Bạch Diễn gọi điên cho Jessica, Jessica ủ dột nghe máy: “Bạch à, chị sai rồi!”
Minh tinh nước ngoài không quan trọng chuyện xu hướng tính dục và yêu đương, thay bạn trai bạn gái như thay áo là quá bình thường, fan càng không quan trọng hóa chuyện ấy, còn hi hi ha ha tương tác với nhóm người yêu cũ của thần tượng được.
Jessica chỉ tiện tay quăng bức ảnh, không ngờ chọc trúng Bạch Diễn đang hot.
Mạnh Đan nhận ra ngay cái khí chất kia là của sếp lớn nhà mình, ra chỉ thị cho phía truyền thông nội bộ Hoàng Tinh ra tay trấn dư luận, đồng thời gửi tin cho Jessica.
Đoàn đội nhà Jessica rất coi trọng Bạch Diễn, lập tức đốc thúc Jessica lên xóa bài.
Jessica còn tưởng Bạch Diễn tính hỏi tội cô.
Bạch Diễn vô cùng bình tĩnh: “Chị yên tâm, chuyện hợp tác sẽ tiếp tục.”
Jessica lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Diễn không tìm Jessica hỏi chuyện đưa ảnh cậu và Giang Trạm ra ánh sáng, chỉ thông báo cho cô chuyện hợp tác thôi.
Giang Trạm bận bịu chuẩn bị lễ cưới, Bạch Diễn càng không rảnh quan tâm mấy chuyện này. Jessica tự giác bản thân đuối lý có lợi cho chuyện hợp tác hai bên, Bạch Diễn rất vui.
Tám chuyện đôi ba câu qua lại với Jessica, Bạch Diễn liều chết gọi điện cho Mạnh Đan.
Mạnh Đan vừa bắt máy đã ra đòn phủ đầu: “Cậu định công khai quan hệ với Giám đốc Giang chứ gì?”
Bạch Diễn: “Chỉ chị Mạnh hiểu em.”
“Ha ha…” Mạnh Đan cười nhạt, “Khoe khoang chuyện yêu đương mà vui gớm nhỉ.”
Mạnh Đan ngừng một lúc rồi nghiêm túc trở lại: “Chị khuyên cậu nên mặc kệ, coi như không có gì đã. Cậu càng quan trọng hóa vấn đề, fan và đám truyền thông càng soi mói hai người. Chỉ cần cậu và ngài ấy có chút bất đồng nho nhỏ, chắc chắn sẽ bị đem ra mổ xẻ.”
“Em từng nghĩ cả rồi.” Bạch Diễn cười híp mắt, “Nhưng hôn lễ của bọn em sắp diễn ra, lúc đấy tự dưng ném bom xuống mặt nước, em sợ tim các bạn fan không chịu nổi.”
Mạnh Đan: “…”
Mạnh Đan: “Hôn lễ? Cậu và sếp Giang?”
“Livestream toàn thế giới luôn.”
Mạnh Đan phục thật rồi. Minh tinh kết hôn ai chả dấu như mèo dấu c*t, chỉ sợ lỡ cơ hội kiếm tiền. Bạch Diễn lại muốn livestream hôn lễ của mình cho tất cả cùng biết.
Mạnh Đan xoa xoa mi tâm: “Cậu biết về sau này sẽ có bao nhiêu kẻ gọi cậu là bán mình cầu vinh không?”
Một minh tinh nổi tiếng một hai năm và một Giám đốc của Tập đoàn trăm năm.
Bạch Diễn nghĩ thầm, người sáng lập nên công ty nhà chồng còn là con cháu của thuộc hạ nhà cậu.
“Thế nên em mới cần công ty đứng ra làm công tác truyền thông đó.” Bạch Diễn đưa cho Mạnh Đan hai bản chứng minh tài chính, “Đây là công ty dưới danh nghĩa của em.”
Mạnh Đan giật mình: “Bạch Trụ? VOE?”
Là người đại diện nên đương nhiên Mạnh Đan biết Bạch Diễn đang có hai công ty dưới danh nghĩa, nhưng chỉ nghĩ cậu đang cầm tiền đi đầu tư thông thường thôi.
Bạch Trụ là công ty khoa học kỹ thuật mới thành lập, không biết từ đâu ra toàn tay to trong giới tụ họp lại một mối, chất lượng sản phẩm sánh ngang Tinh Hải, sau khi Tinh Hải gặp sự kiện hacker công kích chiếm được không ít thị phần béo bở.
Tinh Hải quay lại, họ còn đoán già đoán non chuyện Tinh Hải sẽ thu mua đứt công ty nhỏ này không. Tinh Hải không ra tay, trái lại còn rất ăn ý phối hợp để không gây lũng đoạn thị trường.
Hành động này gây ra không ít đồn đoán, Tinh Hải không muốn độc quyền hay không thể độc quyền vì quá khó?
Bạch Trụ phát triển như vũ bão, trở thành một công ty mới trong hàng ngũ đứng đầu.
VOE là xưởng nước hoa có lịch sử trăm năm, không marketing nhưng cực kì có tiếng trong giới nhà giàu, người bình thường có khi còn chả mua nổi.
Hai nhà này đều là công ty Bạch Diễn đứng tên?
Hơn nữa, chủ doanh nghiệp hình như vẫn là cậu!
Mạnh Đan há hốc mồm.
Hai nhà này không thể sánh bằng Tinh Hải, nhưng đủ để Bạch Diễn thoát cái danh “bị bao nuôi” tai tiếng!
Bạch Diễn rất hiền lành với dư luận, đưa lá bài tẩy cho Mạnh Đan, thản nhiên cúp máy quay lại chơi đùa với con.
Sau khi phát hiện Tiểu Bạch Nghĩa có hứng thú với âm nhạc, Bạch Diễn tranh thủ sáng tác vài khúc nhạc thiếu nhi.
Với trình độ của cậu thì múa bút tí là xong, Tiểu Bạch Nghĩa vui vẻ nghe papa ngâm nga, ê ê a a vung tay, con ngươi sáng lên.
Nhìn hai cha con chơi đùa trên ghế sofa, Giang Trạm vừa đi làm về cũng thấy yên bình.
Giang Độ lẩm bẩm: “Anh à, anh không nghĩ về sau cháu trai chạy đi làm ca sĩ rồi, ngôi hoàng đế của anh biết truyền cho ai chưa?”
Giang Trạm nhìn em trai, đáy mắt kết băng: “Con của tôi, nó thích làm gì thì làm.”
Bé ngoan Giang Độ ngậm mồm.
Ok ok, bao che khuyết điểm.
Mình chỉ là c̠ôи ŧɧịt̠ li góp đủ quân số bán mạng cho tư bản, lắm mồm lắm miệng chi?
Bạch Diễn thấy hai anh em họ trở về thì hỏi thăm: “Sao rồi?”
Giang Trạm cởϊ áσ vest đưa cho người hầu, xịt nước hoa lại rồi mới ngồi cạnh Bạch Diễn, ôm cậu vào lòng: “Tất cả đều ổn.”
Bạch Diễn kể lại chuyện Jessica, Mạnh Đan ngày hôm nay.
Cậu thuận miệng hỏi: “Anh sắp xếp lễ cưới ngày nào đấy?”
Vẻ mặt Giang Trạm hơi là lạ, vừa đắc ý lại vừa bất an, bình tĩnh nhưng cũng rất háo hức: “Một tháng sau.”
Bạch Diễn nhướn mày.
Giang Độ lành lạnh phun tào: “Tìm bảy tám thầy, dò mấy chục ngày lành tháng tốt mới chọn ra đấy.”
Người mê tín ngày càng ít, các thầy cao tay càng không dễ tìm.
Bạch Diễn không thể tin nổi Giang Trạm lại có niềm tin vào mấy thứ này…
Giang Trạm ho khan: “Chọn được ngày đẹp là tốt rồi.”
Bạch Diễn lấy điện thoại: “Để em update Weibo.”
[@Bạch Diễn: Tôi sắp kết hôn, thời gian tầm một tháng sau, khi ấy sẽ livestream cho tất cả mọi người theo dõi.]
Weibo nổ tung.
Fan còn đang đoán già đoán non người ôm ấp idol mình tại triển lãm nhà VOE là ai, từ chiều cao đến khí chất đều loại được Phạm Dương và Vi Thốn, bên này Bạch Diễn lại nổ thêm cú lớn.
Bên dưới đồng loạt spam: “Trời má!”
Vấn đề tất cả cùng quan tâm chỉ có một: “Đối tượng kết hôn của Bạch Diễn là ai?”
Bạch Diễn update xong ném hết cho Mạnh Đan xử lý nốt.
Ngày hôm sau khi gọi điện Mạnh Đan im phăng phắc, 100% đã bị chọc giận tím người.
Bạch Diễn ôm bé con trong lòng, cười híp mắt nói: “Chị Mạnh đừng cáu mà.”
Tiểu Bạch Nghĩa ê a phụ họa.
Mạnh Đan cạn lời: “Nhóc con từ chỗ nào chui ra đấy?”
“Con trai em chứ con ai.” Bạch Diễn bình tĩnh mở call video, nâng Tiểu Bạch Diễn lên, “Đáng yêu nhỉ?”
Mạnh Đan nhớ Giang Trạm có con, có xong lại muốn kết hôn với Bạch Diễn, trong lòng mắng đồ đàn ông cặn bã, nhìn thấy bé con xong lại ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Không có gì lạ, nhưng đôi mắt kia là của Bạch Diễn.
Mạnh Đan sững sờ mất một hồi: “Con của cậu?”
“Thì em nói rồi mà.”
Mạnh Đan theo bản năng đáp: “Chị tưởng là con riêng của Giám đốc Giang…”
“Con của em và anh ấy.”
Mạnh Đan cho rằng cậu đang đùa, nhìn Bạch Diễn rồi kinh ngạc nhận xét: “Cậu đỉnh đấy.”
Có gan để Giám đốc Giang thay mình nuôi con…
Bạch Diễn lười giải thích: “Chuyện livestream lễ cưới của bọn em lại nhờ chị Mạnh.”
Mạnh Đan giữ vững quan điểm: “Hai người kết hôn thì cứ kết hôn, livestream rầm rộ sau này không sợ bị thiên hạ lôi ra làm trò cười à?”
Bạch Diễn bình tĩnh: “A Trạm thích, em xưa nay không để ý nhiều.”
Trong quá trình yêu đương, Bạch Diễn thấy Giang Trạm trong tình yêu vốn là thằng nam sinh cấp ba ngây ngô. Có thứ mình thích vừa muốn giấu không cho ai thấy vào chỗ bí mật, vừa muốn khoe khoang cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng.
Giang Trạm không nói, nhưng Bạch Diễn biết anh rất muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Minh tinh kết hôn với bá tổng, cảm giác an toàn của minh tinh sẽ phụ thuộc vào bá tổng, họ thì ngược lại.
Giang Trạm còn lâu mới khiến Bạch Diễn cảm thấy an toàn.
Bạch Diễn lại cảm thấy Giang Trạm như vậy mới đáng yêu.
Người đàn ông của cậu, cậu không cưng chiều anh thì cưng chiều ai giờ?
Bạch Diễn vuốt ve khuôn mặt bé con, nở nụ cười ngọt ngào.
Mạnh Đan bị nụ cười ngọt ngào kia làm cho nghẹn lời.
“Chị Mạnh vất vả quá.” Bạch Diễn cười híp mắt, nhìn đồng hồ, “A Trạm sắp đi làm về rồi, nói chuyện sau chị nhé.”
…
Giang Trạm thu thập văn kiện, chuẩn bị xách cặp về nhà.
Thư ký Phương cầm hợp đồng đẩy cửa vào, Giang Trạm đã mặc áo vest ngoài lên.
Trước khi yêu đương với Bạch Diễn, sếp Giang là chiến sĩ thi đua hàng thật giá thật, con người chuyên cần 996 như cơm bữa, yêu vào rồi thì chỉ mong để về nhà, chuyện không quan trọng sẽ không làm.
Lượng công việc của thư ký Phương thì không giảm, Giang Trạm về rồi thì anh ta vẫn phải làm tiếp.
“Thưa Giám đốc Giang, có người muốn gặp ngài ạ.”
Giang Trạm cau mày: “Tôi nhớ hôm nay không có khách hẹn trước.”
“Vâng, thân phận vị khách này tương đối đặc biệt.” Thư ký Phương giải thích, “Cậu Phạm Dương từ Tập đoàn Thiên Hoa.”
Lông mày Giang Trạm xoắn lại.
Tốt xấu cũng là Thái tử gia nhà Thiên Hoa, còn là đồ đệ của Bạch Diễn, Giang Trạm nhịn ham muốn về nhà ôm Bạch Diễn hít hà lại, đi đến phòng tiếp khách.
Vừa mới vào, Phạm Dương đã sấn đến: “Anh tính kết hôn với thầy hả?!”
Giang Trạm vĩnh viễn giữ thái độ vô tình như gió cuốn lá vàng với Phạm Dương: “Sao thế?”
Phạm Dương uốn éo tại chỗ, mặt oan ức: “Cái thứ tái hôn như anh tuổi gì xứng với thầy!”
Giang Trạm: “…”
Sao anh lại thành đàn ông tái hôn rồi?
“Con của anh lớn tồng ngồng thế rồi còn gì! Thầy Bạch lấy anh chắc chắn sẽ chịu thiệt!”
Giang Trạm phát hiện Phạm Dương chính là đồ ngốc hàng hiệu, lười phí nước bọt với cậu ta: “Đây là chuyện riêng của tôi và Bạch Diễn, cậu tìm tôi chỉ có thế thôi à?”
Phạm Dương khó chịu: “… Cha bảo tôi đến hỏi tin tức, không biết chuyện tham gia lễ cưới có bắt buộc không.”
Tập đoàn Thiên Hoa không giao thiệp với Bạch Diễn, Bạch Diễn kết hôn thì lấy danh nghĩa mình cậu ta là đủ, nếu nửa kia là Giang Trạm thì khác.
Giang Trạm vẫn lạnh lùng như cũ: “Tùy Giám đốc Phạm thôi.”
Phạm Dương oan muốn chết, nghĩ đi nghĩ lại ông anh thối trước mặt cũng chỉ hơn mình vài tuổi, ngứa mắt cái kẻ này chính là hình mẫu cha mẹ muốn cậu ta noi theo nên càng khó chịu.
Nhưng không thể nói lời khó nghe…
Phạm Dương tự an ủi: Mình đang đóng vai mẹ đẻ nhà thầy Bạch, mình không có tố chất sẽ khiến anh ấy mất mặt…
Phạm Dương đứng thẳng lưng: “Bạch Diễn là người thầy tôi kính trọng nhất, Giám đốc Giang không đối xử tốt với anh ấy… Hệ hệ…”
Giang Trạm không muốn tiếp chuyện đồ ngốc, xoay người rời đi.
Cậu ấm Phạm Dương làm dáng chưa được mấy giây thì khán giả đã phủi đít ra về, không phục đuổi theo, nhảy cồ cồ giận dữ nhìn Giang Trạm lên xe rời đi.
Cậu ta định mặt dày cọ nhờ xe, tài xế còn dám quay lại lườm cho cậu ta một cái.
Giám đốc Tinh Hải là đồ ác ôn, tài xế Tinh Hải lại càng hung dữ!
Phạm Dương chửi Giang Trạm vài câu trong bụng, hậm hực lên xe riêng của mình ra về.
Xe nổ máy, có gì đó sai sai.
Trong lòng cậu ta hơi nhộn nhạo, xuống xe đi một vòng, phát hiện một đôi giày da sau đuôi xe.
Đôi giày giấu rất sâu dưới đuôi xe, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Sau lưng Phạm Dương lành lạnh, lùi về sau hai bước rồi cúi xuống nhìn trong cốp xe.
Trong cốp xe là một người đàn ông bị trói.
“Đù má nó!”
Phạm Dương ngoạc mồm lên gào trước, nhảy cồ cồ lên rồi mới thấy sai sai.
Cậu ta đánh bạo kéo người ra ngoài, phát hiện người kia chỉ đang hôn mê, vẫn đang thở đều bình thường.
Phạm Dương vội vàng hô hoán bảo vệ tòa nhà Tinh Hải đến, nhờ họ đưa người kia đi viện.
Bảo vệ kinh hãi: “Đây là tài xế của Giám đốc Giang mà?”
Phạm Dương sững sờ: “Tài xế của Giám đốc Giang?”
“Vâng, ngài Giang đâu rồi ạ?”
Phạm Dương nhìn theo hướng xe Giang Trạm rời đi, trong lòng thấy lành lạnh.
Nếu như đây là tài xế của Giang Trạm, gã tài xế nhìn như côn đồ kia là ai?
…
Giang Trạm theo thói quen nhắm mắt dưỡng thần khi lên xe, một bên suy nghĩ sắp xếp công việc, một bên suy nghĩ chuyện lễ cưới còn gì không ổn.
Lễ cưới với Bạch Diễn cả đời chỉ có một, Giang Trạm là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, tất cả công tác đã hoàn thành, lễ cưới chỉ thiếu mỗi diễn tập.
Một lúc sau, Giang Trạm thấy sai sai.
Anh nhìn ra cửa sổ – phía sau rào chắn là bờ biển.
Không phải con đường kia.
Giang Trạm mắt cụp xuống, nhìn gương chiếu hậu.
Tài xế đeo kính râm, che gần như nửa khuôn mặt.
Giang Trạm khẳng định, đây không phải tài xế của anh.
Giang Trạm im lặng hít vào thở ra.
Không có mùi hương gì, người có khứu giác nhạy như anh hẳn phải sớm nhận ra từ trước.
Giống như đã nhận ra ánh mắt của anh, gã “tài xế” liếc mắt nhìn anh, nở nụ cười lạnh lẽo: “Giám đốc Giang có gì căn dặn ạ?”
Âm thanh quen thuộc, Giang Trạm đứng hình: “Mạnh Châu?”
Gã “tài xế” théo kính râm, lộ ra ánh mắt độc địa: “Lâu rồi không gặp.”
Giang Trạm hơi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Châu.
Gã quá gầy.
Mạnh Châu cao 1m90, cơ bắp đầy đặn, hình thể cường tráng, mặt mũi không nổi bật nhưng vóc người rất khá.
Mạnh Châu vẫn là Mạnh Châu nhưng gầy đét thành hình thể của đàn ông bình thường. Gã bình thường với người thế giới này nhưng quá gầy so với Alpha, khó trách gã có thể giả làm tài xế của Giang Trạm mà không bị nhận ra.
Nhưng Mạnh Châu phải sực nức pheromone mùi rượu mới đúng chứ?
Theo tin tức từ chỗ Bạch Diễn, pheromone không giống mùi hương thông thường, rất khó khử sạch hoàn toàn – ít nhất là ở thế giới này, muốn che dấu hoàn toàn là không thể.
Giang Trạm im lặng nhấn nút khẩn cấp báo cảnh sát: “Mày dám vượt ngục cơ đấy.”
Ánh mắt Mạnh Châu lạnh lẽo âm u khiến người ta sợ hãi, cười lộ hàm răng trắng ởn: “Phải đến cảm ơn chúng mày đàng hoàng chứ.”
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết gã không có ý tốt.
Ánh mắt Giang Trạm trầm xuống, tính tiếp tục ngăn cản Mạnh Châu nhưng xe đã tăng tốc.
Giang Trạm đứng hình.
Mạnh Châu buông vô lăng, mỉm cười nhìn Giang Trạm, dùng sức đạp chân ga.
Xe vọt lên với tốc độ tối đa, tông bật lan can lao về biển!
Trong giây phút nguy cấp, Giang Trạm cố giữ cho mình bình tĩnh.
Anh bấm nút lệnh bên cửa sổ xe để cửa kính hạ xuống, nhảy vọt ra qua hướng cửa sổ xe. Anh tập thể thao mỗi thứ một ít, đương nhiên có học bơi, nhảy ra ngoài may ra còn sống được!
Lúc nửa người anh đã nhào được ra ngoài, một cánh tay túm anh lại.
Sau lưng là ánh mắt âm u của Mạnh Châu.
Nước biển tràn vào.
…
“6h32′ chiều ngày thứ sáu, một chiếc xe Volvo biển lxxxxx tông bật biên bảo hộ rơi xuống biển, nhân viên cứu hộ đang cố vớt xác xe lên trước…”
Bạch Diễn mặt không biến sắc xem tin tức.
Giang Độ đi làm về, mắt đỏ ngầu, cả người bị lửa giận bao phủ: “Kẻ nào!”
Phạm Dương núp ở sau ghế sofa, mắt trông mong nhìn Bạch Diễn.
So với Giang Độ giận đỏ bừng mặt thì Bạch Diễn lẳng lặng ngồi đó khiến cậu ta sợ hãi hơn, giống như quả bom không biết bao giờ sẽ phát nổ.
Bạch Diễn vuốt ve lưng bé con Bạch Nghĩa, quay sang nhìn Phạm Dương: “Cậu mô tả lại hình dáng gã tài xế kia đi Phạm Dương.”
“À vâng.” Phạm Dương lắp bắp nhớ lại, “Gã đeo kính râm lớn, tóc cắt ngắn, ánh mắt vô cùng dữ tợn… Nhưng khuôn mặt gã cứ mờ nhạt thế nào ấy, em không nhớ rõ nổi…”
Bạch Diễn cụp mắt.
Có thể im lặng trà trộn Tinh Hải, đánh tráo tài xế.
Giang Độ gọi không biết bao nhiêu cú điện thoại tìm người, đi tới đi lui, nhịn không nổi quay sang hỏi Bạch Diễn: “Hệ thống AI của cậu có truy ra thứ gì không?”
“Trước khi xe rơi xuống nước, A Trạm đã gọi một cú cảnh báo.” Bạch Diễn truy cập hệ thống AI tìm kiếm, “Ít nhất khi ấy A Trạm vẫn ở trên xe. Mặt khác camera an ninh trong hầm gửi xe tòa nhà Tinh Hải đã bị phá, không tìm được thêm thứ gì.”
Người trên xe, sống chết ra sao đành chờ đội ngũ cứu hộ.
Giang Độ cắn răng: “Nếu tôi biết đó là kẻ nào…”
Bạch Diễn vuốt ve khuôn mặt bất an của bé con, thấp giọng đáp: “Mạnh Châu.”
Giang Độ sững sờ.
Bạch Diễn ngẩng đầu, bình tĩnh đến phát sợ.
Cậu bấm một dãy số: “Chết rồi à?”
Bên kia im lặng một hồi: “Không chết.”
“Không chết thì sao không coi chừng gã cho tốt đi?”
Đầu bên kia là giọng nói hơi yếu ớt của Bùi Thâm: “Gã phát hiện ra tôi và cậu giữ liên lạc rồi.”
Bạch Diễn mặt không đổi sắc: “Chà?”
Sức khỏe Bùi Thâm có vẻ không ổn, ho một tiếng: “Tôi làm theo lời cậu, không cẩn thận để gã phát hiện. Gã rất tức giận, đánh tôi gần chết rồi bỏ trốn.”
Bạch Diễn chầm chậm đáp: “Vậy nên anh tiếp tục im lặng, không thèm thông báo cho tôi.”
Bùi Thâm bên kia không nói.
“Anh nghĩ gã không còn khả năng đánh dấu tôi, tìm tôi chỉ để báo thù cho hả dạ, trả thù xong sẽ quay về bên anh chứ gì?”
“Tôi, tôi không…”
Bạch Diễn nở nụ cười tao nhã, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người ta không rét mà run: “Bùi Thâm à, giờ anh về nước may ra vẫn kịp nhặt hũ tro cốt của gã về đấy.”
Cậu không hề nể nang gì cúp máy.
Giang Độ nghe rõ từng chữ, cắn răng hỏi: “Là cái thằng Mạnh Châu kia hả?”
Bạch Diễn gật gật đầu, ánh mắt âm trầm.
Điện thoại của Giang Độ vang lên.
Giang Độ bắt máy, khẽ biến sắc rồi mím môi đáp: “Bằng mọi giá phải tìm thấy.”
Bạch Diễn ngẩng đầu.
Giang Độ cúp điện thoại: “Trong xe không có ai.”
“Không có một ai?”
“Không một ai. Cửa sổ mở, khả năng đã mở cửa để thoát hiểm.”
Bạch Diễn không nói hai lời điều khiển hệ thống AI, trực tiếp chiếu lên bản đồ mô phỏng.
Không có dấu vết người sống lên bờ.
Nếu Giang Trạm đã lên được bờ, anh sẽ gọi cho họ và báo cảnh sát đầu tiên.
Bạch Diễn mím môi đứng dậy: “Tôi mệt rồi, xin phép đi nghỉ trước. Mọi người trông Tiểu Nghĩa giúp tôi nhé.”
Đi vào phòng ngủ, Bạch Diễn ngồi trên giường hít hà mùi hương thuộc về Giang Trạm, bình tĩnh trở lại.
Từ khi biết tin dữ, đầu ngón tay của cậu cũng tê dại theo.
Khi vuốt ve Tiểu Bạch Diễn, ngón tay cậu không kìm chế được lực suýt làm bé khóc ré lên, cậu vội vàng thả bé xuống.
Giang Trạm…
Bạch Diễn nhắm mắt lại.
Cậu không tưởng tượng nổi chuyện Giang Trạm sẽ mất mạng.
Bọn họ sẽ cưới nhau vào tháng sau cơ mà.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý cùng anh nắm tay nhau cả đời, chia sẻ cho anh mọi bí mật, thỏa sức nghĩ về tháng ngày cùng anh trải qua tuổi thanh xuân đến khi tóc mai bạc trắng, nghĩ về tương lai chỉ có con đường trải hoa hồng…
Tương lai này cũng sẽ biến mất nếu Giang Trạm không còn.
Bạch Diễn cắn môi dưới, tự trấn an chính mình không được hoảng.
Không có tin tức chưa chắc đã xấu.
Không thấy thi thể, có nghĩa là Giang Trạm vẫn còn sống.
Mạnh Châu ghét cậu nên sẽ tìm cậu báo thù, chỉ kéo Giang Trạm chết chung, gã bằng lòng à?
Bạch Diễn cố gắng xốc lại tinh thần.
Kéo Giang Trạm rơi xuống chỉ là che mắt, mục đích cuối cùng của gã là bắt Giang Trạm làm con tin, lôi quá khứ của cậu về…
Hệ thống AI của cậu tiếp tục truy vết Mạnh Châu.
Dù đã suy nghĩ kĩ, Bạch Diễn vẫn sợ hãi.
Nếu cậu tính sai thì sao?
Nếu sự trả thù của Mạnh Châu là để cậu sống nốt quãng đời còn lại trong ân hận, tiếc nuối thì thế nào?
Bạch Diễn của ngày xưa xốc nổi ngông cuồng, tự tin bản thân có thể làm được hết.
Nhưng thế giới của cậu đã có thêm một người: Chỉ cần người nọ gặp chuyện, cậu sẽ không dám mạo hiểm, chỉ muốn 100% thành công.
Sau khi có Giang Trạm, cậu mất đi vài thứ, cũng học thêm vài thứ.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng che đi đôi mắt.