Chương 3: Tinh tinh tích tinh tinh

Số 419 —— hắn đã biết rõ mình ở trong văn này tên là Tô Thập Cửu —— giơ một cái gương đồng lớn, chiếu trước chiếu sau chiếu trái chiếu nhìn mặt mình ba tiếng.

Sắm vai qua vô số nhân vật pháo hôi, các loại tướng mạo từ xinh đẹp vô địch thiên hạ đến xấu nhân thần cộng phẫn Tô Thập Cửu đều nếm thử qua, mà là bất kể hiệu quả thị giác như thế nào, tính chất trước sau lại không thay đổi, đều là hình dạng thuộc tính công.

Lần đầu tiên nhìn thấy mình trong gương với một gương mặt thụ, thật sự là chuyện thú vị lại mới mẻ.

Có điều có một vấn đề không quá thú vị —— Tô Thập Cửu bỏ gương xuống, xoa xoa lên cánh tay đau đớn mệt mỏi, chuyện này lúc trước chưa hề có—— nếu đã không phải là vừa ra trận liền treo, chứng minh vai diễn pháo hôi thụ này hẳn là khá quan trọng, nhưng mà khuôn mặt chính mình lông mày mảnh mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ như một con hồ ly, tuy rằng vừa nhìn liền biết là thụ, nhưng xem thế nào cũng không tính xinh đẹp. Nếu như tuổi nhỏ còn có thể cân nhắc tính khả thi của “nam mười tám sẽ thay đổi”, thế nhưng đây cũng trên dưới mười sáu tuổi, tướng mạo tuyệt đối đã hoàn toàn định hình.

Tuy rằng làm pháo hôi thụ, không cần nghiêng nước nghiêng thành giống như chính quy tiểu thụ, thế nhưng cũng phải có tư bản dựa vào mặt kiếm cơm mới được. Hắn mang gương mặt như vậy đến thúc đẩy cố sự tình tiết phát triển cũng quá không thích hợp đi? Cũng không phải mỗi người cũng giống cái vị Thất vương gia kia có thẩm mỹ kỳ dị khẩu vị đặc biệt. . .

Nói đến Thất vương gia, Tô Thập Cửu không khỏi thở dài.

Ngày đó Thất vương gia ôm hắn vừa khóc vừa cười tự ngu tự nhạc hơn một giờ, mãi cho tới khi vết thương trên người hắn thực sự đau đến không chịu nổi nữa ngất đi mới thôi, thời điểm nửa tỉnh nửa mê còn nghe Thất vương gia gào thét ở đâu đó: “Không cứu được hắn, bọn lang băm các ngưới đều chôn cùng hắn đi!”

Lời kịch thân thiết quen thuộc cỡ nào.

Ở căn phòng sang trọng nhất, uống chén thuốc trân quý nhất, ăn bữa cơm xa xỉ nhất, dùng người hầu có năng lực nhất, hưởng thụ tất cả đãi ngộ hạnh phúc nhất, Tô Thập Cửu lại dùng tốc độ chậm chạp nhất tiến hành khôi phục.

Nguyên nhân không gì khác, vừa nhìn thấy Thất vương gia, Tô Thập Cửu liền có một loại cảm giác vô lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dẫn đến cơm cũng ăn không vô ngủ cũng không ngon. Cố tình ngoại trừ lên triều toàn bộ thời gian Thất vương gia đều kiên nhẫn ở lì chỗ này không đi, cho nên trạng thái tinh thần của Tô Thập Cửu ngày càng sa sút, mỗi ngày đều tính toán làm sao mới có thể hung hăng tẩn hắn một trận.

Thất vương gia ơi Thất vương gia, ngươi nói ngươi muốn tướng mạo có tướng mạo muốn bối cảnh có bối cảnh, cứ cho là không làm chính quy tiểu công nổi chỉ có thể làm pháo hôi, cũng có thể dành thời gian cùng chính quy thụ phát sinh mấy cái cố sự không thể nói, làm sao cả ngày vòng tới vòng lui bên người một pháo hôi thụ như ta, thế này cũng quá là không có lý tưởng không có theo đuổi rồi . . .

Tô Thập Cửu Lấy ngón tay ấn ấn mi tâm, đau đầu quá đi.

Sau đó việc làm cho hắn càng đau đầu hơn lập tức tới rồi.

Mỹ thiếu niên ngày đó ăn mặc phục trang đẹp đẽ cảnh xuân tươi đẹp, thay đổi tư thái tiểu thỏ tử sợ hãi rụt rè hôm trước, hai cái tùy tùng theo phía sau, vênh váo tự đắc oai phong lẫm liệt bước vào.

“Hừ, tưởng ngươi cỡ nào tam trinh cữu liệt, còn không phải ngoan ngoãn chui vào lòng Vương gia.” Mỹ thiếu niên đứng ở trước giường, cư cao lâm hạ nhìn xuống mặt Tô Thập Cửu, “Cái gì Giang Nam đệ nhất tài tử. . . phi, thì ra cũng chỉ là một tiện nhân sợ chết không biết liêm sỉ!”

Tay Tô Thập Cửu trên đầu gối gắt gao nắm thành quyền, móng tay đều bấm vào trong thịt. Phải biết khoảng cách gần như vậy cùng mỹ thiếu niên bốn mắt nhìn nhau, bệnh nghề nghiệp của pháo hôi công lại bắt đầu rục rịch. . .

Chỉ tiếc nỗi khổ tâm Tô Thập Cửu dùng sức mạnh toàn thân khắc chế chính mình không đem hắn chộp tới gặm một cái hoàn toàn không được mỹ thiếu niên lý giải, chỉ cho là Tô Thập Cửu bị ngôn ngữ của hắn đả kích không chịu được: “Cả nhà ngươi đều bị chém đầu, Vương gia phí đi bao nhiêu tâm tư mới bảo vệ được ngươi, không nghĩ tới như ngươi vậy không biết điều, nhiều lần đào tẩu không nói, còn muốn ám sát Vương gia!” Mỹ thiếu niên duỗi ra một bàn tay nhỏ phấn nộn tuyết trắng nâng cằm Tô Thập Cửu lên: “Cũng không soi gương nhìn khuôn mặt ngươi! Xấu như vậy, ta thật không hiểu Vương gia coi trọng ngươi chỗ nào!”

Ta thật sự soi qua gương. . . Ngươi không hiểu Vương gia của ngươi coi trọng ta chỗ nào, ta cũng không hiểu. . . Phiền ngươi có hiểu thì nói cho ta biết một tiếng, ta thay đổi còn không được sao.

Tô Thập Cửu thập phần bất đắc dĩ.

Lại nói hắn vốn còn cho là mỹ thiếu niên này là chính quy tiểu thụ, đồng thời đối với hành vi đem hắn nói ném liền ném của Thất vương gia vô cùng không thông. Nhưng nếu tạo hình bình hoa di động hôm nay mới là hình thái bình thường của hắn—— tâm đồng tình của Tô Thập Cửu tự nhiên mà sinh ra, hài tử, ngươi hoá trang như vậy tính cách như vậy, đã hiện rõ ngươi cái phận pháo hôi của ngươi rồi.

Đều là pháo hôi thụ, cớ gì lại ghét nhau. Tô Thập Cửu quyết định sẽ đối tốt hơn với mỹ thiếu niên tuổi gần bằng mình lại phải chết sớm hơn mình một chút, bởi vì theo logic của đam mỹ, cái gọi là pháo hôi thụ, càng đẹp thường thường sẽ chết càng nhanh càng thảm. . . Vì vậy hắn trở tay nắm chặt bàn tay non mềm trên cằm mình, thật thân thiết hỏi: “Ngày ấy, ngươi bị Vương gia làm rơi có đau không? Có bị thương không?”

Mỹ thiếu niên sửng sốt 3 phút, sắc mặt từ trắng biến đỏ từ đỏ đổi xanh, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, rút tay khỏi tay của Tô Thập Cửu, hai hàng nước mắt khoan mì sợi rong biển mà chạy.

Lúc này, cửa mở, Thất vương gia vừa hạ triều theo thường lệ đến chỗ Tô Thập Cửu quẹt thẻ.