Thiên đương nhiên chả hiểu gì.

Anh chỉ biết là cô đang tạo ý tưởng...

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Hạ Lâm cuối cùng cũng có khoảng thời gian yên bình, không sóng gió.

Ngày đi làm, tối về quấn quýt bên người yêu.

Chẳng còn gì hạnh phúc bằng.

"Tổng giám đốc, phó tổng giám đốc công ty Đông Quang đang ở dưới quầy lễ tân.Cô có muốn gặp không ạ?"

Diệu Nhiên đứng trước bàn làm việc, báo cáo đầy cẩn thận.

Chẳng là lân trước thấy Boss không mặn mà muốn gặp cậu hai nhà họ Trương lắm, nên cô trợ lý dễ thương mới dè chừng như thế.

Hạ Lâm từ đống văn kiện ngẩng mặt lên, gõ bút hai cái theo thói quen, quyết định.

"Gặp! Cho anh ta lên đi"

Cũng đã hơn tháng nay cô không gặp anh ta rồi.

Chuyện lần trước vẫn chưa được cảm ơn.

Diệu Nhiên tròn mắt kinh ngạc.

Chốc lát, cô "vâng" một tiếng, lập tức ra ngoài gọi điện.

Sau năm phút, người đã có mặt tại phòng làm việc của cô.

"Hạ Lâm.Nữ hiệp lòng tôi.Lâu không gặp, nhớ tôi không?"

Vừa thấy cô, Vệ Quân đã xổ mấy câu liền.

Giọng điệu vẫn phóng khoáng, bông đùa như vậy.

Chẳng biết đâu là thật đâu là đùa để lần.

Hạ Lâm không có hứng thú muốn đùa với anh ta, lạnh tanh đáp: "Không nhớt Anh ngồi đi"

Vệ Quân ôm ngực tỏ vẻ bị tốn thương, ngồi xuống ghế, u uất.

"Em có cần phũ phàng vậy không? Tôi đi công tác hơn một tháng là có thừa ba mươi ngày nhớ em đấy"

Hạ Lâm chỉ chú ý phần đầu, phần sau cho bay ra ngoài cửa Sổ.

"Anh đi công tác à? Vui không?"

Hèn gì cả tháng nay lại vắng lặng như thế, ra là đi công tác.

Hình như còn gầy đi nữa nhỉ? Mặt Vệ Quân đen xì, cau có vặn lại: "Mỗi lân em đi công tác có vui không?"

"Tất nhiên!"

Cô nhún vai.

Vệ Quân: "..."

Không còn gì để nói! Chắc chỉ có cô mới thấy đi công tác vui thôi.

Còn anh, anh ghét phải đi công tác.

Trước đây không thích, bây giờ càng không thích hơn.

Không được gặp ai đó.

Nhớ muốn điên luôn.

Vì muốn trở về để gặp người ta sớm mà cả giờ nghỉ ngơi cũng không có đây.

Mà người ta có biết đầu.

Kỳ thật, sau đêm ở bệnh viện về, Vệ Quân mới phát hiện ra, mình đã thích Hạ Lâm.

Gạt bỏ nỗi uất ức không có ai thấu sang một bên, Vệ Quân lôi trong túi mình xách theo ra một hộp quà, đẩy về phía cô.

"Có quà cho em này."

Hạ Lâm ngạc nhiên, vẫn không quên cà khia: "Ồ.

Cả tôi cũng có quà? Là đồ giảm giá hả?"

Vệ Quân nổi quạu: "Ừ! Là đồ giảm giá đấy.

Không thích có thể không nhận.Hạ Lâm kéo hộp quà về, mặt tỉnh rụi: "Nhận chứ, tôi có thể mang đi biếu hàng xóm."

Vệ Quân "..."

Miệng em sao lại độc thế hả? Đồ vô tâm! Mắt thấy cậu Quân giận thật rồi, Hạ Lâm mới thu lại vẻ mặt đùa dai của mình.

"Tôi nói đùa thôi.

Anh chẳng có tính hài hước gì cả"

"Tôi biết"

Vệ Quân lặng câm.

Cái này mà tính hài hước gì, muốn bóp nát tim người ta thì có.

"Cám ơn quà của anh nhé.Tiện thế cám ơn luôn vụ lần trước."

Cô cất hộp vào ngăn tủ, không có ý định mở luôn.

Vệ Quân vốn muốn mở miệng hỏi sao cô không mở quà.

Lại nghe cô nhắc tới vụ tai nạn kia, lập tức đồn sự chú ý vào vấn đề ấy, nghiêm túc hỏi: "Phải rồi.

Đã tìm ra tên hacker kia chưa?"

Sắc mặt Hạ Lâm âm trầm: "Chưa.Hắn trốn rất kỹ"

Vệ Quân trầm mặt theo.

Với khả năng của cô mà vẫn không tìm được hắn.

Xem ra tên này rất xảo quyệt, nguy hiểm.

"Có cần tôi giúp không?"

Anh đề nghị. Mạng lưới tình báo của nhà họ Trương rộng lớn, anh nghĩ nếu kết hợp với người của cô, hẳn sẽ tìm được người.

Cô khách sáo từ chối: "Cảm ơn ý tốt của anh.Nhưng không cần đâu, tôi đã có kế hoạch của mình"

Vệ Quân hụt hẫng.Cô đã từ chối sự giúp đỡ của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »