CHƯƠNG 80: THAM KHẢO Ý KIẾN
Tác giả: Luna Huang
Qua một buổi yến tiệc như vậy, Tiết Nhu càng thêm có ý chí muốn kiếm bạc. Hôm qua rõ ràng thái hậu cố ý mấy lần công khai tác hợp cho Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu, bất quá vì vậy mà nàng biết được chiếc viên phiến trường cốt đính khổng tước bạch vỹ Chung Hạng Siêu mang về cho nàng là từ đâu ra.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Năm đó nàng ngồi trong phủ ngây ngốc chờ hắn trở về, liên tục than ngắn thở dài, đến Xích Diễm ở trước mặt bay tới bay lui lấy lòng cũng chẳng màn đến. Thật ra thì hắn cũng không có đi bao lâu,còn chưa được một canh giờ thì đã trở lại rồi như nàng lại cảm giác thấy lâu thật là lâu.
Lát sau nghe thông báo hắn trở về nàng cao hứng không ngừng hệt như lấy lại được sinh khí vậy vội vàng chạy ra ngoài đón hắn. Quả nhiên không phụ lòng nàng chờ đợi bao lâu, hắn trở về tay còn cầm theo hộp lễ vật đưa cho nàng nói: “Nương tử chờ có lâu lắm không, ta có mang lễ vật về bội tội với nàng đây.”
Tiết Nhu cười tít mắt không nhận lấy hợp mà trực tiếp mở ra xem, đồng thời mở miệng đắc ý nói: “Xem như chàng thức thời, còn biết thϊếp ở trong phủ chờ đợi.”
“Xem xem có thích hay không?” Chung Hạng Siêu hơi nghiên đầu, mãn nhãn trông chờ vẻ mặt kích động của nàng. Nhu nhi từ chối hắn thế nhưng hiện tại ‘Nhu nhi’ chẳng phải đang vui vẻ nhận lấy đó sao, bảo hắn không cao hứng thế nào được.
Khi chiếc viên phiến trường cốt đính khổng tước bạch vỹ lộ ra trước mắt, miệng của Tiết Nhu kinh hỉ há thật to nhất thời không ngậm lại được. Từ lúc nàng bước chân vào Bình An bá phủ đến nay, rất nhiều thứ trân quý đều là lần đầu tiên nàng chạm đến, giống như kiện trước mắt vậy.
Một tay nàng cẩn thận như nâng bảo nhấc phiến ra, một tay mân mê lông vũ mịn mượt, đạo lực cũng chẳng dám nhanh hoặc mạnh cứ như nó làm bằng thứ gì đó rất dễ vỡ, chỉ cần mạnh tay một chút liền võ vụn ra vậy. “Nga, thật đẹp a, tướng công đã mua hết bao nhiêu bạc thế?”
Chung Hạng Siêu vừa cùng nàng bước về viện vừa nói: “Cái đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là nàng vui vẻ.” Hắn làm mọi thứ chỉ đổi lấy một nụ cười từ nàng mà thôi.
“Đây là lông vũ gì a? Cảm giác thật đẹp mắt lại mịn tay.” Tiết Nhu hoàn toàn bỏ qua Chung Hạng Siêu, thứ trong mắt nàng hiện tại chỉ có mỗi chiếc viên phiến trường cốt đính khổng tước bạch vỹ này thôi. Nàng còn dự định tối này sẽ ôm nó lên giường ngủ nữa kìa, bất quá lại sợ làm hỏng nó như thế nàng sẽ tiếc chết.
“Là lông của bạch khổng tước.” Chung Hạng Siêu bước đi nhưng đầu vẫn luôn nhìn đôi môi mỉm cười thật tươi tắn của Tiết Nhu bên cạnh. Nhu nhi cười lên thật đẹp mắt, cũng may hiện tại chính là đã thành thê tử của hắn rồi, nếu không sợ là người tới cửa cầu hôn không ít đi.
Nến biết rằng, cho Lạc phủ tỏ thái độ ra ngoài nên không ai dám đánh chủ ý Lạc Bích Nhu. Còn Tiết Nhu thì danh tiếng không tốt lại thân phận thấp kém ít ra đường nên mọi người còn chưa phát hiện mà thôi. Cũng may là hắn nhanh tay nếu không đời này xem như sống uổng công rồi.
“Khổng tước sao?” Tiết Nhu nghiên đầu nhíu mày nghĩ gì đó, sau đó lại nhìn Chung Hạng Siêu, ánh mắt đầy hiếu kỳ nói, “Tướng công, thϊếp còn chưa từng thấy qua khổng tước, hôm nào đó chàng mang thϊếp đi xem có được không?”
Chung Hạng Siêu đương nhiên không dám đáp ứng rồi, mặc dù trong lòng rất muốn thoải nguyện vọng của nàng nhưng hắn thực sự vô pháp thực hiện được. Nên biết, khổng tước cũng như rồng hoặc phượng hoàng vậy chỉ có thể nuôi trong hoàng tộc mà thôi.
Người có thể nhìn thấy được chúng sợ là ít càng thêm ít. Nếu muốn xem, cũng được thôi trong sách trong tranh vẽ đều có, bất quá cũng không bằng được khi nhìn vật thể sống tận mắt được.
“Nàng theo ta.”
Tiết Nhu thấy hắn tăng nhanh cước bộ, vì vậy cũng nâng váy ôm phiến vào lòng mà chạy theo. Sau đó hắn bảo nàng ngồi ở đình viện chờ hắn, bản thân hắn chạy vào thư phòng lấy văn phòng tứ bảo ra bày ở trước mặt nàng.
Trong ánh mắt ngơ ngác của nàng, hắn thực sự phác họa lại khổng tước cho nàng xem, bất quá nàng bĩu môi nói: “Tướng công thật xấu, người ta là muốn xem khổng tước thật cơ.”
“Đó là linh vật của hoàng tộc, chúng ta làm sao có thể tùy tiện xem được, ta vẽ cho nàng xem còn chưa đủ thành ý sao?” Chung Hạng Siêu cũng không có trách nàng, ai mà không biết nữ nhân đanh đá nhất kinh thành này không thích đọc sách chứ. Chữ của nàng cũng là do hắn dạy thôi, ngoài ra thì không còn biết gì nữa.
Chung Hạng Siêu vẽ xem như cũng giống, cứ thế hai người ngồi đó ngắm ảnh khổng tước, bàn luận tới lui.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Năm đó hắn bảo ra ngoài với bằng hữu sau đó thấy đẹp mang về cho nàng, thì ra là thái hậu ban thưởng cho hắn, hắn tặng Lạc Bích Nhu, mà nàng ta không cần nên mới đến lượt nàng. Nhưng hôm qua Lạc Bích Nhu nhận lấy, chứng tỏ kiếp này nàng ta muốn bám lắm Chung Hạng Siêu rồi.
Nhớ lại chuyện cũ nàng chỉ cười ra nước mắt mà thôi, đồ người ta bỏ đi nàng lại xem như bảo trân quý vô cùng, quá nực cười mà. Lắc đầu chép miệng, nàng nhất định không tha cho hắn đâu.
Đêm qua nàng cũng có gặp Bỉnh Chi, nhưng không hiểu vì sao Chung Hạng Siêu năm lần bảy lượt tách nàng ta và Chung Hạng Sâm, chỉ cần là Chung Hạng Siêu không làm Tiết Nhu nàng nhất định làm.
Trong cung yến Tiết Triệt liên tục mang Tiết Nhu đi giới thiệu với đám đồng liêu, hy vọng tìm được một nhà nguyện ý thú nàng, chặt đứt cái đuôi to Chung Hạng Siêu. Đáng tiếc, luôn bị Chung Hạng Siêu đến phá đám, mà đám người kia cũng toàn phẩm cấp bằng hắn hoặc thấp hơn hắn, chẳng ai dám vì nữ nhi của hắn mà đắc tội Chung Lâm.
Thế nhưng mặt mũi của hắn cũng được người nể mấy phần, chứng minh lớn nhất chính là có người mượn cớ tặng ca kỹ cho hắn. Phẩm cấp của những người đó đều cao hơn hắn, có tiếng nói quyền lực hơn hắn rất nhiều.
Phải biết rằng, quan viên trên ngũ phẩm mới có ca kỹ trong phủ, nhưng hiện có người tặng đến cửa liền biết được họ có mục đích gì. Có lẽ là thấy rõ cho dù thái hậu có muốn Lạc Bích Nhu gả cho Chung Hạng Siêu đi nữa thì Tiết Nhu vẫn có khả năng làm thϊếp. Vì vậy, muốn trước khi Tiết Triệt bước lên mây liền bấu víu quan hệ, tránh sau này khó khăn.
Trương Thiên Hồng vì vậy mà giận đến phải gọi đại phu đến chẩn mạch hốt thuốc. Hiện chỉ có một Tiết Nhu, nàng còn lo không xong lại thêm mấy con hồ ly tinh nữa đến, đã thế còn không thể từ chối nữa chứ.
Tiết Nhu vô cùng hả hê trong lòng, nàng nhân dịp đám ca cơ mới vào phủ gót chân còn đứng chưa vững liền lên kế hoạch dựng một vở tuồng run cây dọa khỉ. Chỉ cầm đám người kia ngoan ngoãn sau này nàng thượng vị gia chủ sẽ dễ dàng hơn.
Tiết Triệt cũng không thể không nể mặt đồng liêu mà từ chối, lại nói lâu rồi hắn thực sự không có nạp thϊếp, trong phủ một thê bốn di nương đều sớm như hoa úa tàn rồi. Hiện có người mang hoa tươi đưa đến cửa đương nhiên phải hưởng dụng rồi.
Tiết Nhu biết chuyện cũng chỉ cười nhạt, lúc trước Chung Hạng Siêu cũng từng nói với nàng ‘nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện kinh thiên địa nghĩa’, quả nhiên là như vậy, chẳng người nào chung thủy. Xem ra cũng chỉ có mình nàng ôm hy vọng một đời một kiếp một đôi, nhất định ai cũng nói nàng tự tác huyễn mộng.
Vẫn là quyết định chết già trong Tiết phủ là đúng đắn nhất.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm nay nàng xuất phủ, đương nhiên cũng đã có thông báo một tiếng với Tiết Triệt. Trương Niên được Thu Thủy thông báo nên cũng mà đi cùng, nàng hỏi hắn: “Bình thường ở Trương gia, biểu ca thường làm gì a?”
“Ta a? Ta thường đến cửa hàng xem sổ sách, nhân tiện bàn chuyện làm ăn với các khách hàng.” Trương Niên có cơ hội liền khoe mẽ một phen tài năng của mình, “Lần trước Cao lão bản khó tính cực kỳ lại có thể đáp ứng hợp tác với Trương gia ta, quả là vinh hạnh a.”
“Nga, biểu ca giỏi như vậy sao?” Tiết Nhu liền đánh chủ ý lên người của hắn, trước đó liền phải khen người ta trước đã.
“Nào có nào có, đều là do may mắn cùng cha nương giỏi đàm phán mà thôi.” Trương Niên vờ như đẩy hết việc cho người khác, thực chất mũi hắn đã dài ra không ít rồi.
Tiết Nhu lúc này đã không còn dáng vẻ bệnh hoạn của tối hôm qua rồi, mặt nàng lúc này cũng có chút huyết sắc, hai gò má hồng hồng để Trương Niên nhìn chằm chằm không rời mắt. Nàng hơi nâng váy bước lên bậc thang của một trà lâu, “Chúng ta vào đây nói a.”
“Được được.” Trương Niên lập tức đáp ứng, nhìn trà lâu này cũng bình dân không đến mức Trương gia hắn trả không nổi.
Chung Hạng Siêu từ xe ngựa không đợi Kiết Câu lấy thang đã nhảy xuống, tạo nên một âm thanh cực lớn để mọi người đều qua đầu lại nhìn. Trong lòng hắn thầm trách bản thân vô số lần, thấy viên phiến trường cốt đêm qua nhất định A Nhu sẽ không vui, vì vậy thấy Lạc Bích Nhu có hứng thú hắn liền tiện tay đưa qua đó, nhưng hắn thực sự nghĩ không ra biện pháp khác a.
“Xem ra Trương công tử là người rất mau quên, thương lành liền quên đau a.”
Câu này rõ ràng nói Trương Niên đứng quá gần Tiết Nhu nên mới bị đẩy ngã, mà hiện tại Trương Niên lại không sợ chết tiếp tục ngựa quen đường cũ. Đây chính xác là một câu nhắc nhở mang cảnh cáo nồng nặc, nếu như còn không biết thức thời nhất định sẽ có lần thứ hai thậm chí thứ ba thứ tư.
Trương Niên cũng không ngu ngốc gì, vì vậy chân lập tức lui ra cách Tiết Nhu ba bước chân, sắc mặt đen lại không ít. Hắn nhìn Chung Hạng Siêu bước đến gần lại tiếp tục lui về.
Tiết Nhu không quay đầu thế nhưng mắt nhìn đất thấy bóng của Trương Niên thụt lùi về sau lập tức xuất hiện khinh thường nơi đáy lòng. Gặp qua người nhát gan, người nhát gan như vậy nàng thực sự mới thấy lần đầu.
Không nói nhiều lời, nàng lại tiếp tục bước vào trà lâu, thẳng đi lên lầu, ngồi ở bàn sát ban công. Mục đích của nàng hôm nay chính là muốn moi chút thông tin cơ bản về kinh doanh buôn bán từ miệng Trương Niên, không nên vì sự xuất hiện của kẻ không nên xuất hiện làm hỏng.
Chung Hạng Siêu thấy Trương Niên lui bước, mặt hất lên cao, nghênh ngang bước theo Tiết Nhu. Sau lại đổi vẻ mặt tươi cười siểm nịnh, ngồi ở ghế bên cạnh nàng, “A Nhu hôm nay sao có nhã hứng xuất phủ như vậy?”
Tiết Nhu không phản ứng hắn, lại hỏi Trương Niên, “Phải rồi biểu ca, bình thường điếm sẽ đặt ở những nơi nào a?”
Chung Hạng Siêu vừa nghe đã hiểu được ý của Tiết Nhu, hắn có chút kinh ngạc nhưng cũng không có thể hiện ra mặt, chỉ là áp sát nàng khẽ giọng hỏi: “A Nhu muốn kinh doanh?”
Trương Niên học theo Tiết Nhu, xem như không thấy gì Chung Hạng Siêu, lòng bực tức nhưng miệng vẫn cười đáp, “Đương nhiên sẽ đặt ở những nhai đạo phồn hoa rồi.”
“Ta còn thể giúp nàng, nàng cần gì hỏi hắn chứ, có gì cứ hỏi ta là được rồi.” Chung Hạng Siêu vẫn ở bên tai Tiết Nhu lải nhải, trước nay nàng không biết gì đều hỏi hắn, đột nhiên hiện tại không những hỏi người khác mà còn là nam nhân khiến hắn có nhịn được cổ khó chịu trong lòng.
Tiết Nhu chống cằm nhìn ra ngoài đám người tới lui trên nhai đạo dưới lầu, xem như nghe không được câu nói của Chung Hạng Siêu mà đáp trả Trương Niên: “Nói vậy sẽ rất đắt a.” Những nơi đó sợ là nàng không thể thuê nỗi một mặt bằng nhỏ, vả lại nàng cũng còn chưa biết nên làm gì để kiếm tiền.
“Đúng vậy, nên có một số tiểu điếm nằm ở những nhai đạo khác, ít người qua lại hơn chút.” Trương Niên ở đối diện Tiết Nhu, hơi chòm người sang trước, vươn tay ra khỏi lan can chỉ về một hướng nói: “Hoặc cũng có thể bán dọc đường như những người này.”
Tiết Nhu gật gù trong đầu âm thầm tính toán, nàng không thể trực tiếp ra mặt được, nếu muốn bán như vậy phải thêu người, lại tốn thêm một khoản. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào những sạp bán đồ thật nhỏ bên dưới, đôi mày liễu tụ cùng một chỗ.
Chung Hạng Siêu cau mày khó chịu với Trương Niên, tên này ngu ngốc hay thật đoán không ra nàng muốn kinh doanh vậy? Gợi ý như vậy khác nào hại nàng đâu “Đúng, bọn họ không cần thuê mặt bằng nhưng ngược lại phải trả phí bảo kê, không phải đến chuyện nhỏ như vậy Trương công tử cũng không biết chứ?”
Trương Niên nâng mắt đầy hứng thú lên nhìn Chung Hạng Siêu, vờ bày vẻ ngạc nhiên hỏi: “Kinh thành, dưới chân thiên tử cũng phát sinh loại sự tình này sao? Việc này tại hạ thực sự không biết a!”
Tai của Tiết Nhu khẽ động, nàng cũng lần đầu biết việc này a. Vì vậy, tâm tư của nàng lúc này đều đặt lên trên người Chung Hạng Siêu, hy vọng hắn có thể cho bản thân một lời giải thích hợp lý. Dù sao thì nàng cũng có vừa ý định mở sạp bán như vậy, nếu như chạm phải đám người kia, chẳng phải xong rồi sao?
Chung Hạng Siêu mím chặt môi nhìn về phía Tiết Nhu, tuy nàng không quay đầu lại nhưng cũng biết nàng cũng rất quan tâm chuyện này. Chỉ là chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ nữa hắn cũng không tiện nói ra, nhất là trong hoàn cảnh có người ngoài ở đây.
“Thế mới nói những người từ nơi khác đến như ngươi cái gì cũng không biết đã ở đây muốn nói gì thì nói.”
Thấy Chung Hạng Siêu ấp úng chuyển chủ đề, Trương Niên càng nghĩ một hoàn khố như Chung Hạng Siêu nhất định không biết những chuyện này, nên xoay lại trọng tâm câu truyện về. Ai bảo Chung Hạng Siêu từng đắc tội hắn làm gì.
“Vậy vì sao triều đình không có người xử lý a, như vậy bá tánh cũng có thể an tâm lập nghiệp cống hiến cho triều đình a. Vừa phải nộp thuế vừa phải nộp phí bảo kê người dân biết phải sống thế nào?”
“Ta làm sao mà biết được, ngươi giỏi thì đi hỏi đi.” Chung Hạng Siêu quả thực bị làm khó, nhưng không phải theo cách của Trương Niên nghĩ, mà hắn chẳng qua là chưa dám vọng động mà thôi. “Trống trước nha môn, thích thì cứ đến mà gióng, biết đâu sẽ lập được đại công đó.”
Trương Niên nào dễ chịu thua, lại đề nghị một câu: “Chung thiếu gia sao không nhân cơ hội này dẹp loạn đám côn đồ này, vậy chẳng phải lập đại công sao.”
“Tiểu gia không rảnh rỗi như ngươi, chỉ mỗi việc theo đuổi A Nhu là đã tiêu hết thời gian của tiểu gia rồi.” Chung Hạng Siêu cầm ly trà ấm lên đổ hết vào miệng xong liền cười hề hề nhìn Tiết Nhu.
Tiết Nhu nghe xong đoạn đối thoại kia thì trầm mặc, nếu như vậy nàng lại nên thế nào a. Đương nhiên câu cuối của Chung Hạng Siêu, nàng tuyệt đối nghe không lọt tai.
Trương Niên không chịu buông tha, vẫn tiếp tục làm ‘quân sư’ dụ dỗ Chung Hạng Siêu xuất binh dẹp loạn kinh thành. Nếu chuyện này làm tốt chẳng phải hắn cũng có công lao sao.
Chung Hạng Siêu chẳng thèm lưu ý đến hắn, chỉ kéo kéo tay áo của Tiết Nhu, “A Nhu, nhà ta cũng có. . .”
Tiết Nhu lạnh lùng cắt đứt bằng chủ đề mới với Trương Niên. Đương nhiên tất cả những nghi vấn của nàng đều nghiên về kinh doanh kiếm bạc.