Chương 54: Hoắc Dự: "em Quan Trọng Nhất!"

Vệ Gia Tuyền nhìn thấy mấy chục bình luận của Hoắc Dự phía dưới bài viết trên weibo, thế mà anh thật sự không ngừng trả lời từng người một.

Vệ Gia Tuyền ném điện thoại di động sang bên cạnh, rúc người vào trong ngực của anh, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao nói: "Anh không cần phải để ý những người kia nói cái gì.”

Hoắc Dự lại nói: "Nói anh mặc họ anh không làm được, chính bản thân anh không ưa người khác nói em như thế.”

Vệ Gia Tuyền hôn anh một cái rồi mới nói: "Thật sự không cần tích cực như thế. Trong thực tế có lẽ những người này cũng sẽ chẳng bao giờ đυ.ng mặt với chúng ta. Thế nên không cần phải quan tâm họ nghĩ gì, nói gì về em. Trước đây ba em không muốn em và mẹ tiến vào giới giải trí cũng là vì nguyên nhân này đấy. Cứ coi như bình thường em và mẹ đều khiêm tốn, biết điều, nhưng một khi đã trở thành nhân vật của công chúng, sẽ khó tránh khỏi chuyện bị người khác xoi mói bình phẩm. Thật ra mấy chuyện này đều rất bình thường.”

Hoắc Dự nhíu mày đáp: "Tâm lý còn tốt như thế?"

Vệ Gia Tuyền cười nói: "Lúc mới bắt đầu em cũng rất để ý đến chuyện người khác nhìn em thế nào. Em còn nghĩ, chẳng qua em cũng chỉ diễn một bộ phim, lại không đắc tội người nào, không hiểu nổi tại sao lại có nhiều người ác ý với em như vậy. Sau này em thông minh hơn, không thèm xem những bình luận tiêu cực ấy nữa. Đúng là mắt không thấy tâm không phiền. Cứ coi bản thân như trái sầu riêng, có người cảm thấy thơm ngon, có người lại cảm thấy hôi muốn chết.”

Hoắc Dự bị cái ví dụ của cô làm cho không nhịn được bật cười.

Vệ Gia Tuyền sững sờ ở nhà chừng mấy ngày, hai tập ba và bốn của chương trình truyền hình thực tế "Cùng nhau khám phá” cũng được phát sóng.

Khi tập bốn được phát sóng, cũng chính là hôm mấy người Vệ Gia Tuyền đến Paris.

Vệ Gia Tuyền cùng đến sân bay với Tần Văn, vẻ ngoài tinh xảo như búp bê của Tần Văn không chỉ được Đoạn Chi Dĩnh yêu thích, mà ngay cả những khán giả xem tiết mục cũng có rất nhiều người thích cô ấy. Ngay sau khi tập này kết thúc, rất nhiều video đã được chỉnh sửa của Tần Văn xuất hiện trên đài truyền hình B.

Ở Paris, Vệ Gia Tuyền vẫn sắp xếp biệt thự cho tất cả mọi người ở lại. Có lẽ tiết mục của mấy tập trước đã khiến khán giả miễn dịch đối với loại biệt thự xa hoa này. Thế nên, đợt này Vệ Gia Tuyền cũng không trở thành đề tài nóng bởi vì chuyện sắp xếp biệt thự cho mọi người nữa.

Chẳng qua là các tiết mục của chương trình truyền hình thực tế "Cùng nhau khám phá” đang rất hot, mỗi lần phát sóng luôn có những đề tài liên quan được săn lùng tìm kiếm. Lần này cũng không ngoại lệ, đề tài được chú ý nhất có lẽ là đề tài liên quan tới Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng không hề biết rằng cô ta bị cho là quyến rũ và tiếp cận người khác ở Pari mãi cho đến tận khi chương trình được phát sóng. Mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Kế hoạch của tiết mục vốn phải là Ngụy Lăng bị hai thanh niên bất lương chặn đường, Vệ Gia Tuyền dũng cảm đứng ra giúp đỡ.

Hình ảnh của Vệ Gia Tuyền trong chương trình này luôn rất tốt. Cô chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó, không sợ chịu khổ, làm hết sức mình thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người. Có thể là bởi vì không tìm ra được điểm đen rõ ràng nào trên người cô, thế nên trước đó người ta mới gán cái mác khoe của lên người cô để nói.

Chờ đến lúc tập này được lên sóng, Vệ Gia Tuyền càng được nhiều người yêu thích. Khi khán giả xem tập này sẽ cảm thấy cô bình tĩnh trầm ổn, không sợ phiền phức. So với cô, Ngụy Lăng trở nên thật ngốc nghếch và không khéo léo.

Trước đó người hâm mộ của Ngụy Lăng còn đủ sức chiến đấu, nhưng lúc này đây gần như là bị quần trào. Bị quần trào như thế cho dù người hâm mộ của cô ta có giỏi đến mấy cũng vô dụng.

Hoắc Dự ở nhà cùng xem tập bốn với Vệ Gia Tuyền. Lúc xem tới đây phản ứng của anh và những người khác lại không giống nhau cho lắm. Nếu như ban nãy vẻ mặt anh vẫn còn được gọi là ung dung bình thản, thì lúc này đã nhíu chặt chân mày lại.

"Tinh Tinh của anh này, đối phương là hai thanh niên trẻ tuổi, bên cạnh còn có một đồng đội như heo thế kia. Tại sao em không chạy đi, lại còn đứng đó nói lý với đối phương như thế?” Hoắc Dự không thèm để ý những người kia nói cái gì, anh chỉ để ý đến an toàn của Vệ Gia Tuyền.

Vệ Gia Tuyền dựa vào bả vai anh, dụi dụi đầu vào cổ anh, mang theo chút nũng nịu nói: "Em đã biết chắc chắn kết quả thế nào nên mới dám làm như thế.”

Hoắc Dự không dễ dàng buông tha cho cô, tiếp tục nói: "Anh biết em muốn giúp Ngụy Lăng. Giúp người là chuyện tốt, thế nhưng em phải biết tự lượng sức mình. Rõ ràng cách đó không xa còn có nhân viên của đoàn đi theo. Dù cho ban đầu bọn họ không phát hiện ra chuyện bất thường, thì chờ đến lúc hai người kia thật sự muốn giở trò gì đó với Ngụy Lăng, chắc chắn họ sẽ không thể để Ngụy Lăng gặp chuyện. Mấy người các em đều là ngôi sao lớn trong nước, làm sao ekip thực hiện chương trình có thể để các em gặp chuyện khi đi diễn ở nước ngoài được, đúng không?"

Lúc này Vệ Gia Tuyền mới chịu thành thật: "Lúc đó, đúng là em không nghĩ được nhiều như thế. Em chỉ nhìn ra được Ngụy Lăng nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, sợ cô ấy cứ thế ngây ngốc bị người ta mang đi.”

Hoắc Dự đưa tay ôm lấy bờ vai của cô, thở dài nói: "Anh hi vọng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trước khi em định làm bất cứ việc gì, cũng phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân mình trước. Cho dù người gặp nguy hiểm có là anh đi chăng nữa.”

Vệ Gia Tuyền lườm anh một cái nói: "Riêng cái cuối cùng thì không được.”

Hoắc Dự vốn còn định dạy dỗ cô thêm vài câu, thế nhưng lại không nhịn được phải bật cười.

Mùa thứ hai của "Cùng nhau khám phá” nhanh chóng đến với bến đỗ thứ ba, Thủ đô Pra-ha của Cộng hòa Séc.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Lưu Kiết gọi điện thoại cho Vệ Gia Tuyền. Ôngt hỏi cô rằng ở Pra-ha nhà cô có nhà cửa đất đai gì không. Sau khi nhận được đáp án là không có, ông lại lo lắng trong nhà Vệ Gia Tuyền sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giúp mấy người sắp xếp nơi ở. Thế nên ông mới muốn gọi điện cho cô để nói rằng ông có nhà ở bên đó.

Lưu Kiết đoán không sai, hai ngày nay đúng là Hoắc Dự vẫn đang tìm người hỗ trợ xem nhà ở Pra-ha. Anh cũng đã dự tính nếu như không tìm được căn nhà thích hợp, sẽ liên hệ với khách sạn bên đó sắp xếp chỗ ở cho mấy người bọn họ. Chẳng qua là, nếu như Lưu Kiết có thể sắp xếp nơi ở đương nhiên là tốt nhất.

Trước khi bay sang Pra-ha, sáu người trong đội hẹn nhau tập hợp tại sân bay.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Vệ Gia Tuyền hay không, cô luôn cảm thấy lần này thái độ của Ngụy Lăng khi nhìn thấy cô thay đổi không ít.

Cái người tên Ngụy Lăng này có rất nhiều thói xấu vặt, thế nhưng nếu nói cô ta là người xấu hẳn thì lại không đúng lắm. Cuộc đời Vệ Gia Tuyền khá may mắn, tốc độ thăng tiến nhanh chóng, tuổi đời còn trẻ như thế đã có thể hợp tác với đạo diễn có tên tuổi. Hơn nữa cô còn được đề danh cho giải thưởng ảnh hậu Kim Ngọc Lan. Lại còn được gả cho một người chồng có thực lực hùng hậu. Lúc mới tham gia chương trình, Ngụy Lăng vô cùng ghen tị với cô, thế nên cô ta mới muốn lợi dụng Đoạn Chi Dĩnh để châm chọc cô.

Nhưng sau khi tập mới nhất của chương trình được phát sóng, cô ta mới biết mình đã ngu ngốc đến mức nào khi lạc đường ở Paris. Nếu như không có Vệ Gia Tuyền xuất hiện đúng lúc, hoặc là bên cạnh cô ta không có người của ekip thực hiện chương trình theo sát, chỉ sợ cô ta đã đi theo hai tên lừa đảo kia luôn rồi.

Ngụy Lăng nhìn ra được Vệ Gia Tuyền giúp cô ta một cách vô tư không hề có bất kỳ dụng ý gì khác, càng không hề vì thế mà xem thường cô ta. Lại nghĩ đến những suy nghĩ không tốt của mình trước đó về Vệ Gia Tuyền, cô ta lại càng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ta chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng lại không chịu thừa nhận khả năng ngoại ngữ của bản thân không tốt, chớ nói chi đến chuyện gặp phải mấy tên côn đồ còn tự cho rằng bản thân có mị lực. Thật vô cùng xấu hổ.

Hai ngày gần đây Ngụy Lăng vẫn xem bình luận trên mạng, hiện tại có rất nhiều bình luận ác ý về cô ta. Họ nói tiếng Anh của cô ta không tốt cũng không tính là gì, thế nhưng còn có người cho rằng cô ta nghe hiểu những gì hai cái tên côn đồ kia nói, còn muốn chứng minh sự quyến rũ của bản thân với đối phương. Không thể không nói, những lời ấy tuy khó nghe nhưng lại nói đúng một phần chân tướng. Ngụy Lăng lại nhớ đến chuyện lúc đó vì Vệ Gia Tuyền xuất hiện, cô ta còn cho rằng Vệ Gia Tuyền phá hoại cuộc trò chuyện của cô ta và hai thanh niên kia, khiến cho cô ta cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Bây giờ nhớ lại những suy nghĩ của bản thân lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt đi đâu.

Lần này, nhìn thấy Vệ Gia Tuyền, Ngụy Lăng rất muốn đi đến nói với cô một tiếng cảm ơn. Nhưng cô ta vẫn thấy hơi xấu hổ. Nói mấy câu nói cảm ơn như thế ở ngay trước mặt người khác, lại còn có máy quay phim trước mặt, cô ta thực sự không thể nói được.

Không chỉ có Vệ Gia Tuyền, ngay cả những người khác cũng nhìn ra được thái độ của Ngụy Lăng đối với Vệ Gia Tuyền có chút không giống trước. Tỷ như trước đó trong đội của bọn họ có mấy việc cần đến sức mạnh tay chân đều sẽ giao cho nam thanh niên duy nhất là Dụ Trạch đàm nhiệm. Nhưng bây giờ chỉ cần chuyện có liên quan đến Vệ Gia Tuyền, Ngụy Lăng cũng sẽ chạy qua giúp đỡ.

Trong lòng Dụ trạch có chút nghi ngờ, lập tức nói thẳng: "Ngụy Lăng, lúc trước cô vẫn bảo sức khỏe bản thân yếu ớt, muốn tôi mang giúp hành lý mà, hôm nay làm sao thế?"

Ngụy Lăng có chút lúng túng. Cô ta khẽ cười, vẫn chưa trả lời, cũng không biết nên trả lời làm sao cho phải.

Chẳng qua cũng chỉ còn một lần quay này nữa là hoàn tất, tâm trạng của tất cả mọi người cũng chẳng còn giống như lúc ban đầu. Mang theo loại tâm tình ấy, tất cả mọi đều cố gắng quý trọng thời gian cuối cùng ở chung với nhau. Cũng không có ai quá nghiêm túc bởi vì sự khác thường của Ngụy Lăng mà đi tìm hiểu cặn kẽ nữa.

Sau khi đến Pra-ha, sáu người nhanh chóng đến chỗ của Lưu Kiết ở Burak, đó là một trang viên ở ngoại ô.

Tất cả mọi người đều rất thích nơi này, trời vừa sáng Lưu Kiết còn mời được một đầu bếp đến, chuyên môn phụ trách đồ ăn cho bọn họ trong mấy ngày sắp tới.

Chờ sau khi mọi người sắp xếp xong phòng nghỉ ngơi, trên sân cỏ của trang viên đã đặt một cái bàn dài, Lưu Kiết muốn mọi người vừa trò chuyện vừa dùng bữa luôn ở đó.

Lúc vừa đến đây Vệ Gia Tuyền đã tính đến chuyện sẽ đi dạo xung quanh một chủt, ai biết cô vừa mới ra khỏi cửa đã gặp Ngụy Lăng ở đó.

Vệ Gia Tuyền chào hỏi với cô ta đôi đâu, sau đó tránh qua một bên chuẩn bị đi thực hiện ý định của bản thân. Cô mới đi được mấy bước đã có cảm giác Ngụy Lăng đang đi theo sau mình.

Vệ Gia Tuyền nhìn về phía Ngụy Lăng, hỏi: "Muốn đi dạo với tôi chút không?"

Ngụy Lăng gật gật đầu, thấy chung quanh không có ai, như tìm được cơ hội lập tức nói: "Gia Tuyền, chuyện ở Paris, thật sự rất cảm ơn cô.”

Vệ Gia Tuyền lắc đầu cười nói: "Tôi đoán cô nghe không hiểu hai người kia đang nói cái gì, khẩu âm của bọn họ lúc nói chuyện rất nặng. Ngay cả là tôi cũng phải đến gần mới nghe rõ được. Cô cũng không làm gì sai, không cần phải để ý đến mấy lời trên mạng làm gì.”

Ngụy Lăng nghe Vệ Gia Tuyền nói như vậy, lại nghĩ tới những ý nghĩ xấu xa của bản thân đối với Vệ Gia Tuyền trước kia, đột nhiên trong lòng cô ta lại càng thấy xấu hổ.

Khi Vệ Gia Tuyền và Ngụy Lăng đi dạo hai vòng xung quanh trang viên trở lại, những người còn lại cũng đã đi từ trên lầu xuống, đang tụ tập ở chỗ ăn cơm.

Lưu Kiết là một người rất hay nói, chỉ cần ông vui vẻ, chỗ có ông sẽ không tẻ nhạt.

Lưu Kiết và mấy người khác đang nói tới một số cảnh quay của trước kia của ông. Ngay cả người có tuổi như Đoạn Chi Dĩnh cũng nghiêm túc, cẩn thận nghe ông nói.

Hàn Thiền nghe Lưu Kiết nói xong, không nhịn được hỏi: "Thầy Lưu, tiếp xúc với biết bao đạo diễn và diễn viên như thế, có ai khiến thầy đặc biệt mến mộ không?"

Lưu Kiết trả lời: "Nói tới đạo diễn, thì chắc chắn phải nói đến đạo diễn Cố rồi. Mấy năm trước, lúc ông ấy vừa qua đời, tôi gặp rất nhiều khó khăn.”

Hàn Thiền gật đầu nói: "Đạo diễn Cố An đúng là rất giỏi, giải thưởng trong nước, ngoài nước đều giành được về tay.”

Lưu Kiết lại cười tiếp tục nói: "Nói đến diễn viên, người mà tôi thích nhất này cũng không phải vì người đó diễn tốt nhất, mà là vì tôi đã từng chiều chuộng người đó.”

Ông còn chưa kịp nói hết, Đoạn Chi Dĩnh đã "ồ” một tiếng ra vẻ hiểu biết nói: "Để tôi đoán xem. Chắc chắn là Quý Thần Hi.”

Vệ Gia Tuyền vừa mới nhét một miếng hoa quả vào miệng, nghe vậy suýt chút nữa bị nghẹn.

Lưu Kiết gật đầu thừa nhận: "Đúng thế, chính là con bé. Bởi vì con bé đóng làm con gái của tôi, mà cả đời này của tôi đã định trước là sẽ không có con cái, thế nên tôi luôn cảm thấy con bé chính là con gái ruột của tôi vậy.”

Vệ Gia Tuyền nuốt miếng hoa quả trong miệng xuống, không nhịn được nhìn Lưu Kiết khẽ cười.

Mấy người ngồi vây chung một chỗ ăn uống no đủ, trò chuyện gϊếŧ thì giờ vô cùng rôm rả.

Chờ đến lúc Lưu Kiết nói không ít chuyện của chính mình xong, Đoạn Chi Dĩnh cũng nói theo.

"Trong những diễn viên tôi đã từng hợp tác, ấn tượng nhất phải kể đến Tống Tử Văn. Luận về diễn xuất thật không có gì đáng nói.” Nói tới chỗ này bà bắt đầu nở nụ cười: "Chuyện đáng nói nhất là lúc anh ta đi diễn, cô vợ Quách Hạm của anh ta suốt ngày lẽo đẽo theo sau. Chỉ có duy nhất một lần anh ta vào vai một nhân vật rất tệ hại, cần trạng thái cả người không tốt, là Quách Hạm không theo tới. Đạo diễn của bộ phim kia chính là đạo diễn Cảnh Ung. Tôi còn nói đùa với ông ấy rằng, may mà Quách Hạm không tới, nếu không, Tống Tử Văn sẽ không nhập vai được mất.”

Vệ Gia Tuyền lập tức bật cười.

Đoạn Chi Dĩnh biết quan hệ giữa Vệ Gia Tuyền và hai vợ chồng nhà Tống Tử Văn, lại không nhịn được nhiều chuyện bảo: "Gia Tuyền, cô hỏi thật chứ, cái tên Tống Tử Văn kia bên ngoài nhìn lạnh lùng như thế, không biết bình thường ở nhà là sẽ bày ra cái dáng vẻ gì đây?"

Vệ Gia Tuyền trả lời: "Yêu vợ thương con, thê nô, con nô chính hiệu.”

Đoạn Chi Dĩnh ra vẻ hiểu rõ nói: "Quả nhiên, trên đời này không có ai là không sợ cái gì hết.”