Chương 4

“Chỉ vì một câu nói mà thành ra chúng ta có thù hận lớn như vậy sao? Bây giờ hai bên cha mẹ gần như đã quyết định kết hôn. Cô ấy làm vậy không phải là bôi bẩn mặt mình sao?” Tô Cảnh nhìn đống thông tin không nhiều lắm, trong đó có cả chi tiết về buổi xem mắt của Mạnh Phàm và Lục Lộ.

“Cậu không sợ cô ta đánh chủ ý lên cậu sao?” Lâm Thiệu Dương buồn cười nhìn Tô Cảnh.

”Chủ ý mẹ nó! Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng thế giới mà Mạnh Phàm đã nói là em! Người phụ nữ này thật nhẫn tâm, ra tay cũng thật ngoan độc, còn thù dai nữa chứ… Trời ơi! Đã có tin đồn em là gay., Hiện tại đã thế, vậy không phải thành sự thật sao? ”Tô Cảnh đau đầu.

“Anh không nghĩ vậy. Nếu hôm qua cô ấy đã ra tay, chắc tương lai cô ấy sẽ không làm vậy. Xé nát thể diện của hai gia đình, chỉ có một lý do duy nhất—”

“Cô ấy không muốn kết hôn!” Mọi người đồng thanh.

Hà Minh đầu toát ra mồ hôi lạnh một hồi, ngập ngừng nói: “Chuyện này anh quan tâm sao?”

“Mặc kệ, chắc chắn là mặc kệ. Không thể để chiến hỏa lan truyền tận tới chỗ nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp như em đây được. Chuyện của Mạnh Phàm, chính anh ấy giải quyết là tốt nhất.”

“ Ông chủ, tôi chỉ là một kế toán nhỏ dưới trướng của anh. Tôi không thể xử lý chuyện lớn như vậy, đúng không?”

“Đây.. Cậu nói thử xem, nếu trong tương lai bọn họ kết hôn, thì đây cũng là chút tình nhỏ, chúng ta cũng không thích hợp nhúng tay đi?”

Ba cặp mắt cùng nhau nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Dương, có chút hứng thú? Kiểu tình thú gì mà vợ sẽ vu khống chồng là gay chứ? Nếu gọi đây là tình thú, chẳng phải cãi vã sẽ là ngày tận thế sao?

Bất quá, mấy người đều nhất trí, việc này tốt nhất nên để Mạnh Phàm tự giải quyết đi.

Cái gọi là sinh tử chi giao, chính là không đến mức chết người, bọn họ sẽ tuyệt đối không giúp đỡ, nói không chừng còn đạp thêm một đạp. Cho nên mới nói, bọn họ đều là anh em tốt vào sinh ra tử cùng với Mạnh Phàm, anh em tốt hàng thật giá thật.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

————————————-

Khi một vài người “anh em vào sinh ra tử” cùng Mạnh Phàm đang bàn bạc cách từ bỏ anh, thì chính bản thân Mạnh Phàm cũng đang phải cúi đầu chịu đựng sự phẫn nộ của Mạnh lão gia tử.

Mạnh Triết rất tức giận và bất lực. Ông không phải là người cổ hủ, cũng không phải người yêu cầu môn đăng hộ đối, vốn dĩ ông cho rằng con trai mình thích cô gái nào, chỉ cần không quá xấu là có thể cưới cô ấy.

Nhưng đứa trẻ này đúng là muốn làm người ta tức chết mà! Ba mươi tuổi đầu, con dâu không có, cháu trai cũng không có nổi một người. Thay vào đó, anh lại còn tạo ra một vụ bê bối đồng tính! Đồng tính!… Mạnh Phàm, có phải anh muốn Mạnh gia tuyệt hậu không?

“Đi! Tìm người đàn ông này cho tôi, cho anh ta một ít tiền để anh ta rời đi, sau này đừng xuất hiện trong phạm vi kinh doanh của nhà họ Mạnh!” Mạnh lão gia nổi giận đùng đùng,tất cả mọi người vội vàng nâng cao tinh thần, cực kì cẩn thận, chỉ sợ ông sẽ giận lây đến chính mình.

Nhưng vẫn có một người đàn ông thần kinh thô, nhìn bức ảnh rất lâu, cuối cùng phun ra một câu hỏi: “Người này là ai vậy?”

Mạnh lão gia đã tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Đi! Đưa người đàn ông này ra khỏi Trung Quốc cho tôi! Hơn nữa, cậu phải kết hôn với Lục tiểu thư trong vòng một tháng!”

Mạnh Phàm như bị sét đánh: “Cha, cha có thể đổi người khác không? Người phụ nữ đó bị bệnh tâm thần!”

Thật không may, Mạnh Triết đã gặp Lục Lộ. Cô tưởng rằng ông chỉ là một trưởng bối bình thường, đối xử với ông rất tốt, ông cũng rất thích Lục Lộ. Bây giờ những lời của Mạnh Phàm đến tai Mạnh lão gia, rõ ràng rằng đó là bao biện và vu khống.

“Nhất định phải kết hôn! Anh không thể lấy ai khác ngoài con bé!”

Mọi chuyện đã được giải quyết như vậy.



Chỉ tiếc bởi vì Mạnh Phàm bình thường bê bối quá nhiều, cho nên Mạnh Triết lần này cũng không chú ý điều tra người thao túng phía sau, ông cho rằng con trai mình lại làm điều hoang đường. Như vậy, ông bởi vì danh dự của con trai, mà bắt anh lấy phần tử nguy hiểm thật sự – Lục Lộ. Lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

——————————–

Cùng lúc đó, Lục Lộ, người đang ngủ ngon lành trên giường của Kỷ Y Nhiên cũng bị người đánh thức, đóng gói trở về Lục gia.

Kỉ Y Nhiên vẫn cảm thấy rất bực bội, tại sao mỗi lần Lục Lộ gặp xui xẻo, cô cũng xui xẻo lây? Ví dụ như lần này, Lục Lộ bị bắt về nhà, tại sao cô cũng bị bắt? Không phải chỉ vì cô cho cô ấy mượn giường ngủ qua đêm thôi sao? Tại sao phải lôi kéo người vô tội như cô chứ!

Cô rất buồn bực, nhưng cô không thể nói ra, bởi vì đối diện bọn họ là một vị thần, một vị ôn thần.

Lý Đông Tú ngồi đối diện, trên tay cầm một chén trà đang tỏa khói mịt mờ, nhàn nhạt nhìn hai người.

Kỉ Y Nhiên nhìn hai mẹ con họ. Cô cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lục Lộ đúng là được di truyền hoàn hảo từ Lý Đông Tú. Bà có phong thái tao nhã và hào phóng, mặc dù đã qua tuổi năm mươi nhưng trông bà như mới ngoài ba mươi. Và khí chất tao nhã ấy cũng giống như tách trà đang tỏa hương thơm ngào ngạt và mềm dịu trong tay bà.

Lục Lộ không có được phong thái kia của mẹ cô, cô cúi đầu dùng thìa đảo đảo chén trà trong tay, thái độ thập phần nhu nhuận hiền lành.

Trước mặt mẹ Lục, Kỷ Y Nhiên cũng không dám làm gì, vì vậy chỉ có thể học theo Lục Lộ, cúi đầu nghiên cứu xem trong tách trà hoa cúc của mình có bao nhiêu bông hoa, mỗi bông có bao nhiêu cánh hoa. Cô lật qua lật lại, nhìn trên nhìn dưới, mỗi lần đếm lại ra kết quả khác nhau. Điều này khiến cô tự hỏi liệu mình có phải bị bệnh Alzheimer hay không!?

Đã nửa giờ trôi qua, Lý Đông Tú vẫn nhàn nhã uống tách trà trên tay, Kỷ Y Nhiên vẫn nhìn những cánh hoa cúc vàng, nhưng những cánh hoa trong mắt cô dần biến thành màu tím. Cô cầm tách trà lên, nhấp một ngụm. Trước đây cô không hiểu vì sao hai người chuẩn bị cãi nhau lại cầm tách trà trong tay, uống một ngụm mới nói, uống cạn chén trà không được hay sao. Bây giờ cô hiểu rằng không phải là họ không thể uống hết, mà là không nỡ uống chút nào! Như tách trà trên tay Lý Đông Tú, nửa giờ trước tràn đầy bao nhiêu, bây giờ còn lại bao nhiêu.

Khi chén trà trong tay Lục Lộ sắp uống cạn, Lý Đông Tú mới bình thản nói: “Cuộc hôn nhân này sắp kết thúc rồi.”

Bốn chữ này đã tạo nên một áp lực vô hình trong lòng mọi người, chỉ có một người mặc kệ mà hét lên. “Ba! Ba!”

(*trong tiếng Trung câu “Cuộc hôn nhân này sắp kết thúc rồi” là “這婚得結”, trong convert là “Này hôn đắc kết”)

Lục Kiến Minh cầm thắt lưng nhanh chóng chạy lại đây. Ông ở góc tường nghe lén đã lâu, ông rất sợ hai mẹ con đánh nhau mặc dù cuối cùng ông mới là người đau tim nhất!

“Có chuyện gì vậy, con gái ngoan?” Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là cầu cứu rồi.

Nhưng Lục Lộ lại nói: “Ba, mẹ muốn ly hôn với người.”

Hở? Tại sao vừa rồi ông không nghe thấy?

“Mẹ vừa mới nói, bà ấy muốn cùng với ba li hôn, sau đó sẽ tái giá với Mạnh Phàm.”

Kỷ Y Nhiên cúi đầu càng thấp, thậm chí ước mình có thể chui đầu vào chén trà cho rồi.

“Cái này …” Lục Kiến Minh liếc nhìn vợ rồi nhìn con gái, đầu đầy mồ hôi! Để ông làm việc liên tục ba ngày ba đêm còn không thấy mệt như vậy. Sao ngay từ đầu ông không sinh con trai mà là con gái! Nếu là con trai, ông đã dạy cho nó một bài học lâu rồi, nhưng con gái ông … thân hình gầy gò như vậy, đánh con gái ông sẽ đau lòng chết mất.

“Em đang “tâm sự” với con gái, đàn ông đàn ang như anh làm gì vậy, mau về đi. Khi nào xong chuyện sẽ nói với anh.” Lý Đông Tú cười dịu dàng, trong mắt lại tràn đầy uy hϊếp.

Như được ân xá, Lục Kiến Minh lập tức quay đầu bỏ chạy.

Sau khi Lục Kiến Minh rời đi, Lục Lộ trừng mắt nhìn Lý Đông Tú, hất tay một cái, đẩy tách trà xuống đất. Tách trà lập tức vỡ tan.



“Con sẽ không kết hôn!” Lục Lộ kiên quyết nói.

“Chị Lưu.” Lý Đông Tú nhẹ giọng nói.

Một người phụ nữ trạc năm mươi đi tới, mẹ Lục dặn dò: “Bảo bọn họ dừng làm hết việc trong tay, tập trung tại đại sảnh đi.”

Sau đó, bà tiếp tục uống trà, mặc kệ con mèo nhỏ đang phát giận trước mặt.

Lục Lộ bị ngó lơ chỉ có thể giận mà không dám nói, đứng trong tư thế ném chén trà vừa nãy, không dám có bất kì hành động nào.

Một lúc sau, tất cả những người làm của họ Lục chạy đến, một số người làm vườn, tài xế, người giúp việc, gọn gàng đứng thành một hàng.

Lí Đông Tú phân phó: “Đi, đem tất cả mọi thứ có thể quăng ở trong phòng này đập vỡ hết cho tôi!”

Bà chủ đã nói, bọn họ cho dù có đau lòng cũng không dám nói gì, đành phải khó khăn mà nhận lệnh. Tiếng “lộp bộp” trong phòng khách khiến tim Lục Lộ hoảng loạn. Một khung ảnh vỡ tan tành rơi xuống dưới chân cô. Lục Lộ mềm cả người, chân có chút đứng không vững. Kỷ Y Nhiên vội vàng đỡ lấy cô, dìu cô ngồi xuống.

Sau một lúc, cả phòng khách đã không còn gì để đập ngoài tách trà trên tay Lí Đong Tú và Kỉ Y Nhiên. Lúc đó mẹ Lục mới bình thản nói: “Mọi người vất vả rồi. Còn đi làm gì thì làm đi. Hôm nay làm việc này, tiền thưởng sẽ trả thêm cho mọi người.”

Thấy mọi người đã đi ra ngoài, Lý Đông Tú liếc nhìn đống hỗn độn trong phòng và nói: “Nếu con thích ném đồ, mẹ sẽ giúp con. Nếu con muốn tự do tự tại, mẹ cũng có thể giúp con!”

Một bức ảnh được ném ra, là cảnh cô ôm Kỷ Y Nhiên ngủ đêm qua.

Uy hϊếp, đây quả thực là uy hϊếp! Cuối cùng Kỷ Y Nhiên đã hiểu tại sao nhà họ Lục lại phải “mời” cô đến đây.

Sắc mặt tái nhợt của Lục Lộ dịu đi một chút, sau đó cười nhạo nói: “Hai nữ cũng không có gì to tát, hai nam nhân mới nhiều chuyện, lưỡng nam nhân so ra vẫn luôn kém hủ nữ.”

(*Lưỡng nam nhân ở đây là đàn ông ship bách hợp á, mình không nghĩ được từ nào hay hơn. Bạn nào hiểu chỗ này thì chỉ cho mình với)

Lý Đông Tú phớt lờ cô. Sau khi pha một tách trà mới, bà mới nói, “Và người tên Chu Sâm, sáng nay 4 giờ bay? Bây giờ cậu ta đang trở về nhà cũ rồi. Bây giờ mẹ đưa cậu ta tới Mạnh gia, có được không? “

” Đúng rồi, hình như dưới trướng con còn có một tòa soạn báo, hai khách sạn, một thẩm mĩ viện và một công ty chuyên tổ chức tiệc cưới, hơn nữa con có rất nhiều nhân viên, phải không? “

“Còn có......”

” Đủ rồi!” Lục Lộ cắt ngang lời nói của bà ” Không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Có gì khó cơ chứ! Nhưng nhà họ Mạnh và Lục cứ đợi đoạn tử tuyệt tôn đi!”

Nói xong, cô liền túm lấy Kỷ Y Nhiên, quay người rời đi, không quay đầu lại.

Sau khi ra khỏi cửa, Lục Lộ cảm thấy hơi hụt hẫng, Kỷ Y Nhiên vỗ vai cô. Lục Lộ luôn là người miệng lưỡi sắc bén khiến người ta khó chịu, chỉ có mẹ Lục là người duy nhất khiến cô thua thê thảm như vậy thôi.

“Mình không sao cả đâu, gả cho ai cũng chỉ là thêm một người chồng thôi.” Thật lâu sau, cô mới nói.

Kỷ Y Nhiên choàng tay qua vai cô, nhẹ nhàng an ủi.

Như vậy, dù không muốn nhưng Lục Lộ và Mạnh Phàm đã có cuộc gặp thứ hai. Vẫn là cùng một nhà hàng, cùng một căn phòng, cùng một dãy vest đen và cùng một quản đốc bồi bàn.

(*Dãy vest đen ở đây là vệ sĩ trông coi 2 anh chị hẹn hò á)

Tác giả có chuyện muốn nói: Tại sao chương này cảm thấy có chút buồn? Tôi có một tài năng tiềm ẩn về mảng bi kịch hay sao?