Mãi đến có một ngày, có một vị mạ vàng công tử mới vào trong bộ của ta. Tiệc nghênh đón người mới ta cũng không đi, cũng không tìm hiểu lai lịch vị công tử này. Dù sao âm thầm truyền tống tin tức mới là bổn phận của ta, mà an phận thủ thường mới dễ dàng chiếm được ưu ái của thủ trưởng. Loại trường hợp náo nhiệt lộ liễu này luôn luôn bất lợi cho ta, vô dụng, kéo thấp hiệu suất, mà lãng phí thời gian.
Mà ngày hôm sau ra cửa, ta thiếu chút nữa bị doạ mất hồn.
Khi đó ta đang chuẩn bị làm nhiệm vụ, vừa ngẩng đầu, bất thình lình thấy được gương mặt kia.
Gương mặt kia chỉ xuất hiện trong ác mộng.
Đại não đùng một tiếng, ý thức trống rỗng. Run rẩy đến từ bản năng từ trong vực sâu bò ra ngoài, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trong lúc nhất thời, ta càng không nhận rõ chính mình đang ở trong mơ hay là thực tế.
Một vị bằng hữu ta quen biết từ lâu lôi ta một cái, bên tai truyền đến tiếng nhạo báng: “Làm sao? Lương đại công tử của chúng ta đẹp mắt như vậy, Tiểu Ngũ nhìn đến sững sờ?”
Ta lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đánh giá cố nhân trước mặt mặ trang phục thị vệ, âm thầm đè xuống tay phải đang phát run, lễ phép áy náy nói: “Thất lễ.”
Hắn nhìn về phía ta, làm một việc rất quen thuộc, hắn cười hết sức sở trường: “Không có gì.”
Ta âm thầm yên lặng. Từ thần thái mới vừa rồi của hắn, sự quen thuộc trong giọng nói bạn bè, Lương Côn Duy chẳng hề giống một người tự luyến, miệng lưỡi, khó ở chung. Trái lại, hắn rất am hiểu lợi dụng vẻ ngoài của bản thân hấp dẫn người khác, lôi kéo người khác.
Xem ra hắn chỉ bại lộ bản tính đối với người mà hắn có thể hoàn toàn chi phối, bình thường giả vờ cực kì giỏi.
Đi làm nhiệm vụ trên đường, ta cảnh giác dị thường, khắp toàn thân căng ra đến mức lợi hại, mỗi giờ mỗi khắc chú ý động thái Lương Côn Duy.
Hắn khi thì nghiêm túc, khi thì trêu chọc, rất nhanh hoà đồng cùng người trong đội ngũ.
Ta ôm đao, thái độ trầm mặc khác thường đi ở cuối hàng, muốn làm rõ đầu óc đang rối loạn của. Bạn bè tiến lên trước thăm hỏi, ta chỉ trả lời qua loa. Rất nhanh, cả nhánh đội ngũ đều phát hiện ta khác thường, trở nên trầm tĩnh lại. Chỉ có Lương Côn Duy hồn nhiên không biết, còn tưởng rằng chính mình đã làm sai chỗ nào, ý đồ điều chỉnh bầu không khí ở bên kia, rất ít mấy người phụ họa.
Mà ta từ lâu không rảnh bận tâm những thứ này.
Người kia đứng ở bên trong tường cao con hát nhìn ta, trầm mặc bi ai.
Ta cũng nhìn sang, phát hiện mình vẫn bị bao phủ dưới bóng tối của mặt tường kia.
Chưa bao giờ rời đi.