CHƯƠNG 27: LƯU NGƯỜI DÙNG BỮA
Tác giả: Luna Huang
Nghe được yêu thỉnh của phu thê Tiết Triệt, Chung Hạng Siêu ôm cái bụng to cười hắc hắc, “Vậy phải xem A Nhu có đồng ý cho ta lưu lại dùng bữa cơm hay không a.” Hắn đương nhiên sẽ không ngu mà từ chối rồi, chỉ là phải xem sắc mặt của A Nhu đã. Hắn muốn cho nàng biết, hắn có lưu lại dùng bữa hay không liền phải xem sự lựa chọn của nàng, đây chẳng khác nào là dồn nàng vào thế bí.
Tiết Nhu dừng chân bên cạnh Tiết Triệt, nhẹ giọng nhu hòa nói: “Phụ thân đã mời có lý nào đến phiên A Nhu phản đối.” Câu này chứng tỏ nếu Tiết Triệt không mời vậy nàng nhất định sẽ phản đối đến cùng. Và cũng chính là không để Trương Thiên Hồng vào mắt, bởi người mở miệng mời đầu tiên chính là nàng ta.
Nàng ngừng một chút lại nói thêm, “Hôm nay dạo bộ lâu như vậy A Nhu có chút mệt mỏi, A Nhu muốn xin phụ thân cho phép không cùng mọi người dùng bữa.” Bảo nàng ngồi dùng bữa với một con heo chết tiệt, bớt nằm mộng đi. Nàng thà rằng ra cửa làm khất cái cũng không nguyện ý có chút quan hệ nào với con heo họ Chung này.
Tiết Triệt có chút không biết làm thế nào mở miệng, Trương Thiên Hồng lại nóng nảy muốn xen ngang. Chỉ là Chung Hạng Siêu mạnh thở dài, cúi đầu khẽ lắc lắc, âm thanh thập phần bất đắc dĩ thán: “Ai. . .nói vậy A Nhu không đáp ứng rồi. Vậy ta cũng không nên lưu lại tránh nàng mất khẩu vị a.”
Tiết Nhu giận run người, hai tay của nàng sớm nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo bị may kín miệng. Muốn phá hỏng quan hệ của nàng cùng phụ thân sao, đừng hòng.
Mím môi một lúc lâu nàng nén giận mới bật thanh, như là nói tiếp lời chưa nói xong của lúc nãy, “Nhưng phụ thân đã mời khách không lý nào Tiết gia thiếu mất một người. Thế này truyền đi sẽ để người làm văn a, A Nhu nào dám từ chối.” Nói cách khác chính là ‘A Nhu đang tự ủy khuất mình vì danh dự của Tiết phủ’.
Trương Thiên Hồng cũng bỏ qua những chuyện không vui kia, hiện tại là lúc lấy lòng Chung Hạng Siêu, không phải thời gian so đo chút chuyện nho nhỏ này với Tiết Nhu. “Nếu vậy thời thần cũng không còn sớm, thỉnh Chung thiếu đến phòng ăn a.”
Chung Hạng Siêu nghe vậy cực kỳ vô lại sải bước chân to nặng nề xề gần Tiết Nhu, “Ta đương nhiên đi cùng A Nhu rồi.” Chỉ cần nàng chịu mở miệng nói chuyện với hắn, dù là gián tiếp hắn cũng đã rất vui rồi.
Tiết Nhu ghét bỏ lui về phía sau hai bước, nàng chen ngang đứng giữa Tiết Diệp cùng Tiết Văn. Biết các nàng vốn không thích mình thế nhưng vì sau này gả tốt các nàng cũng sẽ không dám biểu hiện ra ngoài, nắm được chuyện này nên Tiết Nhu mới làm như vậy.
“Nhị tỷ cùng tứ muội cũng cùng đi a.”
Tiết Diệp cùng Tiết Văn được dịp đương nhiên vui vẻ lấy lòng Tiết Nhu rồi. Hai nàng mỗi người một bên ôm lấy cánh tay của Tiết Nhu cười đầy siểm nịnh nói toàn lời tốt đẹp.
Chung Hạng Siêu đứng đó nhìn cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ cùng Tiết Triệt dẫn đầu đi đến phòng ăn chung.
Trương Thiên Hồng nắm tay Tiết Nhã Hân cười rất đắc ý phân phó hạ nhân: “Mau đi xem Oánh Oánh cùng A Niên đã về chưa, nếu đã về gọi cùng đến dùng bữa đi.”
Hạ nhân ứng tiếng liền chạy đi, Trương Thiên Hồng lôi kéo nữ nhi khẽ thì thầm bên tai nàng, “Hôn sự này Tiết Nhu khẳng định chạy không thoát, ngươi cứ an tâm, mẫu thân nhất định nhờ đó tìm một hôn sự tốt cho ngươi phong quang xuất giá.”
Tiết Nhã Hân mạnh gật đầu, tựa ở vai Trương Thiên Hồng nói, “Vẫn là mẫu thân yêu thương ta nhất.”
“Đây là đương nhiên a.” Tiếu ý trên mặt của Trương Thiên Hồng càng sâu một phần, tay nâng lên nhẹ vỗ vỗ gương mặt xinh đẹp của Tiết Nhã Hân, “Nhanh chân chút a, vạn lần đừng chọc phụ thân ngươi tức giận.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh mọi người kể cả huynh muội Trương gia đều có mặt ở phòng ăn. Mọi người không ai ngồi, để Tiết Triệt cùng Chung Hạng Siêu ngồi trước, ai biết Chung Hạng Siêu lại không ngồi mà nói: “Mọi người cũng ngồi đi, đừng khách sáo a.”
Tiết Triệt bất đắc dĩ ngồi xuống chủ vị, kế tiếp là Trương Thiên Hồng. Mọi người nhìn thấy gia chủ cũng đều ngồi rồi vì vậy cũng tự an vị chỗ của mình. Chỉ là Tiết Văn vừa đến ghế lại bị thân hình mập mạp quá khổ của Chung Hạng Siêu chen ngang để nàng thiếu chút nữa là ôm đất.
Tiết Văn hận hận trừng Chung Hạng Siêu, nếu không phải nàng nhanh tay bám được bàn sợ là dung nhan cũng bị hủy rồi. Hai nha hoàn thϊếp thân của nàng vội chạy lại đỡ.
Tiết Nhã Hân thấy được che miệng cười, ném cho Tiết Văn cái nhìn đắc ý, “Tứ muội thế nào không chú ý như vậy a, còn không mau ngồi vào chỗ đi, tránh để Chung thiếu gia đợi lâu.” Đúng là không có đầu óc a, nhìn cũng biết Chung Hạng Siêu là muốn ngồi bên cạnh Tiết Nhu rồi, vậy mà cũng dám bước đến ngồi.
Tiết Diệp vốn là cũng muốn bước đến chỗ của mình ngồi, thấy một màn của Tiết Văn nàng thầm cảm thấy may mắn. Nếu lúc nãy người bị chen là nàng, vậy nàng chẳng phải chất vật thay cho Tiết Văn sao.
Chỉ là Tiết Diệp còn chưa đắc ý bao nhiêu đã thấy Trương Niên sải bước ngồi ở vị trí của mình, nàng thất thố mở to mắt nhìn mà nói cũng nên lời: “Đây. . .”
Tiết phủ chỉ cùng ăn khi Tiết Triệt trở về cùng những ngày lễ mà thôi. Mà bình thường Tiết Nhu luôn chống đối luôn nháo đến lớn chuyện nên luôn bị phạt, vì vậy đã lâu không cùng nàng ta dùng bữa rồi. Do đó chỗ của Tiết Nhu vẫn là của Tiết Văn ngồi.
Khi có huynh muội Trương gia đến, Tiết Diệp cùng Tiết Văn nhìn trúng Trương Niên lớn nên tuấn tú lịch sự, thái độ cử chỉ nho nhã, vì vậy luôn ve vãn hắn. Trương Thiên Hồng biết chuyện liền cố ý viện lý do để hắn ngồi chỗ của Tiết Nhu, thành ra là Tiết Văn cùng Tiếp Diệp như thị thϊếp ngồi bên trái phải của hắn.
Hiện tại Tiết Nhu ở, mà ghế bên cạnh nàng còn trống đương nhiên hắn sẽ ngồi vào đó. Lại nói, hiện hắn cũng đang lưu ý nàng, thấy được Chung Hạng Siêu đánh chủ ý lên nữ nhân mình nhìn trúng, lý nào hắn ngồi yên mặc kệ.
“Để Chung thiếu chê cười a.” Tiết Triệt cũng không ở trước mặt người ngoài giáo huấn đám nữ nhi của mình được, vì vậy phiền chán nói: “Mau ngồi xuống hết đi.”
Chung Hạng Siêu cười hắc hắc như thể không biết bản thân vừa gây ra tội ác gì, hắn quay sang Tiết Nhu nói: “A Nhu phải ăn nhiều một chút, nhìn nàng càng ngày càng ốm đi a.”
Tiết Nhu chẳng muốn đáp, triệt để quay sang bên Trương Niên. Ai biết hắn nhìn thấy lại tặng nàng một nụ cười ấm áp tựa thái dương: “Tam biểu muội.”
“Biểu ca.” Tiết Nhu giữ lễ hướng hắn khẽ gật đầu một cái rồi không nói gì nữa.
Mọi người bắt đầu dùng bữa, Tiết Triệt cùng Trương Thiên Hồng làm tròn trách nhiệm chủ nhà bắt chuyện với Chung Hạng Siêu. Đáng tiếc hắn chỉ lo gắp thức ăn cho Tiết Nhu mà thôi.
“A Nhu ăn cái này a.”
“Cái này cũng tạm ổn.”
“. . .”
Chung Hạng Siêu không hề quan tâm nhìn sắc mặt của trưởng bối, trực tiếp cầm đũa lựa hết khối này đến khối kia trên đĩa thẩm định qua một lần rồi mới cho vào chén của Tiết Nhu. Hành động không liên tục, thế nhưng thấy nàng vừa ăn xong hắn lại gắp tiếp khối khác.
Tuy A Nhu nhà hắn không phải dạng kén ăn, thế nhưng gắp cho nàng đương nhiên phải chọn thứ ngon nhất rồi. Thức ăn nơi này quả thực quá đạm bạc rồi, chẳng trách A Nhu ốm như vậy. Nhưng nếu là hắn mang thức ăn đến chẳng khác nào để Tiết Triệt cảm thấy hắn chê bai thức ăn của Tiết phủ, ai. . .thật cực khổ a.
Trương Niên cũng nào có thụ động, hắn cũng gắp cho Tiết Nhu chút thức ăn, và để mọi người không hoài nghi, hắn cũng gắp cho Tiết Nhã Hân bên cạnh một ít. Đây để Trương Thiên Hồng trừng đến sắp rơi luôn tròng đen ra ngoài. Cư nhiên thực sự đánh chủ ý lên con cờ của nàng?
Lúc đầu nàng là muốn gả Tiết Diệp hoặc Tiết Văn cho hắn, bất quá hắn không chú ý đến các nàng, vì vậy nàng mới lợi dụng hôn sự của Tiết Nhu tìm cho hắn hôn sự khác. Hiện tại hắn đây là muốn cái gì a???
Tiết Nhu thấy đồ ăn được gắp qua chén mình cũng chẳng từ chối, phải để cho đám người này biết Tiết Nhu nàng cũng không phải là không người muốn thú như lời đồn. Phản chính nàng may luôn ống tay áo gắp thức ăn cũng có chút khó khăn, vậy thì không bằng lợi dụng đi.
Tuy đồ ăn tốt hơn Yên Hà trai của nàng một chút, thế nhưng cũng vẫn không bằng được như lúc ở Bình An bá phủ. Lại nói, mời Chung Hạng Siêu lưu lại dùng bữa là đột nhiên vì vậy chỉ làm thêm vài món đạm bạc, giờ này chợ cũng sớm không còn sao mà mua được thức ăn ngon để đãi khách.
Tiết Nhu ăn được một hồi thì buông đũa, nhận lấy khăn tay từ Thu Thủy lau miệng, đây chứng minh nàng không dùng nữa. Chung Hạng Siêu đâu để nàng rời khỏi nhanh như vậy, hắn lập tức nói: “Lúc nãy đến đây ta có mang chút lệ chi cho A Nhu làm tráng miệng.”
Nghe vậy Điều Dong lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra xe, lại rất nhanh quay trở lại, trong tay cầm thêm một hộp thức ăn. Chỉ thấy hắn đặt lên bàn, trong con mắt thèm thuồng ao ước của tất cả mọi người mở nắp.
Nắp mở, mùi lệ chi ngọt ngào bay ra ngoài để người chảy nước bọt. Mọi người kể cả Tiết Nhu đều đồng loạt hít sâu vài hơi để tận hưởng hương thơm ngọt ngào này. Có một số người còn nhịn không được, yết hầu khẽ động nữa.
Chung Hạng Siêu đưa tay lấy một quả rồi nhìn Tiết Triệt nói: “Tiết giáo úy cùng dùng thử a.” Hừ, dám dành nữ nhân với hắn, có giỏi thì mang ra thứ nào tốt hơn lệ chi ra xem xem?
Tiết Triệt khách sáo nói lời cảm tạ, thế nhưng cũng nào dám thò tay mà lấy. Phải biết lệ chi cùng long nhãn là hai loại trái cây chỉ dùng trong cung, Chung Hạng Siêu có thì cũng không có gì ngoài ý muốn, bất quá hắn mang đến một giỏ to chỉ vì để Tiết Nhu tráng miệng???
Tiết Nhã Hân ganh tỵ đỏ mắt, tức anh ách lại không thể làm gì, chỉ có thể cáu nhầu cả bộ váy đẹp. Tiết Nhu, đợi đó, đợi người gả đi rồi ta sẽ tìm được cửa hôn sự tốt hơn gấp trăm vạn lần.
Sắc mặt của Trương Niên cực kỳ không tốt, đây rõ ràng là tên bàn trư chết tiệt này hạ mặt mũi của hắn, lấy thịt đè người. Bất quá so ngoại hình, so đầu óc, bàn trư kia còn có thể hơn sao. Hắn không tin hắn không lấy được lòng của Tiết Nhu.
“Loại thời tiết này Chung thiếu gia có thể có được lệ chi quả là hiếm có a.”
Đây là đương nhiên rồi, A Nhu nhà hắn thích ăn trái cây ngọt nhất, mà trái cây ngọt nhất chớ qua lệ chi cùng long nhãn. Long nhãn là hoa quả ngự dụng chỉ khi thái hậu ban hắn mới có, thế nhưng lệ chi hắn cũng có thể lấy cho nàng mà.
“Thứ hiếm có hơn tiểu gia cũng còn xuất ra được, Trương công tử không nên hiếm lạ.” Nói xong Chung Hạng Siêu còn cười ha hả để mặt của Trương Niên đen hơn cả mực. Hắn quay người rửa tay trong chậu Điều Dong bảo hạ nhân Tiết phủ chuẩn bị xong cũng không rảnh rỗi, mà cực kỳ tỉ mỉ lột vỏ lệ chi.
Sau khi lột xong, hắn đưa đến cho Tiết Nhu, “A Nhu thử đi, rất ngon rất ngọt a.”
Tiết Nhu nhìn qua một mắt rồi vờ như khách sáo nói: “Nào dám làm phiền Chung thiếu, ta tự tới lại được.” Nói xong nàng đưa tay, không chút khách khí lấy một quả đưa cho Thanh Sơn phía sau.
Chung Hạng Siêu da mặt dày không sợ gió to, vẫn tiếp tục trình nụ cười xấu xí trên mặt để lấy lòng, “Phản chính ta bóc sẵn vỏ rồi, nàng ăn là được. Chờ Thanh Sơn bóc xong lại ăn phần đó cũng không muộn mà.”
Tiết Nhu lạnh nhạt nói, mắt cũng không thèm nhìn đến quả lệ chị trắng mịn mọng nước trên bàn tay heo của Chung Hạng Siêu, “Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ vẫn là nên giữ.”
Thời gian nàng cũng hắn làm phu thê, hắn thường xuyên bóc vỏ cho nàng ăn, nàng hưởng thụ cảm giác được người hầu hạ như vậy. Sau này, nàng phải lòng hắn, nàng cũng bóc vỏ cho hắn ăn. Những thứ này nàng nhớ kỹ trong lòng, một khắc cũng không dám quên, đó là những ngọt ngào giả dối, mà nàng lại bị thứ ngọt ngào giả dối đó gạt đến trắng tay.
Đương nhiên Chung Hạng Siêu cũng nhớ được những thứ này. Còn nhớ có lúc nàng giận dỗi không chịu ăn, hắn đều đưa đến tận miệng ép nàng ăn xong mới thôi.
Lúc nghe nàng nói câu này, tuy không cam lòng muốn như trước đưa tận miệng nàng, thế nhưng nàng vẫn là chưa ném hết mặt mũi của hắn đi. Nếu như nàng bồi thêm câu ‘lẽ nào ở Bình An bá phủ Chung thiếu không học được đạo lý này’ vậy liền triệt để kéo cả mặt mũi Chung gia ném đi rồi.
“Haha, A Nhu nói cũng phải, là ta quên mất.” Lời dứt hắn tự ăn lấy lệ chi trong tay, lệ chi ngọt nhưng đến miệng hắn lại nhạt nhẽo vô vị, xuống cổ họng lại thành đắng chát, cực kỳ không tư vị a.
Qua một lúc tiệc tàn Chung Hạng Siêu dưới sự đưa tiễn của toàn Tiết gia mà hồi phủ trong lưu luyến. Tiết Nhu tiễn hắn mà mang theo vị đạo đuổi được tà ma đi khiến hắn không thể nói được gì.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiểu kịch trường:
Một đám người đang ngồi la liệt trong phòng khách tán dốc, Tiết Nhu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt nói nhỏ: Các ngươi có lưu ý gì không?
Mọi người vểnh tai lên bát quái: Chuyện gì thế?
Tiết Nhu hất cằm về hướng cửa phòng đóng chặt: Bụng của Luna nương ngày một to.
Nhữ Hinh, Niên Khai Điềm hút khí: Sẽ không phải là. . .
Vân Du, Mã Phi Yến suýt xoa: Trời ạ!!!
Nhạc Xích Vũ, Diệp Cẩn Huyên trợn to mắt không thể tin được.
Trong cửa phòng đóng chặt kia có âm thanh thét ra lửa: Đều do ăn cẩu lương của đám các ngươi thả đó!!!