Chương 1: Thật ra ta là một diễn viên

“Ta. . . ngươi. . .”

Khi Lãnh Tàn Ngạo bị cả ngàn mũi tên đâm xuyên qua trái tim, hắn giãy giụa run rẩy giơ lên một cánh tay hướng về phía trận địa của kẻ địch ở phía xa xa, khàn cả giọng hô lên câu thoại cuối cùng của cuộc đời.

Nhìn thấy hắn ngã xuống, vị tướng lĩnh anh tuấn ở đối diện cười dài một tiếng, cất cao giọng nói: “Nước Huyền Vũ chúng ta chắc chắn sẽ khai sáng ra một vùng trời mới!” Phía sau là tiếng hoan hô vang tận mây xanh của các tướng sĩ.

Hắn quay đầu nhìn sang thanh niên mặc áo bào trắng tóc búi khăn như quân sư bên cạnh, mặt mày đầy dịu dàng: “Trước khi chết tên hôn quân kia hình như là có nói cái gì đó, không biết có phải là lại đang sỉ nhục ngươi không nữa.”

Thanh niên khẽ mỉm cười, nhẹ như mây gió: “Gió quá lớn, ta nghe không rõ lắm.”

“Tốt lắm tốt lắm, đoạn diễn này thật là tình cảm chân thành, cẩu huyết mười phần!” Trên bảo tọa, đại thần Lôi Văn tập trung tinh thần nhìn chăm chú màn hình tinh thể lỏng 69 inch chạm tới đất, móc khăn tay nhỏ ra xoa xoa nước mắt: “Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, diễn thật là hay!”

Pháo hôi số 419 đang đứng ở dưới bậc thang để làm báo cáo nghề nghiệp lần này nghe vậy, hơi cười ngượng ngùng .

Theo cảm nhận của hắn, công tác ở đời này khá là thoải mái, làm một tên hôn quân không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nam hơn nữa còn yêu một mỹ nam căn bản không yêu hắn, việc cần làm chính là đem người chộp tới giam lại ngược ngược lại giam, vừa giam vừa ngược vừa ngược vừa giam, mãi cho tới khi chân mệnh thiên tử – chính quy tiểu công của mỹ nam dẫn dắt một đoàn quân chính nghĩa mênh mông cuồn cuộn tới đem hắn “răng rắc” một cái giết chết, đã xem như hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.

Không nghĩ vậy mà lại được đại thần khen ngợi như vậy, thật là làm cho hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Lôi Văn đại thần đem khăn tay nhỏ vừa rồi chùi nước mũi bỏ vào túi, tiện tay lật xem bản ghi chép kiểm tra đánh giá lúc trước của số 419 .

Tất cả đều là “Ưu tú” .

Số 419 có năng khiếu biểu diễn cực kỳ tốt: pháo hôi đế vương lãnh huyết tàn bạo vô nhân đạo, pháo hôi ma giáo giáo chủ nham hiểm tà mị, pháo hôi công tử bột kém thông minh lại háo sắc, pháo hôi đại hiệp chính đạo mặt người dạ thú. . . Cho dù nhân vật có tính khiêu chiến cỡ nào, hắn đều có thể xây dựng hình tượng nhân vật một cách chính xác, nghiêm túc xử lý tốt mỗi một chi tiết nhỏ, cố gắng dùng các loại hành vi vô liêm sỉ hèn hạ để làm nền và làm nổi bật lên tình yêu giữa công thụ chính quy là kiên trinh đáng quý đến thế nào.

Càng đáng kính hơn nữa là số 419 cực kỳ chuyên nghiệp, chưa bao giờ kén chọn kịch bản, cho dù là loại diễn viên quần chúng pháo hôi người qua đường ất thị vệ đinh cũng tập trung tình cảm vào mà nghiêm túc biểu diễn. Như trong tư liệu có ảnh chụp một cái kiếp nào đó, bên trong góc, biểu tình vặn vẹo trên mặt một tên gia đinh của một cái trang nào đó của một ngọn núi nào đó bị tiểu công một chiêu kiếm đâm chết nguyên vẹn thể hiện tâm lý vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, càng đáng quý chính là khóe mắt còn có một giọt nước mắt nhỏ còn chưa kịp lăn xuống, biểu lộ mặc dù chỉ là một cái tiểu nhân vật hèn mọn, trong lòng cũng sẽ có một chút không cam tâm ——

Cái gì gọi là diễn kỹ phái, chính là đây này! ! ! ! Lôi Văn đại thần vỗ bàn đứng dậy, một nhân tài như vậy mà bị mai một trong đám pháo hôi thực sự CMN quá đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất cỡ này nếu như thêm vào khí tràng vạn nhân mê, bàn tay vàng mở ra, một đám lại một đám tiểu công còn không giống như ruồi hướng lên trên bổ nhào à, văn này sẽ hay đến mức nào nữa! ! ! !

Chủ ý đã định, đại thần chỉ tay một cái: “Ngươi, đời sau không cần phải làm pháo hôi công nữa!”

Số 419 sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bay lên trời, bị hút vào một cái màn hình tinh thể lỏng 69 inch khác.