Chương 1: CHƯƠNG 1: TA ĐÃ TRỞ VỀ

CHƯƠNG 1: TA ĐÃ TRỞ VỀ

Tác giả: Luna Huang

Trăng thu treo cao trên bầu trời, chỉ thấy căn phòng nhỏ trong Yên Hà trai vẫn còn sáng đèn. Đây là phòng của tam tiểu thư Tiết Nhu, thứ nữ của Tiết giáo úy, Tiết Triệt.

Trong phòng chỉ có một ngọn nến nhỏ đặt trên bàn trang điểm cùng huân hương trong lư là động, ngoài ra đều là tĩnh, bao quát cả Tiết Nhu. Chiếc mũi cao của nàng không ngừng hô hấp an thần hương đang tỏa hương nhàn nhạt trong lư, hai tròng mắt đen láy tĩnh như mặt nước trời thu nhìn chằm chằm bản thân trong gương đồng trước mặt.

Lần cuối cùng nàng ngồi ở nơi này chính là ngày đại hôn của nàng, nàng cũng ngồi như vậy. Lúc đó tay nàng bị trói chặt, thân bị hạ nhân kiềm chế không cho động đậy. Chỉ có đôi mắt này là có thể biểu lộ ra phảng kháng, có manh động, có không hiểu chuyện, cũng có nước mắt thế nhưng không rơi. Miệng cũng bị chặn lại, chỉ có thể phát sinh âm thanh ô ô nho nhỏ thể hiện sự không tình nguyện của mình.

Bên tai còn vang vọng âm thanh hỷ ngôn của hỷ nương: “Nhất chải, chải đến cuối cùng – Nhị chải, bạch phát tề mi – Tam chải, nhi tôn đầy đàn.”

Sau đó liền bị đánh thuốc mê mất đi ý thức rồi ném lên kiệu hoa.

Chỉ là hiện tại khác rồi, nàng đã trở về, nàng không còn manh động cùng không hiểu chuyện như trước nữa, nước mắt cũng sớm cạn, ngay cả sự phảng kháng cũng được nàng dùng biểu hiện giả dối che đậy. Do nàng ngu ngốc, công khai chống đối chủ mẫu, dẫn đến bị phụ thân chán ghét, sau đó bị thiết kế gả đi.

Nói thiết kế thì đúng là hơi quá, chính xác hơn là mạnh mẽ bức nàng tống ra khỏi phủ một cách quang minh chính đại. Ngày đó, sợ rằng không người thương cảm thay nàng, thậm chí còn sẽ có rất nhiều người hả hê mà thu lợi nữa.

Rất lâu mới thấy nàng đứng lên, trung y thuần trắng rộng không thể nhìn rõ thân hình gầy gò mảnh mai chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là đủ thổi ngã nàng. Nàng chu môi nhẹ thổi tắt ngọn nến rồi cầm lư hương bước đến bên giường. Đặt lư hương ở bàn nhỏ bên giường rồi mới chậm rãi cởi hài thả màn mà nằm xuống giường.

Từ khi nàng trở lại đến nay đều là phải dùng an thần hương mới có thể vào giấc được. Hương này rất đắt, thế nhưng cho dù có khuynh gia bại sản nàng cũng phải mua cho kỳ được. Không có nó, nàng không thể an giấc, không có nó nàng sẽ không có tinh thần chống chọi với sóng gió trước mắt.

Nghĩ lại những chuyện của đời trước, quả thực nàng rất sợ, nàng chỉ có một mình mà thôi, không thể không cẩn thận được. Nàng càng không thể để lộ ra sự sợ hãi của nàng trước mặt địch nhân, chỉ có trong bóng tối, nàng mới có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của chính mình.

Nàng nằm sát vào góc giường, lật thân nằm nghiên, dùng chăn bọc thân thể đang cuộn lại thành một đoàn thật chặt, thật chặt. Nàng không quen ngủ một mình, bình thường vẫn là ngủ cùng hai nha hoàn thϊếp thân, thế nhưng hiện tại không thể nhu nhược thế nữa. Dùng sức hít một hơi không khí đầy an thần hương rồi nhằm mắt lại.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng sớm không khí thu se lạnh, bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, kèm theo âm thanh trong trẻo của nha hoàn Thanh Sơn: “Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?”

Bên này ở một góc nhỏ trên giường, Tiết Nhu bắt đầu chuyển tỉnh. Cho dù là có an thần hương đi nữa thì nàng vẫn không thể nào ngủ sâu giấc được. Lúc này an thần hương trong phòng cũng đã sớm tan hết không biết từ lúc nào, nàng hít đầy một phổi khí lạnh thanh khiết rồi mới thức dậy.

Môi nàng khẽ mở hơi nâng âm thanh nói: “Vào đi.” Đêm qua nàng mơ thấy gặp được thân nương, thân nương ôm lấy nàng hát ru cho nàng nghe, bảo nàng sống thật tốt, còn phải hướng ca ca trở về chính đạo nữa.

Thanh Sơn được cho phép, lập tức đẩy cửa tiến vào, tay nàng còn cầm một thau gỗ nữa. Vừa thấy được mặt mày của Tiết Nhu hàm tiếu, nàng liền cười nói: “Tiểu thư, hôm nay tâm trạng không tệ a.”

“Ân, hôm nay quả nhiên là một ngày tốt.” Tiết Nhu mang hài nhưng lại không đứng lên. Nàng ngồi đó đợi Thanh Sơn vắt khô khăn đưa mình, mà mắt nàng cũng nhìn ngắm nàng ta không rời.

Thanh Sơn là nha hoàn thϊếp thân của nàng, đời trước chính nàng ta là người uy độc dược cho nàng, giải thoát nàng khỏi cuộc sống bế tắt trước kia, đương nhiên cũng tự sát cùng nàng. Nhiều lúc nàng nghĩ, nếu như lúc đó không có Thanh Sơn, sợ là nàng cái gì cũng không có rồi.

Nàng trọng sinh trở về là tám ngày trước, lúc đó là nàng đắc tội chủ mẫu trước mặt phụ thân liền bị phạt quỳ ngoài hoa viên, sau đó nàng uất ức tuyệt thực, cuối cùng là bị ngất. Đám người chủ mẫu mượn cơ hội tiễn phụ thân về quân doanh rồi ghé chùa cầu phúc nên trong mấy ngày này nàng vẫn rất an bình.

Thanh Sơn vắt khô khăn rồi đưa cho Tiết Nhu, “Tiểu thư a, vì sao mấy ngày này người vẫn luôn nhìn Thanh Sơn như vậy a?” Để nàng ngượng đến nóng mặt rồi đây này.

Tiết Nhu không đáp chỉ tiếp nhận khăn chậm rãi lau mặt, “Nhị ca mấy hôm nay vẫn chưa trở về sao?”

Nhị ca nàng, Tiết Tinh Vân là nhị thiếu gia của Tiết phủ, thế nhưng lại cà lơ phất phơ, tuy đã mười tám thế nhưng tiểu sự cũng làm không nên làm sao luận đến đại sự đây. Đây cũng chính là lý do nàng nói, nàng chỉ có thể trông cậy vào bản thân thôi.

Phụ thân hồi phủ thì hắn ngoan ngoãn ở trong nhà, phụ thân hễ đến quân doanh thì y như rằng hắn biến thành một tầng yên vụ theo gió bay đi. Lần nào hắn ra ngoài cũng là đi gây sự, chủ mẫu lại hết sức bao che, vậy nên khi nàng chống đối nàng ta, cả thân ca ca như hắn cũng không ra mặt giúp đỡ nàng.

Thanh Sơn thở dài một tiếng đáp, “Không phải người không biết, thiếu gia hắn. . .đương nhiên là không ở a.” Không hiểu nỗi nhị thiếu gia, đến thân muội muội cũng không bên lại bên người ngoài. Nói không chừng ngón tay của nhị thiếu gia là có thể bẻ ra ngoài được.

Không để Tiết Nhu đáp, nha hoàn thϊếp thân Thu Thủy cũng bước vào, tay nàng ta cầm một l*иg thức ăn, nhìn thấy Tiết Nhu liền mỉm cười, “Tiểu thư an hảo, Thu Thủy vừa đến trù phòng lấy cho người chút tảo thiện, người mau đến đây dùng a.”

Thanh Sơn đỡ Tiết Nhu đứng lên, đi ra phía sau bình phong khắc gỗ thay y phục. Tiết Nhu quét mắt qua gương mặt vui vẻ của Thu Thủy rồi cũng không nói gì nữa.

Thu Thủy Thanh Sơn là hai nha hoàn thϊếp thân khi thân nương còn sống chọn cho nàng, tên của bọn họ cũng là do thân nương đặt. Thế nhưng hai người bọn họ tính cách khác nhau, nhìn mặt ngoài đều là vui vẻ hoạt bát thế nhưng Thu Thủy có tâm cơ hơn Thanh Sơn, cũng không trung tâm như Thanh Sơn.

Đời trước nàng bị ép gả cho nhị thiếu gia Bình An bá phủ Chung Hạng Siêu. Tên này a, vừa mập vừa xấu lại không có đầu óc, lại cà lơ phất phơ hệt như nhị ca nàng, đến nha hoàn cũng không nguyện trèo lên giường của hắn. Ấy thế mà Thu Thủy nhẫn nhịn cắn răng tiếp cận lên.

Ai biết tên đó không những không cảm động, mà còn phân phó người đánh cho hai mươi đại bản rồi bán đến thanh lâu. Sau đó hắn cười hề hề như chuyện hắn vừa làm chỉ là lỡ chân đạp chết một con kiến hôi nhỏ nhoi không quyền lực mà nói với nàng: “Thu Thủy nha đầu kia đến tuổi động xuân dục, nhà bình thường không thể thỏa mãn nàng ta, chỉ có thanh lâu mới là địa phương đáng cho nàng ta gửi gắm.”

Lúc đó nàng cảm thấy trượng phu là yêu thương nàng nên mới không muốn nạp thϊếp thất, hóa ra nàng đã nhầm. Nghĩ lại thật ngu ngốc, hôm đó nàng còn cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt, vui đến nỗi không ngủ được, mang chuyện này kể với Thanh Sơn hàng trăm lần nữa chứ.

Sau khi chỉnh tề y phục tóc tai, nàng mới ngồi ở bàn tròn bắt đầu dùng tảo thiện. Đang dùng nửa chừng, nàng hỏi Thu Thủy: “Vải hôm qua ta phân phó ngươi đi mua, đã mua về chưa?”

“Đã mua trở về, để Thu Thủy đi lấy cho người xem.” Nói xong, Thu Thủy liền xoay người chạy ra ngoài.

Tiếng bước chân của Thu Thủy tiêu thất, Tiết Nhu mới thấp giọng nói với Thanh Sơn, “An thần hương kia sợ là sắp hết, chút nữa ra ngoài mua thêm đi, nhớ kỹ không để Thu Thủy biết.”

Nàng không những không muốn Thu Thủy biết, mà càng không muốn bất kỳ một ai biết, nếu như không phải nàng không thể tiện xuất phủ liền đã giấu luôn cả Thanh Sơn rồi. An thần hương nói là giúp an thần thế nhưng kết hợp rượu sẽ thành mị dược, đa số sẽ được sử dụng ở trong thanh lâu, vì vậy vẫn là không thể để người biết.

Chỉ cần là truyền đi, không cần biết nàng vì lý do gì mà cần đến, nhất định ngồi chặt cái ghế nữ tử phóng khoáng rồi. Lần này được trọng sinh, nàng đối với tất cả tâm đã nguội lạnh, chỉ hi vọng thân nương trên trời linh thiên phù hộ nàng bình an chết già trong phủ mà thôi.

Thanh Sơn rất ngạc nhiên thế nhưng cũng ứng tiếng, tâm tư của chủ tử nàng làm sao dám tùy ý đoán mò. Từ lúc tiểu thư tỉnh lại, có một số chuyện đều bắt nàng giấu Thu Thủy, tựa như chuyện của an thần hương vậy.

Lát sau Thu Thủy trở lại, tay ôm một xấp vải dày rất đẹp thế nhưng cũng là loại vải thường mà thôi. Nàng vừa thở vừa nói: “Tiểu thư muốn may y phục sao?”

Tiết Nhu khẽ lắc đầu nói: “Sau này các ngươi dùng vải này may và thêu hà bao cho ta.” Nàng dùng an thần hương, vì vậy nguyệt ngân hằng tháng không thể nào đủ dùng, cho dù là nàng tiết kiệm thế nào đi nữa cũng không đủ. Chính vì vậy, nàng phải để các nàng giúp sức may hà bao bán kiếm tiền rồi.

Sợ Thu Thủy lại hỏi linh tinh, nàng liền bổ sung thêm: “Tay nghề tốt sau này mới dễ tìm người gả.”

Thu Thủy vừa nghe vậy liền xung phong đi đầu cắt vải may hà bao, mặc cho Tiết Nhu bảo nên ăn điểm tâm trước cũng không màng. Tiết Nhu cũng không có phản đối, mà cùng Thanh Sơn dùng điểm tâm. Nàng dùng xong điểm tâm liền bước ra ngoài viện tản bộ.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Yên Hà trai của nàng bé tẹo, không có hoa cỏ cây cối gì tốt, cũng không có nhiều hạ nhân, đây là viện của nàng cùng thân nương lúc trước. Nhị ca Tiết Tinh Vân là nam đinh vì vậy có hẳn một viện riêng đã vậy còn không nhỏ nữa, chỉ là viện hắn cũng rất ít ở.

Nàng lưu Thanh Sơn lại trong phòng thêu hà bao, bản thân bước ra ngoài hoa viên dạo. Đây là lần đầu tiên nàng bước ra đây kể từ lúc trọng sinh, bao nhiêu ký ức ùa về để tâm tình nàng dậy sóng.

Lúc trước nàng rất thích đeo túi hương, ngọc bội trên người, lại thích dùng trâm cài hoa tai, thế nhưng trọng sinh trở về, mộc mạc vẫn là trên hết. Lỡ như làm rơi mất thứ gì, đều sẽ dễ bị người lợi dụng đó để hạ bệ mình.

Giống như lần trọng sinh này vậy, nàng chỉ làm rơi một chiếc kẹp tóc nhỏ ở trước viện của chủ mẫu, thế lại đổ thừa nàng trộm đồ. Nàng nhất quyết không thừa nhận, còn to tiếng cãi lại, cuối cùng lãnh trọn một tràng nộ khí của phụ thân cùng phạt quỳ.

Thế nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, không lý nào nàng làm rơi kẹp tóc mà Thanh Sơn Thu Thủy không phát hiện được. Bất quá chuyện cũng qua rồi, truy cứu lại cũng không được ích gì, tốt nhất vẫn là không đeo. Những trang sức còn lại nàng toàn bộ chôn hết xuống đất, tránh có người vu oan giá họa. Tai mắt của nàng hầu như là không có, cẩn thận là trên hết.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Hố mới rồi nè, các nàng nhớ like, cmt và *** ủng hộ động lực cho ta nha, chào mừng các nàng lọt hố.