Chương 5

Tô Thập Cửu dựa vào đầu giường, nhàn nhã ngậm một quả nho từ trong tay mỹ thiếu niên tên là Sở Bích Lạc. Người sau bưng cái mâm đựng trái cây đứng ở một bên, một khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc nhăn nhó, ánh mắt mơ hồ có chút ý cười, nhưng lời nói ra cũng thực không êm tai: “hai cái tay của ngươi cũng đâu có tàn phế, sao nhất định phải bắt ta đút ngươi ăn.”

Tô Thập Cửu không trả lời, chỉ là đầy mặt tươi cười nhìn hắn chằm chằm —— trước đây lúc còn làm pháo hôi công chỉ có hắn hầu hạ mỹ thiếu niên được chứ! Hơn nữa mỹ thiếu niên người ta còn không cảm kích chút nào có được không! Có một lần thật vất vả làm trại chủ của cái trại ở ngọn núi nào đó ép trại chủ (nam) phu nhân (bị cướp lên núi) đút chén rượu lại là rượu độc có được hay không! ! !

Sở Bích Lạc bị hắn nhìn chằm chằm thế nhưng lại có chút ngượng ngùng, “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, đừng tưởng rằng cứu ta một lần thì ta sẽ cảm kích ngươi, hừ, nếu không phải Vương gia muốn ta tới hầu hạ, ai thèm quản ngươi chết hay sống.”

Tô Thập Cửu tiếp tục như ăn được mùi ngon nhìn chằm chằm —— mỹ thiếu niên làm nũng cái gì đó với mình thật là bao năm rồi không thấy , lần trước là lúc làm một tướng quân quyền khuynh triều chính, bị một hài tử đặc biệt xinh đẹp nói vài câu lời ngon tiếng ngọt lừa váng đầu, đem hổ phù giao ra, ngày hôm sau liền bị anh ruột là hoàng đế đương triều của đứa bé kia tiêu diệt. . .

“Ngươi ——” Chính Sở Bích Lạc cũng không hiểu vì sao lại bị một người bình thường như Tô Thập Cửu nhìn tới mặt đỏ tim đập, tức giận đến giậm chân: “Nhìn nữa ta sẽ nổi giận! Còn kêu tài tử cái gì, sao lại hạ lưu như vậy!”

Đúng rồi, mình này lần còn có cái vinh dự danh hiệu là “Giang Nam đệ nhất tài tử” mà.

Có điều như vậy ngược lại khiến Tô Thập Cửu cảm thấy có chút khó khăn , ở thiết định nhân vật phong nhã tài tử cái mảng này, kinh nghiệm của mình tuyệt đối nhỏ hơn bằng không —— ngươi có thấy trong văn nào pháo hôi công ngâm gió ngợi trăng thương xuân bi thu chưa?

May mà bây giờ tay bị thương, chắc còn có thể giấu được một thời gian.

Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước không có thời gian phong nhã cũng vì thực sự quá bận công tác. Lớn từ soán vị cướp ngôi thông đồng với nước ngoài tới tàn sát chính đạo lật đổ võ lâm, nhỏ lại làm tùy tùng thưởng nam bá nam vẩy nước quét sân tắm ngựa cho heo ăn —— dựa vào loại hình nhân vật pháo hôi đang sắm vai mà xác định, kỳ thực tổng kết lại đều giống nhau —— không phải bị bắt OOXX cùng tiểu thụ thì là đang chuẩn bị đem tiểu thụ chộp tới OOXX.

Cuộc sống thanh nhàn như bây giờ, ngược lại chưa từng hưởng thụ qua.

Thế nhưng cũng không thể sa vào trong cuộc sống an nhàn thế này rồi quên mất sứ mạng của mình! Tô Thập Cửu thầm khích lệ mình trong lòng. Làm pháo hôi thụ, phải xen vào quấy nhiễu chính quy công thụ một phen mới là chính đạo.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn mặt mình trong tấm gương cách đó không xa, trong lòng tính toán dựa vào tướng mạo này mà PK với chính quy tiểu thụ giờ còn không biết ở đâu thế nhưng khẳng định là người gặp người thích hoa gặp hoa nở cũng quá không tự lượng sức.

——dựa theo biểu hiện thâm tình đòi sống đòi chết của Thất vương gia với pháo hôi thụ là hắn lúc này, khẳng định là hắn cùng chính quy tiểu công văn này là không có bất cứ quan hệ gì . Mà điều kiện tốt như Thất vương gia chỉ có thể làm pháo hôi, có thể thấy được chân chính tiểu công không biết sẽ vĩ đại đến mức nào, ánh mắt cũng không biết cao tới đâu.

Như vậy mình mà muốn hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi thụ một cách hoàn mỹ, khiến tiểu công ý loạn thần mê khiến tiểu thụ ăn nhiều dấm chua, dẫn tới công thụ hai người nghi kỵ tương ái tương sát gà bay chó sủa không yên, tuyệt đối là một công tác trọng trách thì nặng mà đường thì xa. Nếu tướng mạo mình đã cơ bản khiến người tuyệt vọng, cũng đành hi vọng vào nhân cách mị lực trong truyền thuyết. Đừng nói thi từ ca phú cầm kỳ thư họa, ngay cả nghề nghiệp đã học được của mấy kiếp trước võ công nè luyện cổ nè chế dược nè dùng độc nè vân vân vũ vũ e rằng đều phải toàn bộ tận dụng.

Có điều Tô Thập Cửu không sợ khó khăn. Phải biết là trên đời vốn không có đường, pháo hôi đi nhiều, cũng liền thành đường đi.

Vậy thì thừa dịp bây giờ rảnh rỗi, nỗ lực tăng cao tu dưỡng của bản thân vậy.