Sau khi vụ việc của hai người Dương Triệu kết thúc, khi về nhà An Diệp Lạc thấy Diệp Hoành Nghị đứng ở cổng nhà mình đi qua đi lại. Mấy ngày trước nhờ có tiền của Diệp Hi Nghi, cho nên ông ta đã dùng nó để khiến cổ phiếu Diệp gia không bị rớt giá, nhưng như vậy vẫn không đủ, giờ ngân sách đã hết cho nên lão tới tìm Diệp Lạc Nguyên.
Chạy xe tới cổng, An Diệp Lạc bước xuống, lúc này Diệp Hoành Nghị vội chạy tới trước mặt cô gằn giọng:
- Mày đi đâu từ sáng sớm tới giờ?
Liếc qua Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc khoing nói gì, cô nói với vệ sĩ ở cổng:
- Đưa xe của tôi vào trong cho tôi!
- Dạ!
Vệ sĩ gật đầu đi ra xe lái xe vào trong, lúc này cô nhìn lão hỏi:
- Ông tìm tôi có chuyện gì?
- Vào nhà nói chuyện!- Diệp Hoành Nghị nhìn xung quanh nói rồi định bước chân vào trong.
- Không cần! Nói ở đây đi, nhà tôi không đủ cao quý để mời ông vào!- An Diệp Lạc từ chối.
- Mày...!- Diệp Hoành Nghị định nổi giận nhưng nhớ tới chuyện mình cần nhờ cô liền dịu xuống, lão nói: - Ở ngoài này không tiện, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!
- Nếu ông không nói thì mời ông về đi, tôi không rảnh!
Nói xong An Diệp Lạc không để ý tới lão ta, cô bước đi được hai bước thì lão gọi lại:
- Đợi đã! Con có thể nói Nghiêm Tịch trợ giúp cha trong lúc cổ phiếu đang lên xuống thất thường được không?
- Tôi sẽ được lợi gì?
- Giúp cha thoát qua cơn nguy kịch là bổn phận làm con của mày, mày còn muốn lợi gì?- Diệp Hoành Nghị lời lẽ đương nhiên nói.
- Ông là cha tôi? Là ai viết giấy từ con? Là ai luôn miệng chửi tôi là đồ bất hiếu? Là ai cùng người đàn bà của mình hại chết mẹ tôi? Là ai? Ông nói cho tôi biết đó là ai?- An Diệp Lạc lạnh lùng hỏi lão.
- Sao... sao, sao có thể???- Diệp Hoành Nghị kinh ngạc nhìn An Diệp Lạc, lão ta không ngờ cô lại biết tất cả.
- Sao gì? Có phải ông nghĩ vì sao tôi biết không? Là người cùng ông lên kế hoạch gϊếŧ vợ mình đã nói cho tôi biết đấy!
An Diệp Lạc nói xong bước vào trong, cánh cửa đóng "rầm" mọit tiếng, bỏ lại Diệp Hoành Nghị đứng ngoài cửa. Sau khi bình tĩnh lại, ông ta liền cho người chạy thẳng tới bệnh viện.
Tại bệnh viện,
Diệp phu nhân vừa dùng bữa trưa xong thì ông ta xông vào, không nói hai lời liền cứ như vậy tát thẳng mặt Diệp phu nhân, nói:
- Đồ đàn bà ghê tởm, vì mày nên chuyện của tao bị hỏng, mày còn có thể bình yên ngồi ở đây ăn cơm à?
Diệp phu nhân bất ngờ bị chồng mình đánh mà không hiểu lý do, bà ta vội nói:
- Ông nói cái gì vậy? Tôi có làm gì đâu mà ông nói tôi làm hỏng chuyện của ông? A!
Nghe Diệp phu nhân nói, Diệp Hoành Nghị lửa bốc lên đầu, lão túm cổ bà ta bóp nói:
- Không làm gì? Mày đã nói cho con Lạc Nguyên biết cái chết của mẹ nó, có đúng không?- Diệp Hoành Nghị hai mắt trợn lên nhìn Diệp phu nhân, lão nghiến răng, gằn giọng nói.
- Không, không, tôi không nói gì hết!- Diệp phu nhân sợ hãi lắc đầu.
- Mày còn chối? Bao năm qua tao đối với mày như thế nào? Vậy mà giờ mày dám phản bội tao? Tao cho mày chết!- Diệp Hoành Nghị càng bóp cổ bà ta chặt hơn.
Diệp phu nhân đôi mắt sợ hãi, bàn tay quơ quơ muốn lôi bàn tay ở cổ mình ra, nhưng bà ta đang bệnh không thể làm gì được, liếc mắt về phía chuông báo động, cánh tay cố gắng vươn ra tới đó với ý nghĩ nhấn chuông để cầu cứu.