Chương 78: CHƯƠNG 78: NHẸ NHÕM

CHƯƠNG 78: NHẸ NHÕM

Tác giả: Luna Huang

Vương Thể Chiêu lại có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ Tiết Nhu nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy bản thân bị lợi dụng, sau đó tính tình bạo phát đánh Chung Hạng Siêu một trận. Còn Lạc Bích Nhu, dạo này dường như thay đổi rất nhiều, đối xử với Chung Hạng Siêu cũng không xa cách như trước nữa. Hắn còn nghĩ sẽ có một hủ dấm bị vỡ, rồi bản thân thừa dịp chui chỗ trống, ai biết, cả hai mở miệng liền nói muốn làm bằng hữu?

“Khoan, khoan, hình như có gì đó không đúng?”

Cả hai nữ nhân cùng quay đầu nhìn hắn, đồng thanh hỏi: “Chỗ nào không đúng?”

Hắn nhất thời lại phát không ra âm thanh nào để đáp trả.

Chung Hạng Siêu bật cười, cái bụng to run run nhìn để người ngứa mắt, “Vì sao mỗi lần gặp nhau Vương huynh đều sẽ mất mặt trước mặt tiểu gia a?” Mặc kệ các nàng tính toán cái gì, hiện tại vẫn là ném Vương Thể Chiêu đi nơi khác trước, sau tách các nàng ra mới là thượng sách.

Cuối cùng thẹn quá hóa giận, nhìn xung quanh không thấy bốn người Lĩnh Hồ đâu, gan lại to lên, Vương Thể Chiêu quát: “Chung Hạng Siêu, chuyện lần trước bổn thế tử còn chưa tính với ngươi, hiện còn dám nhắc đến trước mặt ta.” Lần trước hắn đủ thảm a, nếu không phải phụ thân đến hắn cũng không thể xuống trước thời hạn rồi.

“Thì đã sao?” Chung Hạng Siêu lúc nãy vẫn còn là hoàn khố tử, hắn nhướng đôi mày trên cặp mắt bé tí của mình lên thách thức.

Tiết Nhu thấy Vương Thể Chiêu sắp phát điên liền nhân cơ hội này thêm dầu vào lửa, mượn tay Vương Thể Chiêu trút bớt hận cho mình. Vì vậy nàng hợp thời lên tiếng, “Đây là đang nói đến chuyện ở Tàng Hương lâu sao?”

Lạc Bích Nhu đương nhiên cũng có nghe nhắc qua vấn đề này, thế nhưng Vương Thể Chiêu cứ hệt như bóng ma bám lấy nàng để nàng chán ghét, vì vậy nhân cơ hội này chỉnh hắn một chút. Lại nói, nếu thực sự làm Chung Hạng Siêu bị thương, nàng cũng có thể mượn cơ hội này để hắn thấy nàng thực sự hồi tâm chuyển ý.

“Nga, đó là chuyện gì a?”

Tiết Nhu dùng tay che miệng, hơi nghiên người sang chỗ Lạc Bích Nhu, tựa như muốn nói nhỏ cho nàng ta nghe, chỉ là âm thanh lại không hề như nói nhỏ chút nào. “Hôm đó, thế tử gia cùng ta cá cược, sau đó. . .”

Vương Thể Chiêu bị từng câu từng chữ cố ý kéo dài kia của Tiết Nhu chọc đến khó nhịn. Không để nàng nói hết lời, hắn nhào sang túm lấy cổ áo của Chung Hạng Siêu, kéo sát mặt mình, tay còn lại nâng lên một nắm đấm nắm chặt đến run ở trên không trung.

Ánh mắt của Chung Hạng Siêu rất điềm tĩnh, thẳng tắp nhìn vào tròng mắt mất lý trí của người trước mặt, từ từ bật thanh cực nhẹ, “Vương huynh đã quên đây là nơi nào rồi.”

Nên hiểu rõ, tuy không phải Chung phủ, thế nhưng hoàng cung cũng chẳng khác nhà của Chung Hạng Siêu là bao nhiêu. Có người quyền lực nhất như thái hậu ở trong cung làm hậu thuẫn, còn người nào dám động hắn?

Đương kim hoàng thượng là người không có thực quyền, luôn bị thái hậu đứng sau thao túng. Chính vì vậy, ái tử của hắn là Ly vương Hách Liên Cẩm cũng không thể phong thái tử. Làm gì cũng phải dè chừng mặt mũi của thái hậu bên kia, nên nếu Chung Hạng Siêu có làm ra chuyện gì quá phận hắn cũng chỉ mặt nhắm mắt mở mà qua loa xét xử.

Đương nhiên, Chung Hạng Siêu tuy giả hoàn khố thế nhưng cũng không hề làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì để hoàng thượng làm cớ khép tội Chung gia cùng thái hậu. Nên câu nói trên tuyệt đối là nhắc nhở Vương Thể Chiêu chớ nên quá phận, nếu không, không chỉ mất mặt cùng mất đi một chức quan như lần trước đâu.

Vương Thể Chiêu tuy cũng là một hoàn khố, thế nhưng não cũng không phải không dùng được. Tay siết chặt một phần, để vạt áo giao lĩnh trước ngực của Chung Hạng Siêu bị kéo lệch.

Ngay thời gian hắn muốn buông người ra thì lại thấy một đầu vải màu lam lộ ra, trong đầu lập tức lóe lên ý nghĩ tay kia nhanh chóng rút băng vải ra, rồi lui về sau giữ một khoảng cách an toàn với Chung Hạng Siêu. Hắn giơ băng vải kia lên nhìn, nghiên đầu thách thức Chung Hạng Siêu.

“Vật này chẳng phải là băng cột tóc của nữ tử sao? Nhìn chất liệu cũng xem như là tốt, nhưng đã cũ rồi, không phải loại thịnh hành thiên kim khuê các dùng hiện tại nha.”

Câu này chính là vạch trần Chung Hạng Siêu luôn mang lòng yêu thích Lạc Bích Nhu nhưng lại giữ vật của một nữ tử khác trong người. Dạo này lại luôn thấy Lạc Bích Nhu đang dần chuyển hướng từ Hách Liên Huân sang Chung Hạng Siêu, nên hắn liền đánh chủ ý vào người nàng, để nàng dẹp đi ý tưởng kia mà chuyển hướng mình.

Tiết Nhu vốn thất vọng khi thấy Vương Thể Chiêu thả người, nhưng lại phục hồi phấn khởi khi thấy được dải băng cột tóc của mình. Nàng nghĩ đủ mọi cách để lấy lại nó, nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn a.

Vì vậy không cần để ý đến thân phận thế tử của Vương Thể Chiêu hơn mình bao nhiêu phần, nàng nâng đăng lung trong tay phất đến chỗ hắn. Tựa như bị gió làm lảo đảo dọa đến hắn thả đồ trong tay xuống lui về phía sau.

Nến trong đăng lung bị hành động của Tiết Nhu chấn đến ngã xuống, đốt cháy phần giấy dầu mỏng bên ngoài. Băng dải mất đi lực khống chế bị rơi trên đất, đăng lung đang phát cháy cũng rơi theo đè lên. Lửa men theo đó chạy đến băng dải, chậm rãi đốt để lửa lúc đầu nho nhỏ, sau đó càng ngày càng lớn.

Tiết Nhu nhìn lửa cháy to, ánh mắt rực lửa đắc thắng, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong hậu quả ngu ngốc nàng để lại trước khi trọng sinh rồi.

Lạc Bích Nhu chính tay dệt nên chuyện Tiết Nhu thầm thương trộm nhớ Chung Hạng Siêu nên băng dải này bị hủy đi cũng là kết quả nàng mong muốn. Vờ như muốn chữa lửa mà cầm bầu rượu trên khay của một cung nữ đi ngang, mở nắp tát vào.

Sau đó lửa cháy to hơn nữa, để bốn người bốn phản ứng khác nhau.

Vương Thế Chiêu bị hách không nói nên lời.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu tròn mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tiết Nhu. Băng dải này được xem như vật định tình thượng thiên sắp đặt Tiết Nhu tặng hắn, nay lại chính tay nàng hủy đi, đây là nói. . .

Lạc Bích Nhu hưng phấn đến khó kiềm được nhìn băng dải bị thiêu đến biến dạng dưới đất. Mất đi nó, Chung Hạng Siêu cũng không còn át chủ bài để ép nàng từ bỏ nữa, mà Tiết Nhu cũng đừng hòng bước vào Chung phủ làm thê tử của hắn.

Tiết Nhu bị nước rượu mà Lạc Bích Nhu tưới lên băng vải làm cho trầm mặc. Nàng ta thực sự muốn giúp Chung Hạng Siêu chữa lửa lấy lại băng vải hay muốn hủy nó? Nhịn không được mắt hơi nâng lên, sau khi thấy được thần sắc của người trước mắt, nàng có chút kinh ngạc, nguyên lai lại có thêm một người trọng sinh.

Trong bầu không khí an tĩnh, Vương Thể Chiêu là người đầu tiên lên tiếng, “Haha, Chung huynh đây là Tiết cô nương cùng Nhu nhi liên thủ làm hỏng a, không liên quan gì đến ta.”

“Siêu, thật xin lỗi, ta. . .ta chỉ muốn. . .” Lạc Bích Nhu đổi lại vẻ mặt tội lỗi hướng Chung Hạng Siêu nức nở.

Tiết Nhu lại một chút ý tứ bồi tội cũng không có, đó là vật của nàng muốn làm gì là việc của nàng không đến lượt người khác phát xét. Vì vậy nàng không nói gì, chỉ xoay người bước đi về phía tổ chức tịch yến.

Chung Hạng Siêu nhìn Lạc Bích Nhu một mắt khẽ lắc đầu ý bảo hắn không để trong lòng sau đó cũng bước đi theo sau lưng Tiết Nhu, âm thanh thả nhỏ hỏi: “Vì sao lại phải như vậy?”

Còn dám hỏi nàng câu này? Rõ mặt dày.

Tiết Nhu chẳng buồn đáp trả.

Lạc Bích Nhu cũng chạy đến bên cạnh Tiết Nhu, nếu Chung Hạng Siêu không lưu ý nàng vậy nàng kết thân với Tiết Nhu trước, những chuyện khác để sau. “A Nhu, sau này ta gọi ngươi là A Nhu được không, ngươi gọi ta Nhu nhi.”

“Được.” Tiết Nhu rất hào sảng đáp ứng, nàng ta trọng sinh tiếp cận nàng càng là có mục đích vậy nàng há từ chối cơ hội dâng đến cửa này của nàng ta.

Lạc Bích Nhu nghe vậy liền nghĩ Tiết Nhu trúng kế, do đó ở bên cạnh lải nhải không ít thứ lại không biết được người bên cạnh một câu cũng không hề nghe.

Vương Thể Chiêu đột nhiên bị bỏ lại rất không cam tâm, vì vậy cũng chạy theo. Rõ ràng hắn muốn chọc Chung Hạng Siêu mất mặt, đột nhiên nghĩ lại người mất mặt chính là mình.

Đi được khoảng một lúc, trước mắt bọn họ dần sáng ngời, âm thanh náo nhiệt cũng ngày một lớn, đây chính là sắp đến nơi bày yến rồi. Tiết Nhu chào Lạc Bích Nhu xong, tự hỏi một cung nhân chỗ mình ở nơi nào, nhìn về phía được chỉ, mắt nàng đầy cảm thán.

Quả nhiên thân phận địa vị rất quan trọng a! Nhưng muốn có được hai thứ đó thì phải có ngân lượng, bởi thực lực cũng không giúp được bao nhiêu đâu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu tiến về nơi gần như khuất nhất trong yến tịch, cách đài cao để hiến vũ khúc rất xa, phỏng chừng người đến ngồi đầy hết nàng chỉ thấy được mỗi đầu của người đứng trên đài thôi.

Nàng an tĩnh ngồi xuống chỗ của mình, hơi cúi đầu không nói gì.

Cung nhân thấy được Tiết Nhu có đi cùng ba nhân vật to trong cung nên mới chạy đến xem như có quan tâm mà châm trà bưng bánh đến. Nếu chỉ đến một mình Tiết Nhu, sợ là người ta sớm lơ luôn rồi.

Chung Hạng Siêu nhìn Tiết Nhu nãy giờ không hề để ý đến mình cũng rất khó chịu. Hắn muốn bước theo nhưng lại thấy đám người Tiết Nhã Hân kéo đến chỗ nàng, ngẫm ngẫm cũng sắp đến giờ yến tiệc bắt đầu rồi vì vậy liền cũng bước về chỗ của mình.

Tiết Nhã Hân từ sớm đã lưu ý Vương Thể Chiêu trong các buổi cung yến, hiện thấy Tiết Nhu đi chung với người ta, đương nhiên là chạy đến rồi, biết đâu cũng có cơ hội thì sao. Nàng ngồi xuống chỗ bên cạnh Tiết Nhu hỏi: “Tam muội, người lúc nãy có phải là Vương thế tử của Khang Nhạc hầu phủ không?”

Tiết Nhu cũng không có ngoài ý muốn việc Tiết Nhã Hân biết Vương Thể Chiêu, dù sao nàng ta cũng đã tiến cung mấy lần rồi. Nàng chỉ ‘ân’ một tiếng xác nhận mà thôi.

“Ngươi làm sao lại biết hắn a? Chút nữa các ngươi có còn đi cùng nhau nữa không?” Tiết Nhã Hân lúc này đâu còn để ý đến chuyện thứ xuất hèn mọn hay việc mình vốn không ưa thích Tiết Nhu nữa chứ. Miệng hỏi Tiết Nhu nhưng mắt sớm phóng xa xa nhìn Vương Thể Chiêu đang ngồi chọc ghẹo một cung nữ bưng trà nước rồi.

Tiết Nhu chỉ đáp hai từ ‘không có’ xong cũng không nói gì nữa. Nếu nàng bảo nhờ đánh nhau mới quen biết sợ là nói ra cũng không ai tin được. Hiện tại, nàng một lòng muốn kiếm bạc, sau này muốn cẩm y ngọc thực đều phải nhờ vào nó rồi.

Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, người ở yến tiệc dần dần đông lên, âm thanh náo nhiệt cũng ngày một to. Đột nhiên âm thanh the thé của một thái giám cất cao, để tất cả mọi người tập trung về một phía. Rất nhanh liền thấy có hai nam tử xuất hiện trong yến tịch.

Không ai khác chính là huynh đệ Hách Liên thị, một người là đương kim thái tử Hách Liên Huân, người bên cạnh chính là Ly vương Hách Liên Cẩm.

Tiết Nhu nâng mắt nhìn, chỉ thấy Hách Liên Cẩm vận cẩm bào thâm mặc lam sắc, áo choàng cổ long phi trên vai. Ba nghìn sợi tóc dài ở phía sau lưng, đầu đội một chiếc kim quang lóa mắt dưới ánh đăng lung. Hai huynh đệ đều là khí chất ngời ngời để người ngưỡng mộ.

Tiết Nhã Hân ở bên cạnh cũng rất trầm trồ thế nhưng thừa biết bản thân không đủ sức chen chân vào Ly vương phủ hay thái tử phủ. Chính vì vậy chỉ ôm hy vọng Tiết Nhu gả cho Chung Hạng Siêu liền nhờ vào đó bám lấy Vương Thể Chiêu mà thôi.

Thế nên mới nói, khuê các của các tiểu hộ môn đều ôm lòng tư tình vinh hoa nào lưu ý đến giữa thế cục hiện tại. Chung gia cùng Vương gia mỗi bên một chủ căn bản không thể nào hòa trộn vào nhau.