Chương 53: CHƯƠNG 53: LÒNG NGƯỜI KHÓ LƯỜNG

CHƯƠNG 53: LÒNG NGƯỜI KHÓ LƯỜNG

Tác giả: Luna Huang

Tiết Nhu nghe vậy nhất thời nộ khí bay đi phân nửa, hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa. Chỉ nghe Chung Hạng Siêu áp sát bên tai nàng nói: “Ta lại mua được đồ mới về cho nàng đây.” Nhiệt khí kia phả lên tai lên gò má, để mặt nàng bất giác nóng lên.

Chớp mắt thấy được Điều Dong Chu Nhu mang một tấm bình phong to nặng từ ngoài vào. Kiết Câu cùng Thanh Sơn mỗi người cầm một đống tranh cuộn tròn bước theo sau.

Lĩnh Hồ mở bình phong ra, Tiết Nhu há to miệng nhịn không được chạy đến gần xem. Hai tay che lên miệng, kiềm chế xung động muốn sờ vào.

Đó là một bình phong bốn cánh, bên trên là lụa sa mỏng màu gạo, thêu mai lan tùng trúc tượng trưng cho xuân hạ thu đông ở mỗi cánh. Thủ pháp tinh xảo, phối màu hài hòa, thoạt nhìn tựa như thật vậy.

Nàng thốt lên: “Nga, nhất định rất đắt nha.”

Chung Hạng Siêu lắc đầu cười, nếu là Lạc Bích Nhu, nhất định mở miệng sẽ khen công tượng thủ pháp xạo đoạt thiên công, nhưng Tiết Nhu lại chỉ lo đến giá trị của nó. Hắn bước đến nói: “Chẳng phải hôm trước nàng bảo muốn thay đổi bình phong khác sao, ta liền đặt cái này cho nàng, thích không?”

“Thích.” Tiết Nhu vẫn nhìn bình phong không rời mắt đáp. Hôm trước nàng chỉ lỡ miệng nói muốn đổi thôi, không nghĩ đến hắn thực sự đổi cho nàng. Từ lúc gả đến đây, nàng muốn gì liền có thứ đó, thế còn có gì để oán trách nữa chứ.

“Vậy không được giận nga.” Chung Hạng Siêu thấy Tiết Nhu gật đầu, nâng tay lên, Điều Dong liền đưa bút đến cho hắn. Ở ngay cánh đầu tiên, hắn chấm mực đề thơ.

Xuân hữu bách hoa thu hữu nguyệt

Hạ hữu lương xuân đông hữu tuyết

Nhược vô nhàn sự quải tâm đầu

Căng thị nhân gian hảo thời tiết.

Bài thơ đơn giản này Tiết Nhu đọc vẫn hiểu nhưng nàng không có bất ngờ về thơ từ, ngược lại trợn to mắt nhìn Chung Hạng Siêu nói: “Nga, tướng công viết chữ thư pháp thật đẹp nga.”

“Vậy sao?” Chung Hạng Siêu thu tay, đưa bút cho Chu Nhụ rồi chắp tay nhìn Tiết Nhu, mãn nguyện cười. “Nàng chăm chỉ luyện chữ cũng sẽ có thể viết như ta.”

“Ân.” Tiết Nhu gật đầu.

Chung Hạng Siêu lại bảo đám thuộc hạ mở các bức họa ra cho Tiết Nhu xem hỏi nàng: “Sắp đến ngày đại tẩu lâm bồn rồi, chuyển mắt tiểu anh nhi liền đầy tháng, nàng xem nên thêu họa tiết gì cho áo của chất nhi bây giờ?”

Tiết Nhu nhìn nhìn Chung Hạng Siêu, không nghĩ đến chất nhi còn chưa xuất thế hắn liền đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Vì vậy nàng nhìn hoa văn được vẽ tỉ mỉ trên bức họa rồi cùng hắn thương lượng tận mấy ngày.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến một hôm, trưởng tôn tử của Chung gia Chung Quốc Minh đầy tháng đãi tiệc, đó cũng là ngày mọi người nhìn thấy một Chung Hạng Siêu hoàn toàn khác. Trong trí nhớ của mọi người, hắn là một con heo ngu ngốc chỉ biết tiêu bạc như nước, thế nhưng đứng trước mắt họ hiện nay, là một nam tử khôi ngô tuấn tú, phong thái đỉnh đỉnh.

Góc cạnh của khuôn mặt phân minh, như là điêu là khắc, so với Chung Hạng Sâm còn có anh khí hơn vài phần. Đây để mọi người đều không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi. Đương nhiên mặt của Chung Lâm cùng Đàm thị dát lớp vàng không hề mỏng.

Thái hậu nghe tin cũng lập tức triệu kiến. Chung Hạng Siêu đành lừa Tiết Nhu rằng cùng bằng hữu lâu ngày không gặp đi dạo, không thể mang nàng theo tránh nàng biết được những chuyện hắn không muốn nàng biết. Tiết Nhu đầy nuối tiếc tiễn hắn ở đại môn.

Chung Hạng Siêu tiến cung, một lòng muốn mau chóng thỉnh an xong rồi trở về với Tiết Nhu. Đáng tiếc, lúc gặp thái hậu lại để hắn gặp lại Lạc Bích Nhu.

Lạc Bích Nhu thấy hắn cũng ngạc nhiên không ngớt, bất quá nàng che giấu tốt vì vậy trên mặt vẫn bảo trụ nụ cười ôn nhu như nước. Lâu ngày không tiến cung, hai người bị thái hậu giữ lại đến tối mới rời đi.

Thế nhưng sau cuộc gặp gỡ kia, Chung Hạng Siêu cuối cùng thấy được thái độ của Lạc Bích Nhu đối với mình có chuyển biến tốt. Lòng đại hỉ, hắn lập tức nghe theo lời của nàng cùng thái hậu, quyết tâm thi lấy công danh.

Lòng tham trỗi dậy, quên mất thỏa mãn cùng lời hứa của bản thân lúc đầu với Tiết Nhu. Cũng chính vì điều này, tình cảm của hắn đối với Tiết Nhu dần dần phai nhạt.

Tiết Nhu ngồi ở bậc cửa ngay đại môn đến tối, trong lòng vẫn treo lời hứa của Chung Hạng Siêu trước khi đi nói với nàng ‘ta sẽ về sớm thôi, sau đó lại cùng nàng đi dạo’. Hai tay nàng phủng mặt chống đùi, ánh mắt không rời khỏi phương hướng lúc sáng xe ngựa rời đi.

Thanh Sơn ngồi bên cạnh bồi nàng, nhân tiện khoác cho nàng cái áo choàng dày, “Tiểu thư, chi bằng chúng ta vào trong mới chờ đi, ngoài này lạnh sẽ sinh bệnh a.”

“Ta khỏe như vậy nào có bệnh được chứ.” Tiết Nhu nhàn nhạt đáp trả, trong lòng có chút bất an. Nàng lo lắng hắn xảy ra chuyện, hoặc là bị đám bằng hữu nào đó lừa gạt.

“Thế nhưng cũng phải dùng cơm a, hôm nay cả hai bữa người đều không ăn, như vậy có khỏe thế nào đi nữa cũng chịu không nỗi đâu.” Thanh Sơn vẫn không ngừng khuyên nhủ, lúc này nàng thật khó chịu với Chung Hạng Siêu, cho dùng không về kịp cũng báo một tiếng chứ, để tiểu thư đợi như thế này sao được.

“Không có chàng ở bên ta không có khẩu vị.” Tiết Nhu buồn bã rũ mắt. Mọi khi nàng cũng tướng công lúc nào cũng ở bên nhau như hình với bóng, hôm nay đột nhiên mất người còn mất tích lâu như vậy, nàng thật không quen.

Tiết Nhu mệt mỏi đưa tay kéo áo choàng tựa vào vai Thanh Sơn. Nàng cố nâng mi mắt nặng nề lên, nhưng cuối cùng chống không lại mà ngủ mất.

Thanh Sơn thở dài nhìn phố xá vắng hoe, các nàng ở đây từ lúc gần ngọ thiện đến giờ a. Đột nhiên trong đầu nàng nhớ lại tràng diện Khất Xảo năm ngoài, đây để lòng nàng chợt run lên.

Kiết Câu cầm một chén cơm cùng đũa bước đến đưa cho Thanh Sơn, “Nàng ăn một chút trước đi.”

Thanh Sơn không động cũng không nhìn chén cơm kia, mà nâng mắt hỏi hắn vấn đề cảm giác đang thôi thúc nàng, “Đôi nam nữ năm ngoái là bằng hữu của cô gia sao?”

“Ân.” Kiết Câu như thực đáp, nhưng cũng không tiết lộ quá nhiều.

“Họ là người thế nào, gia cảnh ra sao, nữ nhân kia, rất thân với cô gia sao?” Thanh Sơn vẫn rất khẽ giọng, tránh làm Tiết Nhu tỉnh giấc.

Kiết Câu không đáp, chỉ ngồi bên cạnh nàng, thả cây nạn trên tay xuống nói, “Dùng cơm đi.”

“Ngươi mau trả lời ta đi.” Thanh Sơn nóng nảy nhìn hắn cố đè thấp âm lượng giục.

Kiết Câu làm khó, ngay lúc hắn không biết đáp thế nào thì xe ngựa của Chung Hạng Siêu từ xa chạy về, dừng trước cửa. Hắn vội đứng lên bước ra ngênh đón, nhân tiện tránh câu hỏi kia.

Thanh Sơn vội đánh thức Tiết Nhu, “Tiểu thư, cô gia trở về rồi.”

Tiết Nhu dụi dụi mắt, vừa lúc thấy được Chung Hạng Siêu bước xuống xe ngựa. Nàng nhất thời vui vẻ đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi mang theo ngáy ngủ chạy đến, phủ khăn tay lên tai hắn kéo xuống, “Nói, hôm nay chàng đã đi nơi nào? Vì sao đến giờ này mới trở về.”

Chung Hạng Siêu đau đến nhăn mặt, hắn nương theo tay Tiết Nhu mà nghiên người, nói, “Vì sao nàng ngồi ngoài đây a?”

“Chẳng phải do đợi chàng sao, rõ ràng chàng đã hứa sẽ về sớm cơ mà.” Nói xong một tràn, đột nhiên mũi nàng ngửi ngửi, lại càng thêm tức giận, “Chàng còn đi uống rượu nữa sao? Có phải đi với nữ nhân nào hay không? Thật tức chết mà!”

Từ lúc Chung Hạng Siêu giảm béo, đám nha hoàn trong phủ liền bắt đầu không an phận. Tiết Nhu dần dần trở thành một hũ dấm chua, động chút liền đổ bình để người khác kinh sợ, nhưng mùi dấm chua cũng rất nhanh tan biến khi Chung Hạng Siêu rót mật vào tai.

“Ta nghĩ kỹ rồi sẽ đi thi công danh.” Lúc này Chung Hạng Siêu mới nhớ tới vị thê tử thế thân vẫn còn ở phủ chờ mình, lại còn chờ đến giờ này nữa a. Bất quá, lúc này ở với Nhu nhi một ngày, về tới cũng thấy ‘Nhu nhi’ tâm trạng của hắn không thể nào không tốt cho được.

Thấy được dáng vẻ lúc nãy gục trên vai Thanh Sơn của nàng, lòng hắn cũng mơ hồ phát đau, có lẽ do dung mạo trùng nên hắn mới đau lòng nàng. Nhưng cũng không muốn đôi có vấn đề này với nàng, vì vậy liền quyết định chuyển chủ đề.

Tiết Nhu vẫn không hề nương tay, tay nàng vẫn giữ rất vững lực đạo, “Thi công danh thì lớn hết sao, uống rượu có thể thi đậu công danh sao?” Lấy tính cách cùng lý trí của Chung Hạng Siêu, nếu hắn đậu công danh thì Đàm thị cũng không cách nào ép hắn kéo Chung Hạng Sâm xuống được nên nàng không hỏi đến chuyện này.

“Không phải như vậy.” Chung Hạng Siêu bắt đầu có chút không vui, với tính tình với Tiết Nhu, so với ôn nhu của Lạc Bích Nhu lúc nãy đúng là để hắn cảm thấy có chút phiền táo, “Ta cùng bằng hữu dùng vài ly là chuyện bình thường, thế nhưng hôm nay bọn họ rủ ta cùng nhau thi công danh, vì vậy nói có chút quên thời gian. Sau này ta có về trễ nhất định sẽ nhớ cho người về nói với nàng. Nàng cũng không cần chờ ta cứ ăn cơm trước, ngủ trước là được.”

Tay chậm rãi của Tiết Nhu thả ra, nàng nắm khăn tay nhét lại về thắt lưng. Mắt chớp chớp lại nghĩ nghĩ, hắn nói cũng có đạo lý, phụ thân cũng lâu lâu sẽ cùng bằng hữu uống vài ly, còn nhớ lúc đó Trương Thiên Hồng cũng sẽ không phát cáu như nàng vậy. Mà Đàm thị càng sẽ không, thậm chí còn ân cần đỡ về phòng nữa chứ.

“Chẳng phải là do thϊếp lo lắng chàng sao.” Âm thanh của nàng nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều. “Vả lại, không có chàng, thϊếp có chút không quen.”

Chung Hạng Siêu nghe âm thanh khàn khàn mang theo buồn bã kia lòng mọc lên chút áy náy, “Qua Khất Xảo năm nay triều đình liền mở kỳ thi khoa cử rồi, sau này ta cũng sẽ không có thời gian bồi nàng như trước được nữa. Nàng có thể gọi Thanh Sơn, Hồng Diệp, Bích Ngọc các nàng cùng ăn cùng ngủ là được.”

Tiết Nhu rũ đầu không nói gì, hai tay nàng đặt trước bụng, hơi đè xuống, tránh cái bụng đang đói kia réo lên. Tuy đói nhưng nàng cũng không còn khẩu vị gì nữa.

Kiết Câu nhìn qua Lĩnh Hồ vừa nhảy từ xe ngựa xuống một mắt, thấy được cái lắc đầu của Lĩnh Hồ lòng hắn bắt đầu trầm xuống. Mọi người tự hiểu rõ, thiếu gia bắt đầu thay đổi rồi.

Thanh Sơn cùng Kiết Câu đi phía sau to to nhỏ nhỏ về chuyện Khất Xảo năm đó nên cũng không có quá lưu ý đôi phu thê trước mặt.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu hạ quyết tâm, cả Bình An bá phủ ai nấy đều vui vẻ ủng hộ nhiệt tình. Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm thiếu điều dọn hết cả sách trong thư viện lón nhất của kinh thành về Bình An bá phủ cho hắn ôn luyện. Đàm thị còn vui vẻ đưa Tiết Nhu lên miếu ăn chay tận bảy ngày để thể hiện lòng thành.

Tiết Nhu tuy không có bao nhiêu hứng thú với đồ chay nhưng vẫn cố ăn để cầu cho Chung Hạng Siêu có thể thi đỗ. Phải biết chùa này linh nghiệm lắm, nàng vừa cầu có lang quân như ý chớp mắt liền ban cho nàng rồi, vì vậy nàng càng phải thành tâm hơn, khi ăn chay không được nhớ đến mấy món mặn, kể cả trong lúc nhàn rỗi hay lúc ngủ nữa.

Bên này thì là vậy nhưng bên kia Chung Hạng Siêu mỗi ngày đều sẽ xuất phủ bồi người trong lòng đi du ngoạn, thưởng cảnh. Trong lòng hắn hoàn toàn không hề còn bóng dáng của Tiết Nhu, cũng chẳng nghĩ đến nàng sống thế nào ở một nơi thanh tịnh kia trong bảy ngày.

Bỉnh Chi nhìn thấy mọi thứ rất muốn nói với Tiết Nhu, thế nhưng lại cố kỵ đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu nên chỉ có thể sống để bụng chết chôn theo. Lúc Tiết Nhu trở về nàng muốn nói lại thôi, Tiết Nhu có hỏi nàng cũng chẳng dám mở miệng.