Chương 117: CHƯƠNG 117: SẤM RỀN BÊN TAI

CHƯƠNG 117: SẤM RỀN BÊN TAI

Tác giả: Luna Huang

Ba người đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, do vấn đề tài chính của Tiết Nhu vẫn không có khả quan vì vậy bọn họ không ngồi bao sương mà tùy tiện tìm phòng tập thể được cách bằng bình phong trên lầu một mà ngồi. Nàng đang im lặng nghe tiểu nhị giới thiệu các món ăn, lúc trước có thường xuyên đến cũng chỉ có ăn những món ngon nhất đắt nhất lạ nhất trong điếm, lúc này thu liễm lại ăn bình dân một chút.

Tiết Nhu còn chưa kịp chọn món thì Thanh Sơn đi nhà xí xong hớt hải chạy đến thì thầm bên tai nàng nói: “Tiểu thư, người biết Thanh Sơn vừa gặp ai không?”

Tiết Nhu không có bao nhiêu lưu tâm, vẫn cầm một trái ớt nhỏ chuyên chú cho Xích Diễm ăn. Có lẽ thấy được Tiết Diệp kéo được quan hệ với nam nhân nào rồi, hoặc là Tiết Văn với Trịnh công tử thân cận được một chút đi.

Thanh Sơn cũng không có chờ Tiết Nhu phản ứng, lại tiếp tục thì thầm: “Là ra ngoài vô tình đi ngang một bao sương thấy được Vương thế tử, Hoa Thiếu Phùng cùng Hạ Du Phương và vài người nữa.”

“Ồ.” Tiết Nhu cảm thấy không có gì quá đặc biệt, chỉ bật lên một từ xem như bản thân có nghe mà thôi. Dù sao đi nữa, nơi này cũng là tửu lâu to nhất kinh thành, đám công tử ca đại hộ môn đến đây không phải ít, đâu có gì để nàng phải ngạc nhiên.

“Thế nhưng bọn họ đang nói chuyện tính toán quân lương a.” Đây là chuyện lớn Thanh Sơn cũng không dám qua loa.

“Là thật?” Quả nhiên trên mặt của Tiết Nhu rốt cuộc cũng chút kinh ngạc, nàng quay đầu lại nhìn thấy Thanh Sơn khẳng định mạnh gật đầu, liền hỏi tiếp: “Gặp ở đâu?”

“Là bọn họ đóng cửa sổ không kín nên. . .”

Thanh Sơn còn chưa nói xong Tiết Nhu đã đứng lên đưa chút bạc lẻ cho tiểu nhị cười nói: “Phiền tiểu nhị ca nãy giờ thật ngại quá, nhà ta có chút việc lần sau lại đến nga.”

Nói xong liền dẫn đầu mang theo hai nha hoàn rời đi.

Tiểu nhị nâng nâng bạc lẻ trong tay cười cười cũng không có đi tiễn. Nên biết Chung Hạng Siêu đã từ bỏ nàng rồi, nàng đến đây cũng không được phách lối nữa, bọn họ cũng chẳng cần cho nàng mặt mũi nữa. Vốn muốn nghĩ cách chỉnh nàng một chút, dù gì cũng có Lạc tiểu thư làm chỗ dựa, ai ngờ nàng biết điều như thế, vậy liền thôi đi.

Thanh Sơn đưa Tiết Nhu đi trên hành lang, mắt nhìn về phía bao sương ở đối diện nói: “Chính là phòng có cửa sổ hơi hé mở kia.”

Tiết Nhu đứng im, nhíu mày nhìn một lúc lâu. Nếu trận này đánh không thắng, Hách Liên Cẩm đắc thủ đăng cơ, vậy điều đầu tiên hắn làm khi hồi kinh chính là xử lý nàng. Vì vậy, nàng phải nghĩ cho bản thân trước, nếu hiện tại viết thư cho phụ thân bọn họ, bọn họ ở đó cũng không được tự tiện hồi kinh.

Nàng sầu não cụp mắt xuống, dư quang lại thấy được thân ảnh của Hách Liên Huân từ cửa bước vào được tiểu nhị tiếp đón rất nồng hậu. Đầu óc đột nhiên nổi lên linh quang thì thầm vào tai của Thanh Sơn cùng Thúy Liễu xong liền nói: “Xong chuyện liền đến quán mỳ lần trước, ta chờ hai người ở đó, chúng ta ăn mừng.”

Dứt lời liền nhấc váy mang theo Xích Diễm rời khỏi hiện trường.

Thanh Sơn thấy Hách Liên Huân bước vào liền rút hoa trên tóc của Thúy Liễu nhắm chuẩn xác mà thả xuống. Hoa rơi thẳng vào thân ảnh đang bước vào của Hách Liên Huân để hắn phải ngẩng đầu lên nhìn. Trong thời gian ngắn đó, nàng mau chóng giấu mặt tránh đi.

Hách Liên Huân khom người nhặt hoa lên, nói với tiểu nhị, “Trả cho cô nương kia đi.”

Tiểu nhị vâng vâng vài tiếng tiếp nhận hoa liền chạy lên lầu đưa cho Thúy Liễu.

Thùy Liễu cảm tạ xong liền nói: “Đa tạ tiểu nhị ca, ta còn phiền tiểu nhị ca đưa ta xuống lầu có được không?”

Tiểu nhị thấy Thúy Liễu bị mù, cũng muốn giúp thế nhưng lâu lâu Liên công tử mới đến, vị khách hào phóng như vậy hắn đâu thể bỏ qua được. Đối với một chân chạy như hắn, được khách cho bạc là chuyện vui vẻ cỡ nào a. Vì vậy hắn từ chối, chỉ hướng dẫn nàng đường đi xuống rồi chạy đi. Chỉ là hắn vừa đi thì bị khách nhân trong phòng gần đó gọi lại tính tiền vì vậy cũng không thể tiếp đón Hách Liên Huân.

Thúy Liễu đa tạ xong liền cầm gậy mò đường. Nàng xuống, Hách Liên Huân lại bước lên, Thanh Sơn ở gần đó cao giọng hắc xì một cái để nàng vờ làm rơi gậy trong tay rồi ngã xuống.

Hách Liên Huân ở bên tiện tay đỡ lấy. Thúy Liễu cười nói đa tạ rồi lại tỏ ý mời hắn một bữa cơm xem như cảm tạ. Đẩy tới đẩy lui một hồi vẫn là hắn nhường nàng.

Thúy Liễu vừa khó khăn bước đi vừa ba hoa nói: “Công tử đến đây nhiều lần chưa?”

“Tạ hạ lần đầu.” Hách Liên Huân nhìn thấy y phục trên người nàng liền biết là nha hoàn rồi, vì vậy mới nói thế thế. “Còn cô nương.”

“Tiểu nữ đến đây nhiều lần rồi, mỗi lần đều là tiểu thư mang đến, nên tiểu nữ biết được một phòng trên lầu này phong thủy rất tốt, mỗi lần ăn xong đi ra liền may mắn kéo đến.” Nàng vừa nói vừa bước đi theo hướng dẫn lúc nãy của Tiết Nhu.

“Vậy sao?” Hách Liên Huân có chút ngẩng ra, lần đầu hắn nghe có chuyện này. “Vậy hôm nay sao cô nương ở đây một mình, tiểu thư của ngươi đâu?”

“Tiểu thư bảo tiểu nữ đứng ở đây đợi, nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy vì vậy liền muốn trở về phủ tìm.” Thúy Liễu cười nói, trong lòng tự đếm bước chân, hiện tại khoảng cách của hai người đã là gần đến bao sương kia rồi.

Hách Liên Huân vốn không có bao nhiêu chú ý, thế nhưng sau một tiếng cười trầm thấp bên trong sương phòng lại truyền đến âm thanh đám nam nhân bàn về quân lương để sắc mặt hắn âm trầm. Hắn hơi nghiên đầu nhìn vào trong khe cửa kia, âm trầm đến đáng sợ.

“Công tử. . .” Thúy Liễu vờ như đang đi lại không nghe được tiếng bước chân của người đi theo mà quay lại khẽ gọi.

Hách Liên Huân lấy lại tinh thần liền mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tại hạ nhớ ra còn có chút chuyện phải xử lý, không bằng tại hạ mới cô nương một bữa xem như tạ lỗi.”

Lúc này Thanh Sơn từ xa chạy đến gật đầu với Hách Liên Huân một cái liền nói với Thúy Liễu: “Đi thôi, tiểu thư lại đổi ý rồi, không muốn ăn ở đây nữa.”

Thúy Liễu ngượng ngùng nói với Hách Liên Huân: “Công tử, tiểu nữ cũng phải đi rồi, chúng ta xem như hòa đi.”

Nói xong ba người cáo từ, Thanh Sơn Thúy Liễu hoàn thành nhiệm vụ liền vui vẻ rời khỏi tửu lâu đến quán mỳ như đã hẹn.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên kia, trên đường cái tấp nập, Tiết Nhu đang vui vẻ sải bước về phía trước thì tay áo đột nhiên bị người níu lại. Ngay lúc nàng quay người lại nghe âm thanh trong trẻo lọt vào tai: “Tỷ tỷ ngươi làm rơi đồ nàng.”

Mắt nàng lom lom nhìn xuống, đột nhiên ửng đỏ, trong đôi đồng tử đen láy run run nhìn tiểu khất cái đang cầm một cây trâm có hình ngọc như ý bằng bạc tên là Linh Cơ. Nhưng thông qua đó nàng lại nhìn thấy gương mặt bánh bao mập mạp của Chung Hạng Siêu năm nào.

Còn nhớ năm đó, hắn không cố kỵ mặt mũi ngồi xổm trên phố kéo tay nàng và nói một câu y hệt như thế. Lúc đó nàng hoảng hốt liền tục sờ soạng thân thể đầu tóc xem có là rơi thứ gì hay không, lúc ở Tiết phủ nàng cũng thường xuyên làm rơi đồ kia mà.

Sau một lúc thấy không có, nàng mới nhìn hắn nói: “Thϊếp làm rơi cái gì? Chàng nhặt được rồi sao, sao không trả cho thϊếp?” Nàng vẫn nhìn hắn, thấy hắn không có giấu hiệu muốn trả đồ hoặc nói cho nàng biết đồ nàng làm rơi là gì, hoặc rơi ở đâu.

“Nàng làm rơi vi phu rồi, nàng tính toán khi nào mới phát hiện nếu vi phu không nói?” Cái mặt heo mập của Chung Hạng Siêu rũ xuống, phủ lên một lớp mặt nạ đáng thương chờ người đến thương hại.

Lúc đó nàng mới biết hắn đang nói nàng đi chơi không để ý đến hắn. Vì vậy nàng phì cười kéo tay áo hắn đứng lên cùng hắn dạo phố, còn nói vô số lời dễ nghe dỗ lại hắn nữa chứ. Nghĩ lại thật không đáng chút nào, nếu mọi chuyện có thể trở lại, nàng sẽ đạp chết hắn luôn.

Lúc này đây, sóng mũi của nàng cay xè, một giọt nước mắt kiềm không được mà rơi xuống. Nàng hít mũi một cái, khẽ lắc đầu để đoạn ký ức kia rơi xuống đáy lòng, nhìn tiểu khất cái mỉm cười: “Ta làm rơi nó nên chúng ta vô duyên rồi, ngươi nhặt được nó đó là ngươi với nó hữu duyên. Xem như ta tặng ngươi đi.”

Thoại âm rơi Tiết Nhu cũng xoay người rời đi mất. Câu nói đó xem như đang tự an ủi mình, cũng như là đang tự tạo lý do cho bản thân làm việc tốt.

Gạt bỏ quá khứ đau thương, Tiết Nhu đến quán mỳ liền ngồi trên bàn vui vẻ mà đợi hai nha hoàn. Chỉ là oan gia ngõ hẹp, gặp phải Cung Thiên Lan đang dạo phố. Tiết Nhu vốn cũng không có lưu tâm nhưng Cung Thiên Lan lại đến trước mặt nàng vỗ bàn trừng mắt.

“Nói, có phải lúc nãy ngươi cố ý đúng không?”

Tiết Nhu nâng mắt lên nhìn đối phương, sóng mắt tĩnh lặng một chút hoảng sợ cũng không có: “Lúc nãy ta đã nói rõ rồi, vị tiểu thư này là trí nhớ kém hay là căn bản nghe không hiểu?”

Cung Thiên Lan giận đến khóe môi liên tục co rút không ngừng, “Ngươi biết rõ đôi nhạn có vấn đề nên cố ý nói chúng ta.”

Tiết Nhu khanh khách bật cười, “Ở đó nhiều tài tử, nhiều đôi mắt như vậy đều nhìn không ra mà ta lại nhìn ra được đôi nhạn có vấn đề sao, nói ra câu này ngươi không cảm thất rất buồn cười sao?”

“Hay là ngươi cảm thấy. . .” Âm thanh của Tiết Nhu hơi nén lại, cố ý nhấn mạnh lại hạ giọng cực thấp đan xen hàm ý mỉa mai nói: “Nam nhân bên cạnh ngươi không đủ trí tuệ thấy được đôi nhạn kia có vấn đề?”

Cung Thiên Lan triệt để á khẩu, há mồm lại không biết nên nói thế nào cho đúng. Đảo mắt nhìn thấy không ít người đi qua đi lại nhìn sang bên này, nàng đành phải thu liễm một chút nói: “Ngươi cố ý trả thù chuyện của Tiết Diệp, ta nói đúng không?”

“Nga, các ngươi có liên quan gì đến nhị tỷ ta? Các ngươi là ai ta còn chưa biết nha. Các ngươi có thù oán gì với nhau thế, sao không nghe nhị tỷ nói gì, không bằng ngươi nói cho ta nghe chút nào.” Tiết Nhu hàm tiếu nhìn đối phương, hệt như mình thực sự không biết thân phận của người ta vậy.

Cung Thiên Lan chớp chớp mắt đánh giá tính chân thật trong lời nói của Tiết Nhu trên mặt nàng ta. Chỉ là sắc mặt kia. . .hình như đối phương thật không biết thân phận của nàng cùng Hạ Du Phương.

Nàng mím môi một lúc rồi phất tay áo rời đi.

Tiết Nhu nâng cằm nhìn theo bóng lưng của đối phương hòa vào dòng người mà đôi môi xinh đẹp hiện lên nụ cười sắc bén. Lúc nãy không biết con mái hay con trống bị kéo xuống, bất quá đôi này liền là Hạ Du Phương xảy ra chuyện nha.

Quả nhiên qua mấy ngày sau, tin tức lớn truyền ra toàn thành, đám người đánh chủ ý vào quân lương đều bị bắt giam vào đại lao kết án. Cung Thiên Lan lại gấp gáp được đính hôn với một nhà khác.

Ngoài ra Tiết Văn, Tiết Diệp cũng tự tìm được ý trung nhân cho mình. Gia thế trong sạch, cũng có chút gia sản Tiết Nhu cũng không có nói gì nữa chỉ bảo bọn họ chờ phụ thân trở về mới quyết định.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Rất nhanh hai năm trôi qua.

Nợ cũng trả dứt trước mặt bách tính kinh thành để Tiết Nhu thở phào một hơi. Cuối cùng cũng không còn nợ nần hay quan hệ gì với Chung Hạng Siêu nữa rồi.

Cuối cùng kinh thành cũng có được tin tức thắng trận, Ly vương Hách Liên Cẩm tự sát, tàn binh thì đã bị tiêu diệt sạch. Hoàng đế nghe vậy liền bệnh đến không thể thượng triều, mọi chuyện đều do Hách Liên Huân đến chấp chính.

Hễ đến khất xảo tiết Tiết Nhu lại cùng Ôn Uyển, Ngũ Thất bế theo ấu hài ngồi trên trà lâu cao xem người thả thiên đăng. Mỗi lần Tiết Nhu cũng đều áp cằm lên lan can nhìn ra ngoài, nếu là thấy được thiên đăng nào chướng mắt liền cầm đũa phi đến đó làm cháy thiên đăng của người ta.

Ôn Uyển biết, tuy hiện tại Tiết Nhu không nghĩ đến chuyện trả thù hay nợ nần gì của đời trước nữa, thế nhưng bóng ma trong lòng nàng vẫn còn rất lớn. Chung Hạng Siêu nhất định vẫn còn tồn tại ở một góc nhỏ tối tăm nào đó trong lòng của nàng, để nàng vẫn luôn ủ rũ không thể mở lòng với nam nhân nữa mà thôi.

Nếu hiện Chung Hạng Siêu cũng đã thay đổi, nàng hy vọng Tiết Nhu có thể bỏ qua chuyện cũ tiếp nhận hắn. Hoặc là nói hy vọng Tiết Nhu có thể bỏ qua mọi thứ cùng người khác kết duyên không cần mỗi ngày đều ủ rũ như vậy nữa.

Hôm nay Tiết Nhu không đến nhà Mãnh Tử, thay vào đó là cùng Ngũ Thất đi mua giá y. Phụ thân sắp về cũng nên tổ chức hôn lễ cho bọn họ rồi, vì chuyện này nàng cũng đã phí không ít thời gian để chuẩn bị rồi. Đáng lý giá y nữ tử nên tự may mới có ý nghĩa, thế nhưng tay nghề này của Ngũ Thất không tốt, nên mua là tốt nhất.

Nàng khoác tay Ngũ Thất ở trên đường cái vừa nói vừa cười rất vui vẻ, “Ngũ cô nương thích món nào để A Nhu còn biết dặn trù tử chuẩn bị đặt trong tân phòng a?”

Ngũ Thất còn chưa trả lời, nàng thấy có một nam nhân từ trên ngựa nhảy xuống chạy như điên đến phía bọn họ. Nam nhân đó rất tuấn tú, vóc người ước tầm bảy thước hơn, tóc bó thành một búi cố định bằng ngọc quan, quý khí quanh thân thoạt nhìn liền biết được đó không phải công tử nhà bình thường.

Nhìn hắn rất vội vã, trên gương mặt phong trần mệt mỏi hiện lên không tin tưởng nhìn nàng cùng Tiết Nhu. Dường như mãn diện mất mát, lại có chút điên cuồng. Đường chạy của hắn chính là chặn đường của nàng cùng Tiết Nhu đang đi.

“A Nhu. . .” Còn không để Ngũ Thất hỏi thì nam tử kia như là mất đi hy vọng mà thét lên.

Đây để mọi người đều quay lại nhìn, bàn tán nghị luận ầm ĩ xem nam nhân tuấn mỹ nào nhìn trúng Tiết Nhu. Đáng tiếc không ai biết, không ai nhận ra hắn là con heo mập mạp xấu xí nhất kinh thành năm đó nữa.

Tiết Nhu vốn thấy Ngũ Thất thay đổi đường nhìn, nàng cũng muốn quay đầu xem, nhưng khi nghe âm thanh kia nàng đã thay đổi chủ ý. Nàng ôm lấy cánh tay của Ngũ Thất hạ nhỏ âm thanh thì thầm hỏi: “Ý của Ngũ cô nương thế nào?”

Ngũ Thất nhìn Chung Hạng Siêu một lúc, lại nhìn Tiết Nhu hỏi: “A Nhu quen hắn?”

“Không quen.” Đến nhìn cũng không nhìn lấy một mắt, Tiết Nhu mỉm cười đáp xong kéo tay Ngũ Thất lướt qua Chung Hạng Siêu bước vào tiệm giá y đối diện. Nàng cùng hắn sớm thành người lạ rồi, do lúc đầu nàng chấp niệm trả thù thôi, nay hiểu rõ mọi chuyện rồi đương nhiên nước sông không phạm nước giếng rồi.

Chỉ là đến lúc này đây Tiết Nhu vẫn đinh ninh cho rằng người cứu nàng chính là phụ thân cùng đại ca. Bởi Hách Liên Cẩm từng nói mang nàng đi uy hϊếp hai người đó. Bởi vậy nàng thấy nhị ca không nói, bản thân cũng chẳng buồn hỏi đến.

Xích Diễm đậu trên vai của Tiết Nhu nhìn người trước mắt chằm chằm cũng nhận không ra đó là thiếu gia nhà mình. Không thể trách nó được, xa nhau lâu như vậy, Chung Hạng Siêu thay đổi lớn như vậy, một con chim như nó có thể nhìn ra cái gì.

Chung Hạng Siêu nhìn hai cái tay kia quấn lấy nhau mà nhãn thần tan rã, thần tình thất lạc không thể khôi phục. Ngay khi hai chữ ‘không quen’ từ miệng của Tiết Nhu nói ra để hắn triệt để như rơi xuống vực thẩm không đáy.

Hắn để Lĩnh Hồ hồi kinh nhưng không tìm được hạ lạc của nàng vì vậy Lĩnh Hồ trở lại báo. Sau đó chiến sự cấp bách phụ thân không cho phép hắn lạm dụng nhân lực giải quyết tư sự nữa.

Mỗi lần Tiết Vân Lãng nghỉ phép hồi kinh thành rồi trở về trại hắn đều có đến hỏi thăm. Thế nhưng đáp án cũng chỉ có một câu ‘A Nhu rất tốt’, ngoài ra cũng không thể hỏi thêm cái gì, nhưng đây để hắn biết được, nàng bình an hồi kinh rồi.

Đột nhiên, hắn ôm tâm trạng vui vẻ khi được gặp nàng mà trở về, nàng lại thân cận với ‘nam nhân khác’ như vậy, bảo hắn làm sao chấp nhận được.

Phải biết rằng, thân cận với nam tử như vậy chỉ có thể là phu thê hoặc đối với những người đã định thân có hôn ước. Thế nhưng A Nhu xưa nay rất giữ lễ tiết, nhất là tư tưởng hư ảo di nương của nàng trồng vào não nàng nữa, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ nàng khoác tay ‘nam nhân khác’ được.

Trừ phi. . .

Không, tuyệt đối không phải, hắn không muốn tin.

Ngũ Thất quay đầu nhìn Chung Hạng Siêu một mắt rồi lại bước đi cùng Tiết Nhu, tay kia của nàng vỗ vỗ bàn tay nằm trong ống tay áo của Tiết Nhu. Nếu người ta đã không muốn nói vậy có hỏi cũng vô dụng thôi, mà nhìn nam nhân kia hẳn rất si tình, đáng tiếc Tiết Nhu lại vô tâm a.

Tiết Nhu cầm giá y lão bản mới đưa lên nhìn nhìn đánh giá. Ai biết Ngũ Thất lại đoạt lấy ướm lên người của nàng nói: “Ta không quen mặc nữ trang, mặc lên có lẽ khó coi lắm, ngược lại A Nhu mặc rất đẹp nha.”

“Làm sao có thể được, trên đời này A Nhu ghét nhất chính là mặc giá y.” Tiết Nhu cố kiềm chế khó chịu trong lòng, duy trì tâm trạng cao hứng nhất có thể.

Ngũ Thất nhíu mày nhìn Tiết Nhu một hồi lại nói: “A Nhu không dự định xuất giá?”

Tiết Nhu phì cười lắc đầu, nàng dự định chết già ở Tiết phủ. Nam nhân là thứ không thể tin tưởng được, nàng không muốn mơ tưởng đến những thứ hư ảo đó nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna: Ba mùng tết mọi người chơi vui không, có ai bội thu không nè, chia sẻ với ta với :3 hôm nay mùng 4 ta up chương lại nhen.

Luna nương: Đố mọi người, Chung Hạng Siêu đứng đó làm gì?

A: Nhìn người trong lòng

B: Hóa tượng

C: Chờ người đi ra, đập tiểu bạch kiểm

D: Suy nghĩ cách chỉnh người