Buổi sáng,
Tại công ty M.A các nhân viên đang làm việc, chiếc xe Porsche GT3 màu đỏ chạy thẳng vào trong, bảo vệ nhìn thấy chiếc xe đó thì ngỡ ngàng kinh ngạc.
Theo thang máy dành riêng cho chủ tịch An Diệp Lạc đi thẳng lên phòng họp hội đồng quản trị. Tới nơi, thấy một số người đứng ở cửa phòng hội đồng quản trị, một người trong số họ nhìn thấy An Diệp Lạc tới liền chạy ra nhẹ cúi đầu nói:
- Chủ tịch Diệp!
- Giám đốc Hạ!
Nghe tiếng cô mọi người đồng loạt quay lại chào cô:
- Chủ tịch Diệp!
- Các vị, làm phiền các vị rồi! Chúng ta vào họp thôi!
- Dạ!
Cô gật đầu chào mọi người, họ tránh ra một bên cho cô đi vào trước, mở cửa bên trong phòng cũng đã có một số người ngồi sẵn trong đó chờ, nghe có tiếng mở cửa họ đồng loạt nhìn ra, thấy đó là vị chủ tịch trẻ của họ liền đồng loạt đứng lên nói:
- Chủ tịch Diệp!
- Các vị, mời các vị ngồi!
Cô khẽ cười, nhìn khắp một lượt, hài lòng với biểu hiện của mọi người cô ngồi xuống. Diệp Lạc Nguyên tuy rằng không thường xuyên tới tổng bộ của công ty, nhưng mọi người vẫn rất kính trọng cô, không như những kẻ ngoài kia.
Ngồi xuống vị trí của mình, thấy mọi người bắt đầu nghiêm túc, cô nói:
- Trong khoảng thời gian trước, tôi đã không làm tốt chức vụ của mình, tại đây tôi xin nhận lỗi với các vị cùng toàn thể nhân viên của tập đoàn!
Nói xong cô khẽ cúi người, mọi người thấy vậy đều im lặng lắng nghe cô nói tiếp:
- Từ giờ tôi sẽ trở lại đúng vị trí của mình, tôi và các vị cùng các nhân viên trong tập đoàn M.A cố gắng đưa danh tiếng của công ty nâng lên một tầm cao mới! Các vị thấy sao?
- Chúng tôi đồng ý!
- Cám ơn các vị!
Nghe được lời tán thành của mọi người cô vui vẻ nói:
- Công ty chúng ta mới chỉ phát triển ở một số nước trong khu vực Châu Á, tôi muốn công ty chúng ta phát triển cả ở các nước Châu Âu và Châu Mỹ, các vị có lòng tin không?
- Chúng tôi có lòng tin!
- Rất tốt! Chúng ta bắt đầu lên kế hoạch, các vị trước tiên báo cáo cho tôi biết những vấn đề đã và đang phát sinh trong công ty cho tôi!
- Thưa chủ tịch Diệp! Bên bộ phận nhân sự của chúng tôi đang cần người, tôi đang xắp xếp để trình lên chủ tịch ạ!
- Bên sáng tạo của chúng tôi, một nhân viên đã phát minh ra được món đồ và đang nghiên cứu chúng, tôi cảm thấy nếu chúng ta đi sâu vào nó chắc chắn sẽ thu về một món lợi nhuận khổng lồ! Tôi đang nghĩ chúng ta có nên tạo điều kiện cho các nhân viên tự phát triển ở mặt sáng tạo mà không riêng bên sáng tạo của chúng tôi không?
.......
Cuộc họp quản trị kéo dài đến chiều, sau khi kết thúc buổi họp quản trị viên, các giám đốc đều vui vẻ vội vàng trở về chỗ làm việc của mình để thực thi kế hoạch. Trong lòng mọi người đều là nhiệt huyết và bội phục vị chủ tịch trẻ tài năng của họ. Không nghĩ rằng sau một thời gian dài chủ tịch trở lại lại lợi hại như vậy.
Còn An Diệp Lạc trở về phòng làm việc của mình, cô bắt đầu lên kế hoạch phát triển cho công ty.
Mải làm việc cho tới khi tiếng chuông điện thoại kêu "reng... reng" cô lấy điện thoại cứ như vậy bấm nút nghe mà không xem là ai gọi, chỉ nghe đầu dây bên kia hét lên:
- Diệp Lạc Nguyên, mày trở về đây ngay cho tao!
....
Điện thoại tắt, nhíu mày An Diệp Lạc suy nghĩ: "cái lão già kia lại dở chứng sao? Không phải mấy ngày trước tuyên bố từ cô sao? Sao giờ lại muốn cô về đó? Cũng được, về đó xem như thế nào rồi tính!".
Đứng dậy ra ngoài, lúc này cô mới biết thì ra trời đã tối rồi, lái chiếc xe Porsche GT3 quen thuộc của mình chạy thẳng tới Diệp gia, bước vào bên trong cô chưa kịp lên tiếng đã nghe lão cha của mình lên tiếng quát:
- Nghịch nữ! Còn không mau quỳ xuống?
- Lý do???- An Diệp Lạc bình tĩnh nhìn Diệp Hoành Nghị, cô nghĩ rằng trở về nếu ông ta thay đổi thì cô sẽ bỏ qua, lại không ngờ ông ta vẫn vậy. Cô quyết định sẽ không liên quan gì tới họ Diệp nữa.
- Tao nghe bà vυ" nói mày đuổi tất cả những người làm đi? Đúng không?- Nhìn Diệp Lạc Nguyên khiến Diệp Hoành Nghị ông khó chịu.
- Đúng vậy!- cô gật đầu đáp.
- Mày còn đánh cả em gái mày nữa, có đúng không?
- Đánh??? Tôi đánh cô ta???- An Diệp Lạc chỉ mình sau đó chỉ Diệp Hi Nghi hỏi.
- Không phải mày đánh nó ở cửa hàng D.G sao??? Còn không mau xin lỗi nó!
- Xin lỗi? Tôi có nghe lầm không? Còn nữa, tôi đã bị ông từ rồi cho nên tôi và ông không liên quan! Cô ta lại càng không! Hy vọng rằng tôi sẽ không bị ông gọi về đây nữa, có gọi tôi cũng sẽ không bước chân về lần nữa, ông nên để ý con gái ông cùng vợ của mình thì tốt hơn!
Nói rồi cô quay người bước đi, cứ nghĩ rằng cô muốn trở về căn nhà này lắm sao? Toàn những kẻ ích kỷ giả dối.
Nhìn cô rời đi Diệp Hoành Nghị tức giận hét:
- Mày đứng lại đó cho tao!
- Chị, mau trở lại nhận lỗi với cha đi!
Diệp Hi Nghi đứng tại chỗ nói theo, lời nói tuy là khuyên nhưng vẫn mang theo ý vui vẻ, Diệp Hi Nghi không vui vẻ sao được, cô chỉ muốn Diệp Lạc Nguyên bị đuổi khỏi Diệp gia, như vậy cô sẽ trở thành tiểu thư duy nhất của Diệp gia.
Nghe Diệp Hi Nghi nói vậy, bước chân An Diệp Lạc dừng lại khiến cho Diệp Hi Nghi lo sợ, sợ cô sẽ quay lại. Cho tới khi nghe Diệp Lạc Nguyên nói:
- Nếu đã từ tôi thì ông hãy viết giấy xác nhận, ký tên rồi đóng dấu gửi tới cho tôi! Cám ơn Diệp lão gia trước!
- Mày cũng không được nhận mình là người Diệp gia nữa!- Diệp Hoành Nghị tức giận nói, cứ nghĩ khi nói ra câu đe doạ đó sẽ khiến Diệp Lạc Nguyên sợ mà trở lại, lại không nghĩ cô gật đầu đồng ý.
- Được! Hy vọng sẽ sớm nhận được nó!
Lái xe rời khỏi Diệp gia, An Diệp Lạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ chờ có giấy là cô sẽ không còn liên quan tới họ nữa.