CHƯƠNG 61: TÂM KHÔNG CAM NGUYỆN
Tác giả: Luna Huang
Nhạc khúc vang lên nhẹ nhàng lại hư không như là đang khuyên nhủ, trấn an nỗi bi thống cùng phẫn hận khó nguôi của Tiết Nhu. Nàng đứng trên đò nhỏ, nhìn xuống Tam Đồ xuyên, dòng nước trong veo chậm rãi để nàng thấy lại những hình ảnh từ lúc này chào đời đến khi buông tay thế gian.
(Tác giả có lời muốn nói – Luna: Các nàng lưu ý, Tiết Nhu chỉ nhìn thấy ký ức của mình, những thứ lúc còn sống nàng không biết thì cũng nhìn không thấy nha)
Mỗi một hình ảnh lướt qua, kèm theo khúc nhạc quỷ mị kia chậm rãi xoa dịu nỗi lòng của Tiết Nhu, để linh hồn của nàng như những người khác, dần dần trở về vô bi vô hỉ. Đến khi xuống đò, lại cầm l*иg đèn đỏ đi theo phía sau quỷ sai.
Không biết nàng đã đi bao lâu, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một mảnh hoa đỏ thật lớn nhìn không thấy điểm dừng, lại đẹp đến quỷ dị. Nàng hỏi quỷ sai mới biết, đây chính là minh hoa có tên bỉ ngạn mọc bên bờ Vong xuyên trong truyền thuyết thường nhắc đến.
Bỉ ngạn nở rất đẹp, rất quỷ mị để nàng nhịn không được khom người xuống, đưa tay mân mê như châu bảo. Quỷ sai đi trước đạp lên trên thảm hoa đỏ thẫm, xoay người nhắc nhở nàng: “Đừng kéo dài thời gian nữa, sớm đến cầu Nại Hà, uống qua Mạnh bà thang liền có thể sớm đầu thai quên hết mọi chuyện của kiếp này.”
Nàng nâng mắt lên nhìn gương mặt không có ngũ quan của quỷ sai, không ôn độ hỏi: “Quên, có thể sao? Những người khiến ta rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ không cần phải trả giá sao? Ta tuy không trả thù nhưng cũng không thể tận mắt chứng kiến những người đó trả giá sao?”
Đúng, nàng là đến hiện tại dù mất đi lòng muốn báo thù nhưng cũng không cam tâm. Vì sao nàng giúp người lại rơi vào hạ tràng tồi tệ như thế, phải chăng sống trên đời không nên làm điều tốt sao? Là di nương dạy nàng sai rồi sao?
Tuy nói, nàng mất đi lực khống chế thân thể là do nàng, nhưng nguyên nhân sâu xa đều là do đám người kia tạo thành, nàng không cam tâm. Thế nhưng nếu không lựa chọn cái chết, thực sự nàng cũng không còn biện pháp gì.
Mất một lúc lâu mới nghe âm thanh hư vô của quỷ sai đáp trả: “Đã đến đây có bao nhiêu người sẽ thực sự buông bỏ hồng trần? Đáng tiếc, uống xong Mạnh bà thang, đi qua cầu Nại Hà đầu thai liền không còn nhớ gì nữa.”
Quỷ sai ngừng một lúc, thấy Tiết Nhu vẫn không có phải ứng lại nói tiếp: “Chẳng phải những đời trước ngươi cũng thế sao, hiện tại cũng chẳng nhớ gì về nó nữa rồi. Ngươi cũng không nên cố chấp như vậy, tất cả những chuyện của đời này chỉ là một luồng yên vụ của quá khứ mà thôi.”
Nàng rũ mi mắt xuống, mân mê đóa bỉ ngạn hoa đỏ đẹp đến quỷ dị trên tay, cuối cùng đứng lên, nhấc bước chân đạp lên nó. Chân chạm không được hoa nhưng vạt vát lướt qua từng bông hoa mà qua, để chúng nó lắc lư nhẹ nhàng mỗi lần nàng đi qua, rồi cùng Thanh Sơn đi theo quỷ sai đến bên cầu Nại Hà.
Chỉ là còn chưa tới cầu, đã thấy có một đám u hồn khác xếp thành một hàng thật dài, thật ngay ngắn như đang chờ đợi thứ gì. Không đợi nàng hỏi, quỷ sai liền nâng tay chỉ vào sau lưng u hồn cuối cùng trong hàng ngũ, “Ngươi đến đó đứng đi, đợi tới phiên mình.”
Nàng khẽ gật đầu, đưa l*иg đèn trong tay cho quỷ sai bước đến quy củ xếp hàng. Nghĩ không ra, đến nơi này mà vẫn còn có nhiều người tranh với nàng như vậy. Nhìn quan cảnh này biết chắc di nương sớm đã qua cầu rồi, làm gì sẽ ở đây đợi nàng nữa chứ.
Thời gian chậm rãi qua đi, cuối cùng, ở đầu xa tít bên kia nàng cũng nhìn thấy được chân cầu Nại Hà. Nàng thấy có một bà cụ đứng bên một nồi thật to, đưa chén trên tay cho u hồn trước mặt mình, đoán chắc đó hẳn là Mạnh bà rồi.
Chỉ thấy u hồn đó uống xong, trả chén liền cất bước lên cầu. Nàng nhìn bọn họ, người nào người nấy đều là bộ dáng cam tâm tình nguyện, vậy nàng còn có cái gì để chấp niệm không buông đây?
Thế nhưng khi còn hai người nữa thì tới nàng, nàng thấy được một thiếu phụ, trông dáng vóc có lẽ cũng chưa tới ba mươi, tay nâng chén canh nhìn một hồi, cuối cùng nhìn Mạnh bà nói: “Ta có thể không uống canh này được không?”
Lưng của Mạnh bà khòm khòm căn bản không thể cao bằng thiếu phụ được, vì vậy chống quải trượng ngẩng đầu phun ra hai chữ ‘tại sao’.
Nàng nhìn thấy nửa mặt xinh đẹp lại buồn bã thê lương của thiếu phụ hơi cúi, một lúc mới nghe nàng ta đau thương nói: “Phu quân đã hứa với ta, kiếp sau nhất định một lần nữa sẽ thú ta làm thê tử, vì vậy ta không muốn muốn quên chàng.”
Tiếu thanh lanh lảnh của Mạnh bà vang lên trong không gian vắng vẻ của Minh giới, qua một lúc mới nói: “Làm sao có thể, nếu ngươi không dùng ta nhất định không cho ngươi bước qua nơi này.”
Thiếu phụ ném chén canh trong tay, mang ánh mắt tràn đầy kiên quyết cùng cầu khẩn, quỳ xuống nói: “Ta chỉ cần ký ức của kiếp này, thứ gì ta cũng không cần. Ta cầu xin Địa Tạng Vương bồ tát có thể thành toàn ta.”
“Vì thứ gì ngươi lại cố chấp như vậy?” Mạnh bà nheo mắt, nghiên đầu đầy nghi vấn hỏi.
Thiếu phụ đầy hạnh phúc kể lại chuyện tình của bản thân cùng trượng phu của mình. Bọn họ đã trải qua không ít khó khăn mới có thể đến được với nhau, thế mà một cơn bạo bệnh cướp đi hạnh phúc của bọn họ.
Nàng nhìn hình dạng cố chấp của thiếu phụ nhếch môi đầy khinh bỉ, đương nhiên khinh bỉ kia là dành riêng cho nàng. Nàng từng tin tưởng Chung Hạng Siêu sẽ tốt với nàng như những gì hắn đã hứa, đáng tiếc không có. Vì vậy nhìn thiếu phụ này tin tưởng phu quân của mình, hệt như nàng ngu ngốc tin tưởng Chung Hạng Siêu lúc trước vậy.
Vì vậy nàng to gan bước ra khỏi hàng ngũ, mở miệng nói: “Vị phu nhân này, ngươi chắc chắn trượng phu của ngươi sẽ giữ trọn lời hứa với mình sao?”
Thiếu phụ quay đầu lại nhìn nàng không chút do dự gật đầu, thập phần khẳng định nói, “Nhất định, chàng chưa bao giờ hứa với ta mà không thực hiện. Ta cùng chàng từng thề bách niên giai lão, thế nhưng giờ đây ta phản bội lời hứa, không thể cùng chàng đến già, đây là nuối tiếc lớn nhất của ta.”
“Uống xong Mạnh bà thang, ai còn có thể nhớ được tiền kiếp mà thực hiện lời hứa đây?” Nàng thở dài hỏi ra một câu trong đáy lòng.
“Chính vì ta là người không giữ lời hứa với chàng, vì vậy ta muốn giữ lại ký ức, kiếp sau cùng chàng nối tiếp duyên xưa.” Thiếu phụ nói xong, trên môi còn nở nụ cười mãn nguyện.
Nàng quan sát nàng ta, thấy được trong mắt thiếu phụ có phần tình cảm hạnh phúc ấm áp khi nhắc đến trượng phu của mình để nàng rất hâm mộ. Cuối cùng nàng nói với Mạnh bà: “Mạnh bà, nếu như ta dùng cơ hội đầu thai của mình để đổi ký ức giúp vị phu nhân này có thể cùng trượng phu của nàng thực hiện nguyện vọng kiếp này, có được hay không?”
Bởi nàng đột nhiên không muốn uống Mạnh bà thang, nàng sợ, nàng sợ kiếp sau lại phải đau lòng tuyệt vọng như vậy. Càng sợ kiếp sau nhớ không được gì, lại gặp phải Chung Hạng Siêu, lại bị hắn lừa như kiếp này. Nếu kiếp này nàng đã làm người tốt vậy thì làm cho trọn vẹn vậy, dùng thứ duy nhất mình có thành toàn người khác đi.
Mạnh bà mở to mắt nhìn nàng, âm thanh khàn khàn hỏi: “Vì sao phải từ bỏ cơ hội đầu thai của mình chỉ để giúp người khác thành toàn?”
Ánh mắt long lanh của thiếu phụ tràn ngập cảm kích nhìn nàng, như thể cũng có câu hỏi hệt như vậy đợi nàng trả lời. Nào có ai cho không ai thứ gì bao giờ.
Nàng lắc đầu khẽ cười thê lương: “Ta không có được hạnh phúc, vì vậy muốn thấy người khác được hạnh phúc, chỉ lý do này là được.” Người khác đây đương nhiên không bao gồm Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu rồi. Mà nàng hiện tại là cảm kích thiếu phụ can đảm này, lại ngưỡng mộ tình yêu cao thượng của nàng ta, càng là sợ dẫm lại vết thương cũ nên mới thành toàn người khác mà thôi.
Mạnh bà do dự rất lâu không đáp, đột nhiên ở không trung vang lên âm thanh to lớn lại uy nghi của Địa Tạng Vương bồ tát: “Nếu đã là như vậy, bổn tọa để hai người các ngươi toại nguyện, hy vọng các ngươi không hối hận với quyết định của mình.”
Cả hai đều đồng thanh đáp, “Sẽ không.” Sau đó chấp tay cảm tạ.
Không đợi thiếu phụ cảm tạ mình, nàng đã bước đến chân cầu Nại Hà, nhìn xuống dòng sông máu đỏ lại sôi sùng sục dưới cầu, to tiếng hô: “Để chứng minh bản thân không hối hận, ta tình nguyện gieo mình xuống dòng sông này.”
Nói xong, nàng dứt khoát nhảy xuống, trầm mình xuống dòng sông máu đỏ thẩm sôi sùng sục bên chân cầu.
Cả Mạnh bà, quỷ sai lẫn tất cả những u hồn đều chấn kinh nhìn dòng sông máu dáy lên từng đợt sóng hình tròn rồi chậm rãi biến mất. Chỉ thấy dưới dòng sông máu đỏ thẫm trong vắt kia, hồn phách của Tiết Nhu chậm rãi chậm rãi chìm xuống.
Thế nhưng dù chìm xuống sâu cỡ nào đi nữa cũng có thể thấy được nàng nhắm mắt, tứ chi bất động, vạt váy cùng từng sợi tóc nhẹ nhàng lay động theo làn nước. Gương mặt vô bi vô hỉ trong dòng sông máu sôi sục kia như là đang kết băng.
Thanh sơn tìm lại được phản ứng cũng muốn nhảy theo nhưng lại bị quỷ sai giữ lại. Nàng vẫn nháo liền bị quỷ sai áp đảo, đưa sang một nơi khác.
Thiếu phụ kia cảm động đến nhịn không được hai hàng lệ trào như thác, quỳ xuống hướng nơi Tiết Nhu vừa nhảy thành tâm vái lạy ba cái. Sau đó nàng đứng lên hỏi Mạnh bà thân thế của Tiết Nhu để tiện bái tế.
Nhưng Mạnh bà lại chỉ lắc đầu nói: “Nàng không muốn nói, ta cũng không tiện tiết lộ. Ngươi muốn đáp tạ nàng vậy sống cho tốt là được, chớ phụ sự hy sinh của nàng.”
“Vâng, cảm tạ Mạnh bà.” Thiếu phụ khom người đáp tạ xong, quay lại nhìn nơi Tiết Nhu nhảy xuống vừa nãy một lúc mới nhấc váy cất bước lên cầu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xích Diễm bay lượn một vòng bên ngoài trở về thấy được viện cháy, nó một mạch lao đến thư phòng mới được Chung Hạng Siêu thiết kế bên viện của Đàm thị, đồng thời hô to, “Cháy rồi cháy rồi.”
Chung Hạng Siêu bỏ hết mọi chuyện bị Xích Diễm ngậm tay áo kéo mà chạy đến. Khi hắn thấy phòng Tiết Nhu bị cháy thật to, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liều mạng xông vào. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc hắn lạnh nhạt nàng mà tê tâm liệt phế gào lên.
“Nương tử.”
Lúc trước hắn vẫn luôn phân vân không biết gọi nàng là gì, gọi nương tử quá không đúng ngược lại còn chọc nàng kích động, gọi Nhu nhi thì hiện tại không được rồi, gọi Tiết Nhu thì quá xa lạ. Mỗi lần cùng đám người Lĩnh Hồ hỏi chuyện của nàng hắn đều gọi thiếu phu nhân, thế nhưng bọn họ chính là cố ý chỉ báo chuyện của Lạc Bích Nhu mà không đề cập đến Tiết Nhu. Bọn họ gọi nàng là Tiết tiểu thư, đến Thanh Sơn cũng không còn gọi hắn là cô gia như trước nữa, đây chính là cố ý kéo xa khoảng cách giữa bọn họ ra.
Chỉ là lúc này đây hắn hiểu ra, nàng chính là thê tử lúc đầu hắn chọn, là thê tử mà thượng thiên định cho hắn. Nhưng hắn không biết quý trọng, không biết thỏa mãn vì vậy thượng thiên đòi trở về. Mà một tiếng kia đủ để chứng minh được thân phận của Tiết Nhu trong lòng hắn rồi.
Chu Nhụ cùng Kiết Câu ở ngoài trở về biết chuyện cùng chạy đến. Thấy Chung Hạng Siêu lao vào bên trong, Chu Nhụ lo lắng chạy theo. Còn Kiết Câu, đầu hắn cũng chỉ có một mình Thanh Sơn mà thôi.