Bởi vì Ngụy Lăng có việc bận, nên đến Paris trễ hơn so với những người khác một ngày. Xe của ekip thực hiện chương trình đã đón và đưa cô ta đến gần chỗ mấy người Vệ Gia Tuyền chuẩn bị ghi hình. Kết quả là chỉ có đoạn đường cỏn con như thế, cô ta cũng có thể lạc đường.
Ngụy Lăng tìm mãi vẫn không thấy mấy người Vệ Gia Tuyền, cô muốn tìm người qua đường hỏi đường, nhưng tiếng Anh lại không tốt nên nói không rõ ràng.
Chờ đến khi Ngụy Lăng càng ngày càng sốt ruột, lại gặp hai thanh niên tóc quăn đi ngang qua. Hai người này còn chủ động bắt chuyện với cô ta.
Tuy rằng Ngụy Lăng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng thấy hai người nói chuyện với mình vẫn lịch sự cười đáp lại. Một người trong đó ngoại hình cũng không tồi, cô ta còn tưởng bản thân mình khá có mị lực, hấp dẫn những người khác chủ động đến gần.
Giữa lúc Ngụy Lăng cân nhắc có nên cố gắng hỏi đường họ hay không, thì từ phía sau lại có một người xông ra. Cô ta nghiêng đầu qua nhìn, lập tức thấy người tới chính là Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền bắt được tay Ngụy Lăng lập tức nắm lấy, lạnh mặt nhìn hai tên thanh niên tóc quăn kia nói: "Tôi đã báo cảnh sát, bạn bè tôi cũng đang ở gần đây, mời các cậu đi cho.”
Người đẹp mắt hơn trong hai tên thanh niên kia nhìn Ngụy Lăng một cái, đó nhìn về phía Vệ Gia Tuyền, tựa như đang xác nhận lại xem hai người có quen biết nhau thật hay không.
Vệ Gia Tuyền nhìn ra được một người trong đó có vẻ không tin cô cho lắm. Cô vươn tay chỉ về phía mấy người trong ekip chương trình cách đó không xa nói: "Cậu có thể thử xem. Chúng tôi đang ghi hình chương trình thực tế, tôi có thể gọi người trong đội chúng tôi qua đây.”
Người kia không cam lòng nhìn chằm chằm Vệ Gia Tuyền một lúc, mới lôi kéo bạn của gã đi.
Ngụy Lăng nghe không hiểu ban nãy Vệ Gia Tuyền nói cái gì với hai tên thanh niên tóc quăn kia. Cô ta chỉ thấy cô vừa mở miệng đối phương đã lập tức thay đổi sắc mặt, nói thêm vài câu hai người kia cứ thế đi mất.
Ngụy Lăng có tính ghen tị, còn rất hay để ý. Nhưng cô ta nổi tiếng cũng không phải hoàn toàn nhờ vận may. EQ của cô ta cũng không thấp. Lúc này trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu với Vệ Gia Tuyền. Cô ta còn cho rằng cô không ưa có người đến gần chính mình, nên cố ý nhảy ra phá hoại. Nhưng cô ta biết, gần đó còn có ekip thực hiện chương trình đang ghi hình, nếu như cô ta trực tiếp biểu đạt bất mãn đối với Vệ Gia Tuyền ra ngoài, chỉ sợ đến lúc chỉnh sửa hậu kỳ, sẽ có người mắng cô ta. Cho đến hiện tại "Cùng nhau khám phá” mới lên song một tập, nhưng Ngụy Lăng là người bị mắng nhiều nhất trong sáu người tham gia. Nên cô ta buộc phải chú ý mọi thứ.
Vệ Gia Tuyền thấy hai người kia bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm, hỏi Ngụy Lăng: "Cô không sao chứ?"
Ngụy Lăng lập tức trả lời: "Không sao không sao. Tôi đang không biết đi đâu tìm mọi người, vất vả lắm mới tìm được hai người hỏi đường.”
Vệ Gia Tuyền nghe cô ta nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều. Cô chỉ cho rằng cô ta đúng là đang hỏi đường, lại nghe không hiểu hai người kia đang nói cái gì, cho nên mới cười với hai tên miệng không sạch sẽ đó.
Vệ Gia Tuyền nói: "Vậy chúng ta nhanh tới tìm những người khác đi.”
Lúc ở Los Angeles, Ngụy Lăng chỉ bất mãn với Vệ Gia Tuyền vì bối cảnh của cô. Cô ta cho rằng cô có thể lên đến địa vị hôm nay hoàn toàn là dựa vào giao thiệp với nhà họ Hoắc. Cô ta còn không ưa chuyện cô khoe của. Trải qua ngày hôm nay, trải qua việc này, Ngụy Lăng càng thêm không thích Vệ Gia Tuyền. Cô ta cảm thấy cô không chịu nổi người khác tốt hơn mình.
Ngụy Lăng vẫn giống như lúc ở Los Angeles, muốn gây khó dễ cho Vệ Gia Tuyền xưa nay đều không nói thẳng, mà là khuyến khích Đoạn Chi Dĩnh làm việc đó thay mình.
Có thể là do có Hoắc Dự ở phía sau sắp xếp, chỗ ở của mấy người đều không thành vấn đề. Ở Los Angeles chuyện đi lại của bọn họ có quản gia sắp xếp. Ở Paris trước khi đi cô nhỏ của Hoắc Dự cũng để lại tài xế để Vệ Gia Tuyền có thể dùng bất cứ lúc nào. Cứ như vậy, việc ăn ở đi lại cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Hơn nữa mỗi ngày Vệ Gia Tuyền đều lên kế hoạch sắp xếp hành trình cho bọn họ một cách ngay ngắn rõ ràng, cho dù là ai cũng không thể chê trách.
Duẫn Chí Dĩnh cũng đã ở trong giới này nhiều năm như vậy, tuy gia cảnh xuất sắc lại thêm người chồng thương yêu chiều chuộng, làm cho bà đến tuổi này rồi cũng vẫn còn rất đơn thuần, nhưng bà không phải kẻ ngốc. Bà nhìn ra được Vệ Gia Tuyền đối xử chân thành với tất cả mọi người. Cô đã dùng hết tất cả những gì có thể khiến cho tất cả mọi người thoả mãn. Đối mặt với cô gái nhỏ này, bà không thể không thích.
Đoạn Chi Dĩnh cũng không bị Ngụy Lăng lợi dụng như trước nữa. Mà Ngụy Lăng vì hình tượng cũng sẽ không biểu hiện ra bất kỳ chút bất mãn nào đối với Vệ Gia Tuyền ngay mặt mọi người. Chính vì thế hành trình lần này Vệ Gia Tuyền cảm giác được mọi thứ suôn sẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cuối ngày, Tần Văn sáng sớm bị Vệ Gia Tuyền đuổi về bên bà nội Hoắc Dự gọi điện thoại đến cho cô. Trong điện thoại cô bé khóc sướt mướt, nói muốn Vệ Gia Tuyền chơi với mình.
Vệ Gia Tuyền hết cách, không thể làm gì khác là nhận lại Tần Văn về chỗ mình.
Năm nay Tần Văn hơn bảy tuổi, khuôn mặt xinh xắn tựa búp bê. Trong sáu người chỉ có duy nhất một đứa trẻ. Đoạn Chi Dĩnh vừa thấy cô bé đã thich mãi không thôi, nhưng Tần Văn vẫn còn rất phòng bị bà.
Lúc Vệ Gia Tuyền đi rửa hoa quả quay trở lại, vừa vào đến phòng khách đã thấy Tần Văn và Dụ Trạch đang chơi chung một chỗ.
Vệ Gia Tuyền thấy thế không nhịn được khẽ cười. Cô nghĩ thầm nếu như Hoắc Dự biết em họ anh thích Dụ Trạch như thế, không biết sẽ có cảm giác gì.
Lúc Vệ Gia Tuyền đang ăn hoa quả, thì nhận được điện thoại của bà nội Hoắc Dự. Hóa ra là ngày mai bà nội Hoắc Dự chuẩn bị mang Tần Văn đi xem hòa nhạc và múa ba lê. Nhưng Tần Văn còn nhỏ sẽ không chịu ngồi yên, rất có thể sẽ phá hỏng buổi hòa tấu hiếm có này. Bà nội Hoắc Dự thấy dù sao lần này Vệ Gia qua đây cũng phải mang theo những người khác đi chơi, không bằng gọi mọi người cùng nhau đến xem biểu diễn. Có Vệ Gia Tuyền ở đó, Tần Văn còn có thể tình nguyện ngồi xem.
Vệ Gia Tuyền nghe xong mấy lời của bà nội Hoắc Dự liền nhanh chóng đi hỏi ý kiến của những người khác.
Đoạn Chi Dĩnh vui vẻ nói: "Trước đây, cô cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ đi xem múa balê, nhưng lần nào cũng bỏ lỡ không xem được. Ngày mai có thể đi xem thật sao?"
Vệ Gia Tuyền cười trả lời: "Có thể ạ.”
Đoạn Chi Dĩnh lại gọi Vệ Gia Tuyền là thiên sứ nhỏ. Đối với sắp xếp của cô thấy vô cùng thoả mãn.
Ngày hôm sau, đôi của bọn họ không đi đến những địa điểm khác ngắm cảnh nữa, mà chỉ xem hòa nhạc và múa ba lê thôi.
Lúc còn trẻ bà nội Hoắc Dự đã từng là thành viên chủ chốt trong một dàn nhạc quốc tế nổi tiếng. Thế nên trên phương diện âm nhạc trình độ của bà rất cao. Có bà xem cùng, những người khác cũng học hỏi được không ít.
Paris là một thành phố rất có khí tức văn nghệ, ngay cả nhân vật có thể tự xưng là nhà nghệ thuật lão thành như Đoạn Chi Dĩnh và Lưu Kiết, sau khi đến nơi này tựa như bọn họ cũng đã biến thành người khác vậy. Ngày nào cũng tràn trề sức sống.
Trong nhà có Hoắc Dự sắp xếp, đám người bọn họ ngoại trừ việc cân nhắc xem mỗi ngày đi đâu chơi cho thỏa ra, thì hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng gì. Chuyến đi Paris được ghi lại như một chuyến đi du lịch thực thụ.
Đương nhiên đạo diễn cũng không có bất kỳ ý kiến gì với chuyến đi này của bọn họ. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy tuy rằng hiệu ứng của chương trình khác so với những gì anh ta đã đặt ra ban đầu, thế nhưng vẫn đem lại hiệu quả không tồi.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều thỏa mãn với chuyến đi lần này.
Sau đó mấy ngày Ngụy Lăng cũng nhận ra được thái độ xa cách của Đoạn Chi Dĩnh đối với mình. Cô ta không dám tiếp tục quạt gió thổi lửa bên tai bà giống như trước nữa. Vì không muốn để cho mình bị tập thể xa lánh, cô ta chỉ có thể cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ quan hệ hòa hợp với Hàn Thiền, Vệ Gia Tuyền và mấy người khác. Trong lần ghi hình này ngoại trừ Ngụy Lăng, tâm tình của năm người đều rất tốt.
Ngày cuối cùng trong hành trình năm ngày ghi hình ở Paris kết thúc, Vệ Gia Tuyền lập tức mua vé máy bay trở về Đế Đô ngay trong đêm đó.
Vì Vệ Gia Tuyền muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Hoắc Dự, nên không nói cho anh biết ngày mình về.
Tan tầm, Hoắc Dự từ công ty trở về, vừa đẩy cửa ra đã thấy đèn trong phòng khách nhà mình đang sáng. Khuôn mặt anh lập tức trở nên dịu dàng, thay giày đi vào nhà bếp. Lúc này Vệ Gia Tuyền đang chuẩn bị cơm tối.
Mấy ngày gần đây Đế Đô có tuyết, nhiệt độ rất thấp. Trong nhà mở lò sưởi ấm áp, Hoắc Dự cởϊ áσ khoác xuống sau đó ôm lấy Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền cười nói: "Sắp xong rồi, anh ngồi chờ một chút.”
Hoắc Dự "Ừ” một tiếng, lên lầu tắm rửa thay giặt.
Hai người xa nhau đã mấy ngày, lúc ăn cơm, Hoắc Dự không nhịn được nhìn chằm chằm vào Vệ Gia Tuyền.
Vệ Gia Tuyền gắp cho Hoắc Dự một gắp rau, mắng: "Nhanh ăn đi, nhìn em lại không ăn được.”
Hoắc Dự thật lòng gật đầu: "Ăn được mà. Mấy ngày gần đây em không ở nhà, anh ăn cơm cũng không thấy ngon.”
Vệ Gia Tuyền cười mắng: "Đồ dẻo mỏ.”
Hai người cười đùa nói với nhau vài câu, Vệ Gia Tuyền lại hỏi anh về tình huống bên quản gia.
Hoắc Dự thở dài nói: "Cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là bệnh của người già thôi.”
Vệ Gia Tuyền hiểu ý của anh, cô ngừng lại một chút mới nói: "Sau này nếu không có chuyện gì, chúng ta qua thăm ông nhiều một chút nhé.”
Hoắc Dự gật đầu.
Sau khi ăn cơm, hai người cùng nhau về phòng. Thừa dịp Vệ Gia Tuyền không chú ý Hoắc Dự sấn tới, ôm chầm lấy cô phóng nhanh lên giường. Sau đó đương nhiên là thân mật quấn quýt một phen.
Sau khi xong việc Vệ Gia Tuyền mệt đến nỗi không chịu được, Hoắc Dự ôm lấy cô vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, Vệ Gia Tuyền đã ngủ say.
Hoắc Dự ôm cô vào trong ngực hôn một cái, rồi cũng nhắm chặt hai mắt lại.
Hôm sau lúc Vệ Gia Tuyền tỉnh lại, Hoắc Dự vẫn còn nằm bên cạnh. Cô nhớ tới gần đây tập hai của "Cùng nhau khám phá” mới lên sóng, trước đó bận ghi hình cô chưa xem được, hôm nay đúng dịp được nghỉ nên muốn xem qua một chút.
Hoắc Dự vừa mở mắt đã thấy Vệ Gia Tuyền đang xem chương trình truyền hình thực tế mà cô tham gia, anh ôm lấy cô từ phía sau, lấy tai nghe của cô xuống khẽ bảo: "Đừng xem.”
Vệ Gia Tuyền thấy lạ bèn nói: "Sao vậy?"
Hoắc Dự mím mím môi đáp: "Có người mắng em khoe của, anh cũng bình luận mấy câu trên weibo đáp trả.” Anh nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết chút gì cả của Vệ Gia Tuyền hỏi: "Chị Đổng không nói gì với em à?"
Vệ Gia Tuyền lắc lắc đầu: "Không có.” Cô cảm thấy mình đã bị Đổng An Ni nuôi thả lâu lắm rồi.
"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua cũng chỉ lên hot search tí thôi.” Lúc Hoắc Dự nói lời này hiếm thấy có mấy phần chột dạ.
Vệ Gia Tuyền nhanh chóng mở weibo ra nhìn một chút.
Chủ đề mà Hoắc Dự nói đến đã không nằm trong danh mục hot search nữa, nhưng vẫn có thể thấy trên weibo của Hoắc Dự.
Hóa ra là chuyện Hoắc Dự xuất hiện trong tập hai của "Cùng nhau khám phá” và đưa sáu người về biệt thự nhà họ Hoắc ở. Ngay sau đó có người nhận ra đó chính là nơi Vệ Gia Tuyền quay quảng cáo của Amanda. Còn có một dân mạng họ Chu nào đó dùng đôi mắt sáng rõ hơn người phát hiện ra vào nhiều năm trước phú thương Hoa kiều Hoắc Nguyên Khang đã từng nhận lời phỏng vấn từ các phòng viên trong nước ở đó. Thế nên có thể khẳng định đấy chính là nhà riêng của Hoắc Nguyên Khang. Hoắc Dự chính là cháu đich tôn của Hoắc Nguyên Khang. Bởi vậy có không ít người cho rằng Vệ Gia Tuyền mang chuyện lấy chồng nhà giàu ra làm công cụ tạo hot search.
Từ khi Hoắc Dự vì muốn công khai quan hệ với Vệ Gia Tuyền nên đã bắt đầu chơi weibo. Sau này thỉnh thoảng anh sẽ dành chút thời gian để lướt weibo, đặc biệt quan tâm tới những đề tài liên quan đến Vệ Gia Tuyền. Khi anh thấy có người mắng Vệ Gia Tuyền trên weibo, hơn nữa còn có không ít người mắng, tất nhiên anh không thể làm như không nhìn thấy.
Hoắc Dự: “Mời bạn bè đến nhà mình ở cũng được xem là khoe của sao?”
Lập tức có dân mạng bình luận dưới weibo của anh: “Trong lúc những người khác nghiêm túc ghi hình, chỉ có mình Vệ Gia Tuyền không chịu nổi khổ. Còn dựa vào chuyện có biệt thự để tạo hot search, coi như không phải khoe của thì cũng là làm quá.”
Hoắc Dự trả lời người ta: “Không biết chương trình hai chúng ta đang xem có phải cùng một cái. Trong chương trình tôi xem Gia Tuyền chịu khổ chịu cực hơn bất cứ ai. Nếu như bạn cho rằng mới chỉ như vậy đã được xem là khoe của thế thì bạn nên tự cảm thấy xấu hổ về hiểu biết nông cạn của bản thân đi là vừa.”
Có lẽ dân mạng này không nghĩ tới chuyện Hoắc Dự sẽ đáp lời mình, có chút thẹn quá hóa giận viết: “Có tiền thì ghê lắm hả?”
Hoắc Dự: “Có tiền có ghê hay không thì tôi không biết. Nhưng tôi có thể khẳng định nó ghê hơn so với cái loại chỉ biết núp trong bóng tối há mồm ra là mắng chửi người khác.”