CHƯƠNG 137: TRẦM MẶC
Tác giả: Luna Huang
Sau đó nàng tắm xong liền nằm ở trên giường, ai biết để nàng đυ.ng phải cơ quan, giường lập tức có chuyển động. Vốn là sắc mặt của nàng tái nhợt, thế nhưng chờ giường đứng lại khiến nàng thấy được thứ trước mắt thì triệt để ngây ngốc một lúc mới có thể lấy lại tinh thần.
Nơi này là một không gian có chút hẹp, nhỏ hơn phòng của Yên Hà trai của nàng nữa, thế nhưng chất đầy vàng khối. Nàng đi chân trần xuống đất chạy đến đó cầm vàng lên xem, không nghĩ đến Chung Hạng Siêu cư nhiên tàng trữ nhiều vàng như vậy a.
Chung Hạng Siêu tắm xong vào phòng nhìn không thấy Tiết Nhu nhưng thấy hài của nàng liền nhìu mày lại. Hắn nhấp môi một cái liền khởi động cơ quan tiến mật thất. Khi hắn đến chỉ thấy nàng đang cầm vàng khối cho lên miệng cắn cắn rồi lại hiếu kỳ gõ gõ vào đống vàng chất đầy phát quang trước mắt.
Tiết Nhu quay đầu nhìn hắn không nói, cũng không hỏi bất kỳ thứ gì. Nàng đặt lại thỏi vàng về vị trí cũ muốn về trở lại giường tìm đường ra khỏi mật thất. Nếu hắn muốn ở đây gϊếŧ nàng diệt khẩu nàng cũng chẳng có chống trả được.
Chung Hạng Siêu chỉ ngồi ở trên giường nói với nàng, “Đều là của nàng, nếu nàng thích có thể lấy dùng bất cứ lúc nào.”
Tiết Nhu ngồi trên giường lục lọi xem cơ quan nằm ở chỗ nào không đáp trả.
Chung Hạng Siêu mím chặt môi kéo tay áo của nàng nói: “A Nhu, ta biết lỗi rồi, nàng cho ta một cơ hội cuối cùng được không?” Hắn không dám thề thốt gì với nàng nữa, vì nàng nhất định không tin tưởng đâu.
Sở dĩ đời trước hắn dám thề thốt là bởi vì hắn khẳng định chuyện này sẽ không có thay đổi nữa, thế nhưng thượng thiên lại không chìu lòng người, bày ra cục to như vậy để thử hắn, và sự thật chứng mình, hắn chẳng vượt qua được. Lúc đó hắn cũng không nghĩ đến việc bản thân không thể tuân thủ thệ ngôn, vốn nghĩ mình đã an bài mọi thứ rất tốt rồi, kết quả. . .
Tiết Nhu lạnh lùng mạnh giật lại tay áo, âm thanh mang theo cảnh cáo lạnh lùng vang lên: “Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng.”
“A Nhu cũng không phải ngựa.” Ý là nàng có thể quay đầu lại cho hắn một cơ hội mà.
Tiết Nhu cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén phóng thẳng đến chỗ Chung Hạng Siêu: “Ngựa còn chẳng ăn mà ta lại ăn sao?” Ngây thơ.
Chung Hạng Siêu không nói lời nào về chuyện này nữa dịch chuyển giường trở về vị trí cũ. Chậm rãi nằm xuống giường liền nhắm mắt lại bày ra tư thế đã ngủ. Không tha thứ thì thôi, dù sao hắn cũng là không buông nàng ra đâu, nàng chớ mơ mộng nữa.
Tiết Nhu cũng nằm xuống nhắm mắt, bất quá không có an thần hương nàng không ngủ được. Trong tai đột nhiên lại như có như không nghe được bài hát hôm nay trong tiệc sinh thần của Đàm thị.
Có thể quen biết nàng trong biển người, chính là thượng thiên an bài
Giữa hồng trần gặp được chàng, liền chủ định không thể rời xa
Đều nói duyên phận đến rồi, không theo đuổi tình yêu cũng tự đến
Cùng một chỗ với người yêu của thϊếp, nguyện cùng chàng đến bạc đầu
Nàng nói tình yêu làm người say, vì sao còn chảy nước mắt
Đó là bởi vì người thϊếp yêu, xem thϊếp như bảo bối
Đời trước nhìn nàng nhiều hơn một mắt, đời này mới có thể sánh vai
Tu mười năm mới có thể cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể cùng gối
Ở bên nhau một đời, chúng ta không cần hứa hẹn
Mỗi một ngày biết nóng biết lạnh, năm năm tháng tháng
Lúc nào cũng sánh vai, liền không cần xa nhau
Hình bóng có nhau, sớm sớm chiều chiều, tựa như may trắng cùng trời xanh
Cùng một chỗ người yêu của thϊếp, nguyện cùng chàng đến bạc đầu
Nàng nói tình yêu làm người say, vì sao còn chảy nước mắt
Đó là bởi vì người thϊếp yêu, xem thϊếp như bảo bối
Đời trước nhìn nàng nhiều hơn một mắt, đời này mới có thể sát vai
Tu mười năm mới có thể cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể cùng gối
Ở bên nhau một đời, chúng ta không cần thề ước
Nắm tay nhau không chán ghét, tràn đầy hạnh phúc
Phu thê lúc trẻ, là bạn khi về già
Năm tháng dài dằng dặc, luôn gắn bó nương tựa nhau, tựa như nước biếc bên núi xanh.
Đột nhiên mặt nàng đầy lệ, nàng phải quay người đưa lưng về phía Chung Hạng Siêu. Hai tay dưới ống tay áo được may kín đưa lên che miệng, không để bản thân bật ra bất kỳ âm thanh nào. Có lẽ nàng thương cảm cho đời trước bản thân bị lừa, thương cảm cho đời này không còn dám tin tưởng vào tin yêu nữa.
Tóm lại cho dù nàng tu bao nhiêu kiếp đi nữa, thì cũng chẳng có được hạnh phúc.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiếp đó hai tháng Thúy Liễu cũng được gả cho Chu Nhụ.
Đoạn thời gian này, số lần cãi nhau giữa Thanh Sơn cùng Kiết Câu cũng đã ít lại. Không phải vì hiềm khích giảm đi mà là do đám Lĩnh Hồ trêu ghẹo bảo oan gia nhất định về cùng một nhà. Có lần vì nháo quá mức Điều Dong liền nói bảo Chung Hạng Siêu bức hôn để bọn họ về phòng đóng cửa nháo cho đã nên bọn họ chẳng dám gây nữa, sợ thật sự linh nghiệm.
Tiết Nhu chủ động đến gặp Đàm thị đề cập chuyện nạp thϊếp cho Chung Hạng Siêu. Đàm thị nhất thời hồn lìa khỏi xác không thể tin được Tiết Nhu lại tìm đến mình nói chuyện này. Thế nhưng nếu dễ như vậy nàng đã sớm làm rồi, nào đợi nàng ta đề nghị đâu chứ.
“Không được, Siêu không đáp ứng đâu.”
“Ý mẫu thân là chỉ cần hắn đáp ứng người cũng sẽ không phản đối?” Tiết Nhu nói xong cắn một ngụm điểm tâm trên bàn, nhai nhai rất thưởng thứ.
“Đúng.” Đàm thị chắc chắn đáp, nàng cầu còn không được nữa kia. Đã lâu rồi nàng không để ý đến Tiết Nhu nữa, mà nàng ta cũng chẳng chọc phá gì đến nàng nữa.
“Nếu vậy liền dễ nói rồi.” Tiết Nhu chằm chống cằm mắt nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài cửa.
Đến chiều, trong bữa ăn, đột nhiên nàng nói, “Phủ chúng ta rộng lớn lại neo người, mẫu thân có từng nghĩ đến việc thêm người chưa? Cũng tốt để tránh chọc thế nhân nhàn thoại. Mẫu thân thấy sao?”
Chung Hạng Siêu tròn mắt kinh ngạc xong lại tò mò hỏi, “Nàng muốn thêm hạ nhân sao không sớm nói a, ngày mai ta liền gọi người đến cho nàng chọn.” Nói xong hắn còn cười hì hì vẫn còn chưa cảm giác được bản thân sắp bị bán đi.
“Hôm nay A Nhu đích thân đến gặp vài môi nhân lấy được một ít hình, mẫu thân xem qua đi.” Thoại âm vừa dứt, Thanh Sơn dâng không ít bức họa cuộn tròn đến trước mặt Đàm thị.
Môi của Chung Hạng Siêu run run, nhất thời hắn cảm thấy trái tim rung mạnh một cái, “Đây là. . .”
“Đây là nạp thϊếp cho ngươi.” Đàm thị cũng nhân cơ hội này châm lửa, thật muốn nhi tử mau chóng hưu nữ nhân này đi, “Tức phụ cảm thấy trong phủ tịch mịch không có người bồi muốn tìm chút tỷ muội về bồi.”
“Cái đó, nếu Hồng Diệp Bích Ngọc vẫn chưa đủ nàng tùy tiện mua chút nha hoàn về là được rồi.” Chung Hạng Siêu hách đến lời nói có chút không lưu loát, nàng cư nhiên, cư nhiên, nạp thϊếp cho hắn???
Hắn kéo kéo tay áo của nàng, thì thầm bên tai, “A Nhu, sao lại thành như vậy rồi?”
Tiết Nhu vừa gắp cơm vừa hỏi, “Có ý kiến?”
“Không có, nàng vui là được.” Chung Hạng Siêu ngồi thằng người ăn cơm, một lời cũng không dám phản đối. Trong lòng chua xót vài trận, A Nhu quả nhiên thù dai như vậy, sao lúc trước hắn lại không phát hiện tính tình này của nàng chứ.
Hắn không biết là vì Tiết Nhu thực sự yêu hắn nên đều thuận theo ý hắn, bỏ đi tính cách và tự tôn của mình. Qua ma sát của sự kiện kia, phần tình cảm nàng dành cho hắn đã không còn, vậy việc gì phải lưu ý nhiều việc như vậy.
Đàm thị nhìn thấy cảm thấy rất không đáng, nhưng biết đâu nạp xong thϊếp nhi tử sẽ thấy được có nữ nhân còn tốt hơn Tiết Nhu rất nhiều thì sao. Như vậy mơ ước được bế tôn tử của nàng cũng sẽ thành sự thật rồi.
Đến Chung Lâm cùng phu thê Chung Hạng Sâm đều há hốc không dám tin tưởng cùng nhìn Tiết Nhu. Chính thê nhà người ta thì phải bày đủ trò để trượng phu không lập thϊếp, còn Tiết Nhu lại đi mở miệng chủ động nạp vào cửa.
Quả nhiên ngày mai, môi nhân dắt không ít nữ nhân đến Bình An bá phủ cho Chung Hạng Siêu xem mắt. Hắn ngồi bên cạnh Tiết Nhu, một tay nắm chặt tay áo của nàng một tay cầm sách, mắt chỉ nhìn sách không rời nhưng tâm hồn lại đặt hết lên người Tiết Nhu, dồn hết tinh thần nghe nàng nói.
Tiết Nhu giật mãi mà hắn vẫn không buông tay, nàng cũng từ bỏ hy vọng, hỏi Đàm thị, “Mẫu thân thấy thế nào?”
Đàm thị chỉ vào một nữ nhân có nét đẹp mị hoặc như hồ ly nói, “Ta thấy cô nương này cực hợp nhãn. A Siêu thấy thế nào?”
“Đều theo ý mẫu thân và A Nhu.” Chung Hạng Siêu ảo não như một bức tượng biết nói không cảm xúc. Thôi thì góp mặt cho đủ số, nạp vào cho các nàng vui vậy.
“Vậy liền chọn nàng đi, mẫu thân chọn thêm vài người nữa, xinh đẹp một chút a.” Tiết Nhu thấy nữ nhân đó được sao hồ ly chiếu mệnh liền cũng chấp nhận. Nàng là muốn đám hồ ly bám lấy hắn để hắn không còn thời gian làm phiền nàng nữa.
Chọn khoản mười người vào phủ, tất cả đều xinh đẹp vô hạn, thân hình thủy linh nóng bỏng, ánh mắt khi nhìn về phía Chung Hạng Siêu luôn là bắn điện không ngừng, phảng phất chẳng để Tiết Nhu cùng Đàm thị vào mắt.
Trước mặt mọi người Tiết Nhu nói to: “Phủ chúng ta neo người, nếu ai hạ sinh được hài tử, ta đảm bảo vinh hoa phú quý hưởng không hết, con đường tương lai thế nào, phú quý vinh hoa ra sao là do các ngươi tự cố gắng lấy.”
Nói xong nàng chào Đàm thị xong liền đi ra ngoài.
Chung Hạng Siêu cũng tạm biệt Đàm thị đi theo nàng.
Một mình Đàm thị ngồi trong đại thính, đầu óc vẫn còn như đang trên mây. Đây là chuyện không có nữ nhân nào làm được thế mà Tiết Nhu lại làm được??? Lại còn là cái loạn tiên nhân không màn thế sự nữa, thái độ ung dung cực kỳ.
Qua hôm đó, mỗi sáng đều có oanh yến đến thỉnh an để Tiết Nhu phiền táo không thôi. Thế mà mỗi tối Chung Hạng Siêu vẫn có thể tiêu sái đến phòng nàng qua đêm để nàng nghi ngờ ánh mắt nhìn người của Đàm thị quá kém, tìm không được một con hồ ly tinh chân chính nào.