Chương 20

Thế giới thứ 1: Hào môn văn

Chương 20

.oOo.

Edit: alittleshark

Khi Đàm Y mở cửa ra, đập vào mắt anh là một mảnh hỗn độn.

Trong gian phòng đen kịt kín mít như lâu rồi chưa được thông gió, trên mặt đất là những chai những lọ rượu ngã trái ngã phải, mùi cồn nồng nặc sặc đến mức không thở nổi.

Tạ Thần Phong lẻ loi mà nằm dài trên sô pha, chiếc sơ mi trắng thường ngay luôn ngăn nắp đã trở nên lộn xộn đến không chịu nổi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nơi cổ áo còn dính chút vệt rượu (*), trên khuôn mặt anh đĩnh tuấn tú cũng tràn ngập vẻ suy sút. Cậu ngồi dưới đất, hai chân thon dài mở rộng, duỗi ra gác lên bàn trà nhỏ phía dưới, một tay gác lên tay vịn sô pha, một tay khác vẫn còn cầm một chai rượu chưa uống xong.

(*) hơi hoàng rượu tí: mình cũng chả biết nó là rượu hay hơi rượu nữa. Bạn nào biết giúp mình nha

Đàm Y khó khăn bước qua đống chai lung tung, vừa tức lại vừa đau lòng.

Tạ Thần Phong không biết Đàm Y đã trở về rồi, vẫn nhắm mắt lại, đầu gục xuống đổ mồ hôi lạnh không ngừng, trong miệng gọi lung tung, “Anh, anh…”

Đàm Y lấy chai rượu trên tay cậu xuông, sờ sờ mặt cậu, phát hiện hơi nóng, không rõ là do uống rượu hay là do bị sốt.

Cảm nhận được trên mặt có người đυ.ng vào, Tạ Thần Phong chậm rãi mở to mắt, mông lung nhìn thấy mặt Đàm Y, hai mắt cậu vì say mà lờ đờ mông lung thốt ra, “Anh ơi?”

Đàm Y xem bộ dạng này của cậu, tức giận cũng không phát ra nổi, trong lòng chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ. Anh thở dài, nhẹ giọng nói, “Ừ là anh, anh đã trở về.”

Mắt Tạ Thần Phong sáng lên, phảng phất như mây đen được tia sáng xuyên qua chiếu rọi soi sáng. Thế nhưng rất nhanh, tia sáng lại một lần nữa bị sương mù dày đặc nuốt mất, cậu lo âu lắc đầu, cúi đầu tự giễu rồi lẩm bẩm, “Mình nhất định lại đang nằm mơ rồi.”

Đàm Y đau lòng nói không nên lời.

“Rượu, em muốn uống rượu……” Tạ Thần Phong lại giãy giụa, lại muốn đi chụp hai chai rượu trên bàn trà, bị Đàm Y không thể nhịn được nữa mà túm lấy, “Tiểu Phong!”

“Anh trai…” Tạ Thần Phong say khướt nhìn “Đàm Y” trong cơn mơ, bỗng nhiên ôm chặt anh.

Đàm Y đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị một lực đẩy thật lớn trước mặt làm ngã xuống, nửa ngày cũng đứng dậy không nổi. Tạ Thần Phong đem đầu chôn bên cổ Đàm Y, nghẹn ngào cất giọng, “Anh, em rất nhớ anh, rất nhớ anh…”

Tay Đàm Y định đẩy cậu ra dừng lại, cuối cùng nhẹ nhàng đặt trên lưng cậu, “Anh không phải đã trở lại sao?”

Gương mặt nóng bỏng của Tạ Thần Phong không ngừng cọ nơi cổ Đàm Y, nghẹn ngào nói, “Anh sẽ không trở lại, sẽ không bao giờ quản em nữa.”

Tạ Thần Phong trong thanh âm lộ ra sự bất lực và tuyệt vọng cùng cực, cậu dùng sức ôm “người” trong l*иg ngực, cho dù biết đó là mơ, cậu cũng không muốn buông tay, không muốn tỉnh lại.

“Ai nói anh mặc kệ em,” Đàm Y vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói, “Anh sao có thể mặc kệ em.”

“Anh đi tìm Tạ Thừa Ngôn, anh không cần em.” Giọng Tạ Thần Phong rầu rĩ, mang theo một chút hương vị làm nũng.

“Anh sẽ không không cần em mà.” Đàm Y bất đắc dĩ nói, Tạ Thần Phong như được trấn an, chậm rãi an tĩnh lại.

“Em sẽ nỗ lực kiếm tiền, em cũng sẽ rất có tiền, anh không cần thích Tạ Thừa Ngôn, không cần thích hắn…” Tạ Thần Phong chỉ bình tĩnh được một lát, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

Đàm Y không để ý tới nữa, anh cảm thấy Tạ Thần Phong hẳn là sốt rồi, muốn đo nhiệt độ cho cậu. Nhưng chỉ cần anh muốn đẩy cậu ra, Tạ Thần Phong liền sẽ hoảng đến mức ôm anh gắt gao, dường như chỉ cần cậu buông tay ra thôi, Đàm Y lại sẽ bỏ cậu đi mất.

Đàm Y chẳng có cách nào, chỉ đành để cậu ôm, Tạ Thần Phong thỏa mãn mà cọ anh, khóe môi hơi hơi cong lên. Qua một hồi lâu, Đàm Y mới có thể thật cẩn thận mà đẩy cậu ra, gian nan ôm con ma men này lết lên giường, lại chuẩn bị đi lấy nhiệt kế.

Vào lúc anh đứng dậy, Tạ Thần Phong như có cảm ứng, lập tức bắt được tay anh.

Đàm Y vỗ vỗ khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Ngoan, buông ra, anh đi lấy nhiệt kế.”

Tạ Thần Phong nhíu chặt mày, tựa hồ mơ thấy ác mộng, hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập, tay cũng càng nắm càng chặt, “Anh ơi, anh không thể cùng hắn ta ở bên nhau, em sẽ chết, em sẽ chết mất, cầu xin anh, không cần cùng hắn ở bên nhau.”

Tạ Thần Phong nắm chặt lấy tay Đàm Y không buông, tựa như nếu anh không đáp lại cậu vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay. Yết hầu Đàm Y khô khốc, dạ dày bỗng hơi co rút lại, truyền đến một trận đau đơn ngắn ngủi. Sau một lúc lâu, anh gật gật đầu, “Được.”

Tạ Thần Phong lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

.

Dưới sự chiếu cố của Đàm Y, khí sắc của Tạ Thần Phong dần chuyển biến tốt đẹp, trong lúc đó Tạ Thừa Ngôn thi thoảng sẽ gọi điện thoại qua, Đàm Y lại có vẻ rất lãnh đạm, luôn nói vài câu qua loa liền cúp máy, Tạ Thần Phong thấy rõ, âm thầm cảm thấy vui sướиɠ.

Bệnh rất nhanh đã khỏi, Tạ Thần Phong không có lý do gì lại không đi học, rất nhanh đã bị Đàm Y bắt đến trường học, Đàm Y cũng một lần nữa bắt đầu đi làm.

Tạ Thần Phong sợ Tạ Thừa Ngôn sẽ đến quấy rầy, mỗi ngày đều sẽ đi đón anh tan làm, cho đến khi bị Đàm Y bắt phải lo mà học, mà cậu cũng rõ Tạ Thừa Ngôn sắp tới cũng không xuất hiện, cậu mới không còn chạy qua đón Đàm Y tan làm mỗi ngày nữa.

Hôm nay, Tạ Thần Phong về sớm, đang định đi đón anh trai mình tan tầm, lại thấy được di động Đàm Y nằm trên sô pha.

Di động ting ting vang lên một tiếng, có tin nhắn mới. Mắt Tạ Thần Phong tối sầm lại, ngồi xuống sô pha.

Điện thoại Đàm Y có cài mật mã, sáu con số. Tạ Thần Phong nghĩ nghĩ, nhập sinh nhật Đàm Y vào, lại bị thông báo mật mã sai. Cậu hơi nghĩ ngợi, lại nhập sinh nhật của Hứa Yên vào, vẫn sai.

Tạ Thần Phong bình tĩnh lại, lần này nhập thử sinh nhật mình vào, điện thoại đã được mở khóa, cậu không khỏi cười lên khe khẽ.

Tin nhắn là Tạ Thừa Ngôn nhắn tới: [Tiểu Y, không cần không để ý đến anh.]

- đọc tại wATT.p.ad @alittleshark

Lúc này đây Tạ Thừa Ngôn lại nhắn thêm: [Mấy ngày nay mấy ông già lại đến làm phiền anh nữa, ông nội cũng luôn giục anh đính hôn. Tiểu Y à, anh mệt mỏi quá, cho anh gặp em được không?]

Tạ Thần Phong lạnh lẽo nhìn một đống chữ Tạ Thừa Ngôn nhắn đến, ghen ghét và nỗi hận làm nơi ngực cậu bỏng rát. Rõ ràng cậu đã lên kế hoạch tương lai cho mình và Đàm Y, Tạ Thừa Ngôn lại từ đâu mà xuất hiện, cướp Đàm Y đi, hắn có tư cách gì chứ.

Từ nhỏ cùng Đàm Y sinh hoạt cùng nhau là cậu, người cùng Đàm Y sống nương tựa với nhau là cậu, người vẫn luôn ở bên Đàm Y sau này, cũng phải là cậu!

Tạ Thần Phong mặt không biểu tình bắt đầu gõ chữ: [Anh muốn đính hôn? Chúc mừng. Chúng ta chia tay đi.]

Tin nhắn gửi đi thành công xong, Tạ Thần Phong nhìn di động sững sờ, ngay sau đó lập tức đem nhật ký tin nhắn xóa đi.

Cậu ngơ ngẩn ngồi trên sô pha, trong lòng có một chút cảm giác tội lỗi. Xâm phạm ** của người khác là hành vi cậu cực kì khinh thường, thế mà hôm nay, cậu lại đi làm loại chuyện như thế này.

(*): chỗ ** chắc là riêng tư.

Tạ Thần Phong cúi đầu, che mặt. Nhưng, nếu chỉ làm vậy là có thể khiến họ chia tay, dù cho lại làm thêm một trăm lần loại chuyện như vậy, thì thế nào?

Tuy rằng rõ ràng khả năng không lớn nhưng sự hưng phấn rất nhanh đã xua đi sự khẩn trương và áy náy trong Tạ Thần Phong. Điện thoại rất nhanh đã rung lên, Tạ Thừa Ngôn goi lại đây, Tạ Thần Phong lập tức cúp máy. Nhưng không bao lâu sau, màn hình lại sáng lên hiện lên tên của Tạ Thừa Ngôn, Tạ Thần Phong cảm thấy không kiên nhẫn, đơn giản mà trực tiếp tắt nguồn.

Một lát sau, Đàm Y đã trở về. Anh thoạt nhìn càng tiều tụy hơn thường ngày, sắc mặt tái nhợt như giấy, ánh mắt cũng có chút tan rã, một bộ thất hồn lạc phách.

Tạ Thần Phong đã sớm đem điện thoại quăng trở lại sô pha, Đàm Y không phát hiện cậu dị thường, một mình ngơ ngác ngồi xuống cạnh cậu.

Tạ Thần Phong cho rằng Đàm Y đi làm mệt mỏi, tức khắc cảm thấy thật đau lòng, cũng rất khó chịu. Cậu thử ôm eo anh, phát hiện Đàm Y không có cự tuyệt, vì thế càng thêm lớn mật mà đem anh ôm vào trong lòng, “Anh, em đã sớm nói không cho anh đi làm, sao anh lại không nghe chứ?”

Đàm Y cúi đầu không phản ứng, tựa như một con rối gỗ không có linh hồn. Tạ Thần Phong ôm Đàm Y, tim đập như bay, mặt Đàm Y gần trong gang tấc, cậu khống chế không được, cẩn thận hôn một cái thật nhẹ lên mặt anh.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng vang lớn.

Tạ Thừa Ngôn thở hồng hộc mở cửa ra, tây trang cà vạt đều lệch hơn phân nửa, hắn hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trầm ổn thường ngày, biểu tình tràn đầy hoảng loạn và bất an.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy được hai người đang ôm nhau trên sô pha, mọi hoảng loạn và sợ hãi đột nhiên bị dập tắt, trong đôi mắt phượng hẹp dài như kết một tầng sương lạnh. Hắn nhếch môi, “Trách không được lại nói muốn chia tay với tôi, ra là do bọn ăn cắp truyện.”