Chương 6

Nửa tháng sau, vết thương cũ lẫn mới của Tô Thập Cửu đã hoàn toàn khỏi hẳn, đồng thời khi thử vận nội công liền đả thông hai mạch nhâm đốc mà các kiếp trước hắn chưa từng đả thông được. . .

(Trước màn hình 69 inch Lôi Văn đại thần giơ một cái bàn tay vàng cười đắc ý.)

Có điều đã quen làm pháo hôi nên Tô Thập Cửu hoàn toàn không nghĩ tới đây chính là đãi ngộ của “mẹ ruột” trong truyền thuyết, ở trong sân đứng đón gió thu hiu quạnh nửa ngày trời, cuối cùng đem nguyên nhân quy kết là do mình đem vị trí kinh mạch nhớ lộn, nói không chừng cái cảm giác thư sướng thình lình xảy ra này có thể là do đả thông xung mạch cái gì gì đó.

Vừa nghĩ như vậy cả người lập tức liền thoải mái, Tô Thập Cửu vừa khe khẽ hát vừa trở về phòng, bắt đầu luyện chữ.

May là lúc trước hắn tuy rằng chưa diễn cái gì học giả uyên thâm danh sĩ thi tiên từ thánh, nhưng cũng đã sắm vai rất nhiều gian thần hại quốc tham quan ô lại trường học bại hoại vân vân…, cho nên cũng không phải mù chữ. Thử đề bút tùy tiện viết mấy dòng chữ, chưa nói là rất dễ nhìn, nhưng cũng là rõ ràng sạch sẽ.

Nếu có thể tìm mấy bản chữ mẫu đối chiếu khổ luyện một đoạn thời gian, hẳn là có thể tiến bộ.

Không biết thế giới này lưu hành loại nào thư pháp, tốt nhất là chữ thảo, xoẹt xoẹt mấy đường như gà bới là thành, nếu như có thể khiến cho người khác một chữ cũng xem không hiểu là có thể được gọi là Đại sư rồi.

Tô Thập Cửu dùng tay phải đang cầm bút chống cằm, suy nghĩ rất nghiêm túc.

Thất vương gia vừa vào cửa, liền thấy Tô Thập Cửu đang ngẩn người ngồi ở trước bàn, không biết suy nghĩ gì đến nhập thần, bút lông trong tay lắc qua lắc lại, quẹt mặt mình đầy mực, thực sự là muốn đáng yêu bao nhiêu liền đáng yêu bấy nhiêu. Vì vậy hứng thú vui đùa nổi lên, cho người trong phòng lui xuống liền rón rén đi vào trong phòng, muốn dọa hắn một chút, lại ôm lấy hôn chút nữa.

Mà lúc nhìn thấy tờ giấy trên bàn, động tác của Thất vương gia bỗng nhiên hơi ngưng lại, cánh tay cứng đờ, đụng rớt nghiên mực trên bàn.

Tô Thập Cửu bị tiếng vang thật lớn này dọa tới phục hồi tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Thất vương gia trừng trừng nhìn chằm chằm tờ giấy, thầm kêu không ổn. Chắc là chữ viết của mình cùng Tô Thập Cửu chính gốc khác biệt quá nhiều, bị hắn phát hiện sơ hở.

“Ừm. . . tay của ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên chữ viết tất nhiên không thể đẹp. . .” Mặc dù là pháo hôi, thế nhưng nếu như bị xem là yêu nghiệt tá thi hoàn hồn kéo ra ngoài thiêu chết linh tinh cũng quá uất ức, Tô Thập Cửu vừa cười ha hả tìm lý do cho mình, vừa nhào tới định cướp tờ giấy kia.

Nhào tới giữa chừng, hắn lại bị người trước mặt làm cho chấn động: “Ngươi, sao ngươi lại khóc?”

Thất vương gia nắm tờ giấy, trên mặt mang nước mắt, biểu tình cười cười khóc khóc chập trùng bất định, qua một hồi mới chậm rãi trấn định lại, bình tĩnh mà kích động, lãnh đạm mà thâm tình, dứt khoát kiên quyết mà lưu luyến không rời, nhìn phía Tô Thập Cửu: “Ngươi. . . đi đi.”