Ban đầu Hoắc Dự đã cố gắng dẫn dắt chủ đề, nhưng anh hoàn toàn không ngờ Vệ Gia Tuyền lại thẳng thừng nói một câu như vậy. Mặc dù đó là kết quả mà anh mong muốn nhưng anh cũng bị sốc trong một lúc.
Vệ Gia Tuyền thấy ông anh Hoắc Dự luôn trầm tĩnh ít nói của mình phải tỏ ra ngạc nhiên thì cũng biết mình đã làm khó người khác, nhưng lời đã nói ra, cô cũng không có đường lui.
"Anh Dự, từ nhỏ anh vẫn luôn chiều em, có lúc em muốn làm gì mà ba mẹ không đồng ý, anh cũng thường ở sau lưng giúp em làm, nói em muốn gì được nấy thì cũng không quá.”
Vệ Gia Tuyền sợ thì không sợ, nhưng lại không dám nhìn phản ứng của anh, chỉ sợ mình sẽ lùi bước.
"Chuyện này là chuyện lớn, anh không muốn đồng ý cũng không sao. Nếu như. . .” Cô nói tới đây lại không muốn nói tiếp nữa:
"Nếu như người mà anh thích cũng thích anh thì anh nói với em một tiếng, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tay, em sẽ giải thích với người đó, bảo cô ấy đừng hiểu lầm anh.”
Hoắc Dự thấy cô cứ né tránh mắt mình nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô:
"Em cũng nói kết hôn là chuyện lớn mà, đừng xem như nó là trò đùa.”
Cuối cùng Vệ Gia Tuyền cũng chịu nhìn về phía anh, nói:
"Em không có xem như trò đùa, điều mà em vừa mới nói là thật đó, nếu như anh muốn chia tay, em sẽ không quấn quýt anh đâu.”
Vẻ mặt của Hoắc Dự trở nên hết sức nghiêm túc, anh lại hỏi: "Em chắc chắn chứ?"
Vệ Gia Tuyền cho rằng anh đang hỏi về chuyện hai người sẽ chia tay sau khi kết hôn, rõ ràng trong lòng một vạn lần không muốn nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Hoắc Dự nói: "Vậy ngày mai chúng ta đến Cục Dân chính.”
Ngày hôm sau, khi Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng nhau ngồi chụp ảnh kết hôn, cô lặng lẽ nhéo một cái vào bắp đùi của mình, cảm thấy có hơi đau mới lần nữa chắc chắn mình không phải nằm mơ. Cô thực sự đã kết hôn với Hoắc Dự rồi.
Tối hôm qua hai người đã thỏa thuận với nhau, sáng sớm hôm nay Vệ Gia Tuyền trở về nhà cũ của nhà họ Vệ, thừa lúc bà cụ Vệ không chú ý liền cầm sổ hộ khẩu đi.
Tuy rằng cô đã nói là kết hôn giả nhưng đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn của cô và Hoắc Dự, cô vẫn khó tránh khỏi len lén vui mừng. Vui được một lúc thì cô lại có chút lo lắng, luôn cảm giác mình làm chuyện xấu. Cô ỷ vào việc Hoắc Dự đối xử tốt với cô mà muốn làm gì thì làm.
Hoắc Dự lái xe, từ lúc sau khi lên xe vẫn luôn kết nối bluetooth để nghe điện thoại. Đợi sau khi anh cúp điện thoại thì nói với Vệ Gia Tuyền:
"Chúng ta trở về nhà họ Vệ trước, chuyện này phải báo cho bà nội em đầu tiên để tránh việc bà lại bảo em đi xem mắt nữa.”
Tối qua Vệ Gia Tuyền đã vì lý do này mà nói người trước mặt kết hôn với mình, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sáng sớm mình lấy trộm sổ hộ khẩu thì lại bắt đầu sợ hãi.
Hoắc Dự nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô thì đưa tay nhéo mặt của cô một cái, dở khóc dở cười nói:
"Bây giờ em muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Vệ Gia Tuyền lập tức thẳng sống lưng nói: "Ai nói em hối hận chứ?"
Hoắc Dự đành phải dỗ cô:
"Anh đã cướp đi đứa cháu gái quý giá nhất của bà nội em, anh cũng không sợ gặp bà thì em sợ cái gì?"
Vệ Gia Tuyền thấp giọng nói:
"Rõ ràng là anh cướp em, anh sợ là chuyện bình thường.”
Hoắc Dự vì lời này của cô mà môi khẽ nhoẻn lên.
Khi Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền cùng nhau trở về nhà họ Vệ gặp bà cụ Vệ, bà cụ gần chín mươi tuổi nhưng càng già càng cay vẫn chưa phát hiện chuyện sổ hộ khẩu bị trộm, vừa gặp Hoắc Dự thì vô cùng vui mừng.
Hoắc Dự cũng không phải là không chuẩn bị gì mà đến, mang đến không ít quà cáp cho bà cụ Vệ, bà cụ Vệ vừa nhìn đã cười tít cả mắt.
"Tiểu Dự cũng khá lâu không đến đây rồi, mới từ nước ngoài về, còn có thể có thời gian qua đây thăm bà là được rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Bà cụ Vệ nhận quà, bà vẫn luôn yêu thích Hoắc Dự, kéo lấy tay anh nói không ngừng.
Vệ Gia Tuyền mấy lần muốn chen vào nói chuyện nhưng bà cụ Vệ vẫn không ngừng nói, hơn nữa quả thực là cô có hơi sợ, hoàn toàn không tìm được cơ hội để nói thật, huống chi dường như cách đây không lâu cô mới nói rõ với bà cụ Vệ là cô và Hoắc Dự hoàn toàn không thể, cái tát này cũng đến quá nhanh rồi.
Ngược lại Hoắc Dự vẫn luôn nhẫn nại trò chuyện với bà cụ Vệ, vào lúc này Vệ Gia Tuyền mới phát hiện, tuy rằng trên mặt Hoắc Dự có vẻ không quá nhiệt tình nhưng vẻ mặt lúc anh nghe bà cụ Vệ nói chuyện hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu cũng khiến bà cụ vô cùng vui vẻ.
Bà cụ Vệ nói rất nhiều, cuối cùng dừng lại muốn uống nước. Vệ Gia Tuyền nhân cơ hội lần này chuẩn bị dốc toàn lực, không nghĩ rằng Hoắc Dữ lại giành trước.
"Bà Vệ, nhà họ Hoắc chúng cháu rất ít người, khi còn bé ba mẹ cháu lại luôn luôn bận rộn, cháu vẫn luôn hâm mộ người nhà họ Vệ nhiều người nhưng vẫn hoà thuận, trong lòng từ lâu đã xem bà như là bà nội của cháu vậy.”
Hoắc Dự chân thành nói.
Bà cụ Vệ đã sống lâu như vậy, lúc còn trẻ cũng là nhân vật rất có thủ đoạn, vừa nghe lời này liền nhận ra được không thích hợp, nhưng vẫn kiềm nén sự nghi ngờ mà cười nói: "
Tiểu Dự, những lời này nếu như cháu để bà nội cháu nghe thấy thì bà sợ bà ấy sẽ không vui đâu.”
Vẻ mặt Hoắc Dự không thay đổi:
"Ông nội cháu đã mất sớm, cháu chưa từng gặp mặt, bà nội cháu thì tái giá rồi, bà ấy cũng tốt với cháu nhưng cháu vẫn chưa sống chung với bà ấy nhiều, điều mà cháu nói đều là lời thật lòng. Nhưng cháu đã làm một việc mà chưa nói trước với bà nội Vệ, chỉ sợ bà nội Vệ sẽ tức giận.”
Bà cụ Vệ đoán được cái gì đó nhưng không dám tin, bà không cười nữa, đợi anh giải thích.
Hoắc Dự kéo tay của Vệ Gia Tuyền đang ngồi ở bên kia, nói:
"Bà nội, con đã kết hôn với Gia Tuyền rồi.”
Suy cho cùng bà cụ Vệ là người đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện, sau cú sốc nhất thời thì rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, nhìn Vệ Gia Tuyền nói:
"Gia Tuyền, nếu như bà bảo cháu đi xem mắt mà khiến cho cháu phiền chán như vậy thì cháu nói thẳng với bà là được, gần đây bà cũng không bảo cháu đi gặp người ta nữa mà phải không? Cháu. . . cháu quả thật là hồ đồ.”
Hoắc Dự vội vàng nói:
"Bà nội Vệ, không liên quan đến Gia Tuyền, là cháu thích cô ấy.”
Bà cụ Vệ hoàn toàn không tin:
"Cháu cưng chiều con bé, cháu nói với bà là cháu thích con bé, trước khi cháu đi nó mới bao nhiêu tuổi, cháu thích con bé cái gì? Giờ cháu vừa về là thích con bé liền sao?"
Hoắc Dự trả lời: "Bởi vì trước khi đi cô ấy còn nhỏ nên cháu không dám nói.” Lúc anh nói những lời này, vẻ mặt của anh kiên định, không hề sợ hãi khi đối diện với bà cụ Vệ chút nào.
Vệ Gia Tuyền nhìn Hoắc Dự làm tới mức độ này, nếu không biết câu chuyện bên trong thì có lẽ cô cũng sẽ tin tưởng là thật mất. Cô cũng không ngờ Hoắc Dự còn có kỹ năng diễn xuất, đúng là có một người mẹ là ảnh hậu, vẫn là có thiên phú.
Bà cụ Vệ đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài, Vệ Gia Tuyền gấp đến nỗi vội vàng đuổi theo, nhưng bị Hoắc Dự kéo lại từ phía sau.
"Để anh đi.” Hoắc Dự cho cô một ánh mắt trấn an rồi sải bước chân đuổi theo bà cụ Vệ.
Bà cụ Vệ ra sân nhà ngồi xuống, nhìn Hoắc Dự đến đây, nhìn anh hỏi:
"Tiểu Dự, cháu nói đi, có phải cháu đang gạt bà nội không? Cháu đừng tưởng là bà không biết, bình thường cháu ít nói, vừa nãy lại nói với bà nhiều như vậy là để bà không nỡ mắng cháu.”
Vừa nãy Hoắc Dự cũng không phải là nói dối, ông nội anh mất sớm, mấy năm sau bà nội tái giá, mẹ của anh càng tệ hơn, tự tử từ rất sớm, ba thì có hay không có cũng như nhau. Ba mẹ của anh chỉ có mình anh là con, lúc còn trẻ bận rộn với sự nghiệp, quả thật khi còn nhỏ rất cô đơn, tính cách vốn cũng lầm lì lại trưởng thành sớm, không biết làm thế nào chơi chung với những đứa trẻ cùng tuổi, cho đến sau này có một cái đuôi nhỏ đến.
Hoắc Dự thẳng thắn nói:
"Cháu là vì để bà nội Vệ không nỡ với cháu, không trách cháu, nhưng cháu nói những lời đó không phải để lừa gạt bà đâu ạ.”
Trong lòng bà cụ Vệ, Hoắc Dự vốn là người tốt nhất được chọn làm cháu rể, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột, bà lại cho rằng Vệ Gia Tuyền coi hôn nhân là trò đùa nên mới khó mà chấp nhận, lúc này nghe thấy Hoắc Dự nói như vậy đã tin tưởng hơn nửa phần.
Hoắc Dự lại vội vàng nói:
"Còn về chuyện lãnh giấy chứng nhận, cháu và Vệ Gia Tuyền làm trước báo sau là chúng cháu không đúng. Hôm nay mẹ cháu ở nhà, chút nữa cháu sẽ đưa Gia Tuyền về nhà gặp bà ấy. Cháu cũng đã nói trước với mẹ cháu rồi, gần đây ba mẹ Gia Tuyền đều không ở thành phố, để cô ấy gọi điện trước cho chú và dì nhận lỗi. Đợi khi hai bên ba mẹ chúng cháu đều có thời gian thì sẽ cùng nhau ngồi xuống bàn bạc về chuyện hôn lễ.
Hoắc Dự chuẩn bị tốt thái độ, cũng làm đủ chuyện mà anh phải làm, bà cụ Vệ cũng không biết phải nói cái gì.
Rất lâu sau, bà cụ Vệ nói:
"Tiểu Dự, trong những tiểu bối ngoài nhà họ Vệ, người bà thích nhất chính là cháu. Nhưng bà quen bao che khuyết điểm, nếu như sau này con đối xử không tốt với Gia Tuyền, bà sẽ tìm con để cần một lời giải thích.”
Hoắc Dự lập tức nói:
"Bà nội Vệ, ngoại trừ người nhà họ Vệ, cháu nghĩ cháu sẽ là người đối xử tốt với Gia Tuyền nhất.”
Bà cụ Vệ nghiêng người, khoát tay để anh đi.
Từ nhà họ Vệ đi ra, đầu óc Vệ Gia Tuyền vẫn còn mơ hồ, cô không rõ Hoắc Dự làm thế nào khiến cho bà cụ Vệ lại chấp nhận chuyện kết hôn của hai người nhanh như vậy.
Vệ Gia Tuyền ngồi vào ghế kế bên ghế lái nịt dây an toàn, liếc mắt nhìn anh hỏi: "Anh Dự, rốt cuộc anh và bà nội nói cái gì vậy?"
Hoắc Dự nghiêm túc nói:
"Anh nói với bà nội em, nếu như hai chúng ta ly hôn thì anh sẽ ra đi tay trắng.”
Ban đầu Vệ Gia Tuyền đương nhiên không tin, nhưng gần nửa phút sau lại đột nhiên cảm thấy có lẽ là thật. Với gia sản của nhà họ Hoắc, nếu Hoắc Dự thật sự nói ra những lời này thì chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng anh không hề nghĩ đến chuyện muốn ly hôn.
Vệ Gia Tuyền kinh ngạc nói: "Anh thật sự sẽ không nói những lời như vậy chứ?"
Hoắc Dự gật gật đầu:
"Cho nên em không thể ly hôn với anh, nếu không bà nội em sẽ biết anh đang nói dối đấy.”
Lúc này Vệ Gia Tuyền mới biết mình bị lừa rồi, nếu không phải anh đang lái xe thì cô cũng muốn đánh anh.
"Anh, anh sao lại trở nên như thế? Em còn có thể tin tưởng anh sao?” Vệ Gia Tuyền lắc đầu thở dài.
Vệ Gia Tuyền có hơi khó chịu, trong lòng nghĩ nếu như Hoắc Dự muốn tìm cô nói chuyện, cô cũng không đếm xỉa đến anh, ai biết Hoắc Dự đột nhiên kêu cô một tiếng, cô lập tức phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía anh.
Trên tay Hoắc Dự cầm một chiếc nhẫn, không biết đã lấy ra khi nào.
"Nhẫn cưới chính thức còn chưa giao, phải chờ một thời gian nữa, đeo tạm trước cái này đi.”
Hoắc Dự còn đang lái xe, nghiêng người nhìn qua cô, sau khi đưa đồ cho cô lại đưa tầm mắt nhìn về phía trước.
Vệ Gia Tuyền cầm lấy chiếc nhẫn. Có thể nhìn ra chiếc nhẫn này không mới, thậm chí còn có vết xước rất nhỏ. Tim cô đập mạnh, đặt chiếc nhẫn trong tay nhìn nhìn, sau đó mới hết sức trân trọng mà đặt vào trong túi xách.
Vệ Gia Tuyền chỉ lo nhìn chiếc nhẫn cũng không phát hiện lúc này Hoắc Dự đang nắm thật chặt tay lái.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Dự: Thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối mà giả vờ đáng thương trước mặt vợ mình thì không mất mặt đâu, đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không nói mình đang căng thẳng.