Chương 1

Chương 1

Biệt viện Nam Sơn của nhà họ Hoắc là một quần thể các tòa nhà được mô phỏng theo phong cách kiến trúc của các lâu đài cổ châu Âu. Vì vật liệu chính là một loại đá đặc biệt được nhập khẩu từ nước ngoài, nên dưới ánh sáng sẽ tạo nên một cảm giác nửa trong suốt, đẹp như một giấc mơ, còn được xưng là "Cung điện Pha Lê".

Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh trên nóc tòa nhà chính của "Cung điện Pha Lê". Hàng chục nhân viên bảo an đứng xếp hàng ngay ngắn, khom mình cúi chào người đàn ông vừa bước xuống trực thăng.

"Chào cậu chủ!"

Người đàn ông không nói gì, bước nhanh về phía thang máy, quản gia bước nhỏ mà đi theo sau lưng anh ta. Ông ta vừa cẩn thận cởϊ áσ khoác của anh ta, vừa thấp giọng nói:

"Cậu chủ, lão tiên sinh đang ở trong thư phòng, ông chủ đang ở ngoài sảnh, khách khứa đều đã đến rồi."

Người đàn ông bước vào thang máy, quản gia nhìn sắc mặt anh ta rồi ấn số tầng.

Nếu đã không hề nói gì, dĩ nhiên là cậu chủ muốn về phòng mình trước rồi.

"Đúng rồi, cậu chủ, hôm nay tiểu thư nhà họ Sở cũng tới dự bữa tiệc mừng thọ của lão tiên sinh. Trước khi cô ấy xuất ngoại thì có cùng học cấp ba với ngài, ông chủ bảo ngài đừng quên chào hỏi một tiếng."

"Nhà họ Sở?"

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông chợt có chút gợn sóng rồi rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Nhà họ Sở gần đây ra tay đầu tư không ít, thu hoạch cũng không hề nhỏ..."

Nếu không, ba anh ta đã không yêu cầu quản gia cố ý nhắc đến cái gì mà bạn học cấp ba này.

Quản gia mở cửa phòng cho anh ta, chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Hoắc Dữ Hằng, cậu cả của nhà họ Hoắc, cũng không nói thêm lời nào mà cứ thế bước thẳng vào phòng ngủ, vẫy tay ra hiệu cho quản gia rời đi.

*

Biệt thư cao cấp này giống như một lâu đài làm bằng pha lê, ngay cả tổ chức tiệc chiêu đãi cũng trông giống như những viên kim cương được tập hợp lại với nhau.

Cô gái xinh đẹp chớp mắt, lập tức có người ân cần hỏi han: "Cô Sở, mắt cô bị khó chịu sao?"

Cô gái nhẹ nhàng xua tay nói: "Không có gì, chỉ là trong phòng sáng quá thôi."

Khuy măng sét kim cương đi kèm với dây chuyền sapphire, mặt dây chuyền là đế vương lục - được bao quanh bởi những viên kim cương vụn giống như những vì sao, chúng cùng nhau mà phập phồng theo từng nụ cười của những người phụ nữ có mặt nơi đây. Còn có cả đủ loại chất liệu may mặt lộng lẫy, rồi những ly rượu trên khay của người phục vụ... Dưới ánh sáng rực rỡ, những thứ này đều có chút chói mắt.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi cũng cảm thấy thật sự là quá lóa mắt."

Nhìn theo ly sâm panh được đưa qua cho mình, cô gái nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu tím đang mỉm cười với cô.

"Lạc Thần, đã lâu không gặp."

Lạc Thần cười đến càng thêm giống như một con công xòe đuôi, hắn nói: "Trước đây tôi thật sự là mắt mù rồi, nếu biết trước là cậu sẽ trở nên xinh đẹp như vậy, hồi còn đi học kiểu gì tôi cũng theo đuổi cậu cho coi!"

Sở Mân không nói gì, cô cầm ly rượu Lạc Thần đưa cho, nâng lên uống một ngụm.

Lúc này, Hoắc Dữ Hằng đi xuống từ cầu thang xoắn ốc. Sở Mân mở to mắt, xuyên qua chiếc ly thủy thinh sặc sỡ mà nhìn anh ta.

Cả thế giới dường như trở nên càng thêm sáng ngời hơn nữa.

Trong tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Hoắc, Hoắc Dữ Hằng – nhân vật đứng đầu thế hệ thứ ba của nhà họ Hoắc đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm của toàn trường.

Lạc Thần ra hiệu với Sở Mân rồi bước nhanh về phía Hoắc Dữ Hằng.

So với những quái vật khổng lồ như nhà họ Hoắca và nhà họ Sở thì nhà họ Lạc chỉ là một gia tộc hạng hai. Nếu không phải vì là bạn tốt của Hoắc Dữ Hằng thì Lạc Thần - nhị thiếu gia của nhà họ Lạc - cũng sẽ không có cơ hội được bưng chén rượu bước đi trong "Cung điện Pha Lê" hay là được cùng trò chuyện với tiểu thư nhà họ Sở như vậy đâu.

Dưới sự làm nền của một Lạc Thần cà lơ phất phơ, Hoắc Dữ Hằng càng thêm thỏa mãn trí tưởng tượng của mọi người về người thừa kế của một gia đình giàu có bậc nhất như nhà họ Hoắc.