Lên năm thứ nhất đại học, cô bé Tống Vận của chúng ta mới trải qua sự giày vò của kỳ học quốc phòng. Mặc dù da hơi đen một chút nhưng làn da của cô lúc đầu rất là trắng, cho dù có đen hơn một chút thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Ngày thứ hai Vệ Gia Tuyền đi đến Thành phố Hải, sau đó cô dẫn Tống Vận đi chơi. Cô bé tỏ ra rất vui vẻ khi đi biển. Cho dù chỉ đứng ở bờ biển xem một chút cũng đã thấy hứng thú không muốn dừng.
Vệ Gia Tuyền nhìn Tống Vận đang ở ngồi trên bãi cát kiếm vỏ sò mà nhịn không cười được, cô lớn tiếng nhắc nhở cô: "Tiểu Vận, đừng có đi xa bờ quá.”
Tống Vận cười đáp lại, trên đầu còn mang theo một cái mũ lá, tiếp tục đi tìm kiếm vỏ sò.
Hoắc Dự ngồi trên ghế bên cạnh Vệ Gia Tuyền, gương mắt có một chút oán niệm: "Tưởng là tới đây để nghỉ ngơi thư giãn một chút, ai ngờ cuối cùng là đi làm bảo mẫu” Anh cùng Vệ Gia Tuyền lớn hơn đám nhóc Cổ Vân Triết một chút. Lúc trước cũng không có nghĩ qua sẽ chơi đùa cùng với nhau, lúc đó anh chỉ nghĩ sẽ cùng Vệ Gia Tuyền tìm một chỗ để chơi. Nhưng khi Tống Vận đến, Vệ Gia Tuyền không khỏi lo lắng để cô bé đi theo Cổ Vân Triết, cô bé liền biến thành một người hầu nhỏ.
Vệ Gia Tuyền có hơi chút bất mãn nói: "Tiểu Vận ngoan như thế, anh còn có ý kiến gì?"
"Chuyện này không có liên quan đến việc cô bé có ngoan hay không.” Hoắc Dụ cầm theo chiếc kính lặn, tự mình chạy đi chơi.
Tống Vận thấy Hoắc Dự định xuống biển, cô bé hâm mộ chạy đến bên cạnh Vệ Gia Tuyền nói: "Chị, em cũng muốn học bơi lội.”
Vệ Gia Tuyền nghe mẹ nuôi Quách Hạm từng nói, trước kia Tống Vận từng muốn đi học bơi, bà liền chuẩn bị để cho cô bé đi học nhưng do ba nuôi Tống Tử Văn quá cưng chiều Tống Vận, thấy sức khỏe cô bé không được tốt nên không cho cô bé đi học.
Vệ Gia Tuyền thấy Hoặc Dự cầm ván lướt sóng, anh gần như biến mất, cô nghĩ ngay cả những người biết bơi cũng phải thận trọng khi xuống nước, huống chi là người mới bắt đầu như Tống Vận. Cô chờ Hoắc Dự trở về thì nói với anh một câu, sau đó cô mang theo Tống Vận trở về biệt thự, dự định là ở chỗ này dạy bơi cho cô bé.
Khuôn mặt Hoắc Dự tràn đầy bất lực. Hai người đi chơi biến thành ba người đi chơi đã không tính, bây giờ còn đạp anh ra lúc giữa chừng.
Lúc trời tối, có lẽ Hoắc Dự cảm thấy quá bất mãn liền muốn đem cảm xúc thông qua chuyện khác mà phóng xuất ra bên ngoài.
Vệ Gia Tuyền chịu không nổi kháng nghị câu, anh còn nói: "Chỗ này quá đẹp, cũng rất lâu rồi chúng ta cũng không có thư giãn qua.”
Vệ Gia Tuyền biết rằng anh còn có lời chưa muốn nói, tất nhiên là nếu muốn thư giãn thì cứ để anh thư giãn vậy.
Nhưng sau khi đến đây, Vệ Gia Tuyền cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc cùng với trời xanh, mây trắng cùng với biển xanh sóng vỗ, con người trở nên nhỏ bé hơn. Bây giờ quan trọng nhất có lẽ là người ở bên cạnh mình.
Ngày thứ hai Vệ Gia Tuyền dạy bơi cho Tống Vận. Tống Vận từ nhỏ đã rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh nhưng mà Vệ Gia Tuyền cũng rất cẩn thận đối với cô bé, cho cô bé làm đủ hết bài khởi động cùng với cách phòng hộ bản thân xong thì mới cho cô bé học bơi.
Rất nhanh trời cũng dần đổ về trưa, Vệ Gia Tuyền nhận được một cuộc điện thoại từ Khương Nhã. Cô ấy nói muốn đến đây chơi, mới vừa xuống máy bay đã bảo Vệ Gia Tuyền gửi vị trí qua cho cô ấy.
Vệ Gia Tuyền không thấy gì khác nên muốn tự mình lái xe đến đón Khương Nhã. Đương nhiên Hoắc Dự không yên lòng nên cùng cô lái xe đi đón người.
Trước khi Vệ Gia Tuyền đi, Tống Vận về cơ bản đã học được bơi ếch một cách đơn giản nhất. Nhưng cô vẫn không thể yên tâm nên đã tìm gặp Cổ Vân Triết để cho cậu trông coi Tống Vận. Sự việc này đối với Cổ Vân Triết thực sự rất nhàm chán nhưng lại ngại Vệ Gia Tuyền bày chuyện nên cậu không dám nói không.
Sân bay thành phố Hải cũng cách chỗ ở của bọn họ không xa, Vệ Gia Tuyền cũng không nghĩ đến Tống Vận chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa sẽ xảy ra chuyện.
Trở lại biệt thự, Vệ Gia Truyền đi tới bể bơi nhìn Tống Vận. Lúc này Tống Vận đang giãy dụa ở trong bể bơi. Vệ Gia Tuyền hoảng sợ, lập tức muốn nhảy xuống cứu Tống Vận. Nhưng một người nhanh hơn cô, Hoắc Dự kéo cô lại một cái, đem giày cởi ra xong liền nhảy xuống bể bơi.
Sau khi Hoắc Dự nhảy xuống nước, Tống Vận đã không có sức lực giãy dụa nữa. Cũng may là bọn họ phát hiện kịp thời, rất nhanh Hoắc Dự đã đưa cô bé lên trên bờ.
Vệ Gia Tuyền ôm lấy Tống Vận từ trong tay Hoắc Dự vào trong lòng, hô tên của cô bé.
Rất may là Tống Vận rất nhanh động đậy mắt, sau khi mở mắt, cô bé trợn tròn mắt, sau đó phun một đống nước ở trong bụng ra. Sắc mặt cô bé tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
Vệ Gia Tuyền trông thấy cô bé mở mắt thì hơi an tâm, vừa định ôm cô bé vào trong phòng thì Hoắc Dự đã vươn tay ra: "Để cho anh.”
Cho đến khi họ đưa Tống Vận về phòng, Tống Vận vẫn không lên tiếng, có vẻ như cô bé vẫn chưa hoàn hồn.
Vệ Gia Tuyền liền lấy điện thoại gọi cho Cố Vân Triết, vừa mới nghe máy cô liền mắng: "Em đang ở đâu? Em không ở đây được một tiếng đúng không? Em mau qua đây cho chị, chị phải đập em một trận mới được.”
Tống Vận quay đầu nhìn Vệ Gia Tuyền nói: "Chị à, em không sao, chị đừng có mắng anh Triết.”
Khương Nhã ở bên cạnh bất mãn nói: "Cái này mắng là rất đúng.”
Rất nhanh Cổ Vân Triết đi đến, sau khi nghe thấy Tống Vận vừa mới bị đuối nước thì cũng rất hoảng sợ. Cậu vội vàng chạy đến bên giường hỏi Tống Vận có bị làm sao không.
Tống Vận yếu ớt lắc đầu, cũng không có nói nhiều với cậu.
Vệ Gia Tuyền hung hăng đạp cậu một cái: "Em lại trốn đi đâu chơi?"
Lần trước Cổ Vân Triết lấy xe của Hoắc Dự đâm hỏng cũng không thấy Vệ Gia Tuyền tức giận như bây giờ, cậu rụt cổ lại, trả lời: "Em vừa mới đi một lúc. Trước khi đi, em đã để cho Tiểu Vân lên trên bờ nghỉ ngơi. . .”
Vệ Gia Tuyền nhìn cậu một chút: "Giờ em có muốn thanh minh cái gì không?"
Tống Vận vội nói: "Chị ơi, anh Triết trước khi đi đã nói em hãy lên bờ nghỉ ngơi.”
Vệ Gia Truyền hít thở hai hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói với Cổ Vân Triết: "Em mau cút khỏi mắt chị nhanh lên.”
Buổi chiều Tống Vận bắt đầu sốt nhẹ. Vệ Gia Truyền nhờ Hoắc Dự đi mua thuốc hạ sốt, tối hôm đó cô và Hoắc Dự đưa Tống Vận đi. Cô còn nhớ kĩ năm ngoái Tống Vận bị cảm trong thời gian rất là lâu, bây giờ cô không dám chủ quan chút nào.
Đến thủ đô, Vệ Gia Tuyền liền đưa Tống Vận trực tiếp đến bệnh viện. Chờ cho hai vợ chồng Tống Tử Văn đến phòng bệnh trông coi Tống Vận cô mới cùng Hoắc Dự trở về nhà.
Trên đường về, Hoắc Dự thở dài cảm khái: "Sau này chúng ta đừng mang em trai em đi đâu, bình thường mà nói thằng bé quá phiền phức.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu vô cùng đồng ý.
Kể từ khi Vệ Gia Tuyền nổi tiếng nhờ 《Lời chia tay mùa xuân 》 , ngày càng có nhiều đạo diễn lớn tìm đến để đề xuất cô đi đóng phim. Sau một lần nổi danh thì Đổng An Ni và Vệ Gia Tuyền đối với kịch bản ngày càng kén chọn, càng lúc càng bắt bẻ nên việc quyết định vở kịch tiếp theo của Vệ Gia Tuyền ngày càng chậm. Vệ Gia Tuyền đóng phim hoàn toàn là vì thích diễn xuất chứ không phải vì kiếm tiền, bởi vì gia đình cô không thiếu tiền. Vệ Đam luôn lo sợ việc đóng phim sẽ khiến cô mệt mỏi nên lúc nào cũng nói con về nhà để cho ba tới diễn cho. Bây giờ người nói lời này lại chuyển sang Hoắc Dự.
Vệ Gia Tuyền vẫn chưa quyết định về vở kịch tiếp theo và một số lời mời tham gia chương trình tạp kỹ Đổng An Ni cũng đã từ chối. Đối với ngôi sao, tốc độ ghi hình một chương trình thực tế có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng. Nhưng đối với nam diễn viên thì bọn họ cần có đầy đủ sự bí mật trước khán giả, tham gia show thực tế chưa chắc đã là chuyện tốt. Về việc Vệ Gia Tuyền giam gia show thực tế, Đổng An Ni còn lựa chọn cẩn thận hơn cả cô.
Vệ Gia Tuyền mới nổi tiếng trong thời gian gần đây cùng với việc ít được giao quá nhiều công việc nên gần đây có hơi chút nhàn rỗi.
Hôm nay Vệ Gia Tuyền đang ở nhà suy nghĩ xem nên nấu món gì cho buổi tối, chị dâu của Hoắc Dự là Tần Vi đã gọi điện qua video cho cô.
Bây giờ đang là buổi sáng ở Paris, Tần Vi đang ôm con gái Tần Văn trong tay. Tần Văn nhìn thấy Vệ Gia Tuyền thì phấn khích vẫy tay: "Chị dâu, chị nhìn thấy em chưa?"
Vệ Gia Tuyền cười nói: "Văn Văn, đã lâu không gặp.”
Tần Văn lại hỏi: "Chị dâu, khi nào thì chị tới thăm em? Chị nhớ đừng ở cùng với anh họ của em, em không thích anh ấy nhất, chỉ biết bắt nạt em.”
Vệ Gia Tuyền cười đáp lại: "Rảnh rỗi thì chị sẽ đến thăm em, nhưng em vẫn nên nói chuyện cùng anh họ của em đi.” Nhìn thấy Tần Văn bĩu môi, cô không khỏi trêu chọc.
Tần Văn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng nói chuyện thì phải nói qua video.” Khi nói câu này, cô bé không ngừng giãy dụa trong tay Tần Vi, trên đầu còn có mái tóc vàng rũ xuống.
Tần Vi cười xoa đầu Tần Văn, làm cho tóc của cô bé càng thêm rối bời, hoàn toàn không giống hai mẹ con. Cô đặt Tần Văn ra khỏi đùi mình rồi nói: "Con tự đi chơi đi, mẹ có chuyện muốn nói với chị dâu của con một chút. Nếu có thể thì mẹ sẽ thuyết phục chị dâu của con đi tới đây để thăm con.”
Tần Văn khoa trương "yeah” môt tiếng, sau đó nói với Vệ Gia Tuyền: "Chị dâu, em đợi chị.” Nói xong liền lon ton chạy đi.
Vệ Gia Tuyền nhìn Tần Văn chạy đi, trên mặt nở nụ cười. Sau khi không thấy cô bé liền hỏi: "Cô út, có chuyện gì vậy?"
Tần Vi cười nói: "Lúc trước cô muốn cháu đến với buổi trình diễn thời trang ra mắt sản phẩm mới của cô nhưng lúc đó Tiểu Dự nói cháu bận rộn nên cô cũng thôi. Cô nghĩ rằng buổi biểu diễn thời trang này sẽ được tổ chức vài lần trong năm và cháu một lần không đến cũng không sao cả. Bây giờ cô muốn mời cháu trở thành phát ngôn viên của cô, vốn đều là người một nhà, cô chỉ muốn hỏi ý kiến của cháu một chút thôi.”
Vệ Gia Tuyền hơi quay đầu lại nói: "Nhưng cháu nhớ Kate là người phát ngôn của cô mà?” Kate là người mẫu chính của Tần Vi, lần trước cô đi thử váy cưới Kate ở trong studio của Tần Vi.
Tần Vi vội nói: "Kate vừa hết hạn hợp đồng với cô gần đây và một người chơi lớn hơn đã ký hợp đồng với cô ấy. Sau đó Kate thế nào thì cô cũng không biết nữa. Nhưng kể cả khi cô ấy định gia hạn hợp đồng với cô thì cô đã lên kế hoạch để cho cháu trở thành người phát ngôn của cô. Tìm được hai người phát ngôn cho một thương hiệu cũng không sao cả.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu cười nói: "Được rồi, cô út đã chủ động đề cập thì cháu làm sao lại từ chối được? Vừa rồi cháu cũng mặc rất nhiều quần áo cô gửi, còn chưa có trả đây.”
Tần Vi cũng cười: "Đừng nói những lời này, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Tần Vi dự kiến vào đầu tháng 11, cô đã làm việc chăm chỉ cho buổi ra mắt sản phẩm mới của mình. Ngoài việc chuẩn bị thay đổi người phát ngôn, cô còn tìm một đội để giúp đỡ Vệ Gia Tuyền trong quá trình quay phim sao, đây cũng là một lời tuyên bố chính thức cũng coi như là một đợt tuyên truyền. Đội ngũ mà cô tìm kiếm hợp tác lâu dài vẫn là đội ngũ chụp ảnh trang bìa tạp chí cho Vệ Gia Tuyền. Vệ Gia Tuyền cũng không biết Tần Vi đã nói chuyện như thế nào với tổng biên tập Lưu Lệ. Trang bìa tháng 11 của tạp chí cũng sẽ sử dụng ảnh chụp lần này, tương đương với việc Vệ Gia Tuyền tham gia buổi chụp này không chỉ giúp Tần Vi ra mắt sản phẩm mới mà còn là trang bìa mới nhất của bộ tạp chí thời trang này.
Vì vậy Vệ Gia Tuyền đến Paris vào giữa tháng 10, và sau đó cô bận rộn chụp ảnh cho các sản phẩm mới của Amanda mỗi ngày.
Sau gần một tuần bấm máy, cuối cùng Vệ Gia Tuyền cũng có thời gian nghỉ ngơi, sau khi đến Paris, cô ở nhà bà ngoại của Hoắc Dự. Ban ngày thì đi quay, Tần Văn lại phải đi học nên cũng không có thời gian chơi với cô bé. Tình cờ là một ngày cuối tuần, Tần Văn không cần đi học nên cô đưa Tần Văn ra bên ngoài chơi. Mặc dù Tần Văn đã thêm một tuổi nhưng cô bé vẫn hoạt bát như xưa, cô bé vẫn là một đứa trẻ đặc biệt nghịch ngợm. Vệ Gia Tuyền cực kỳ thích cô bé, cô vẫn không hiểu làm thế nào mà Hoắc Dự lại ghét cô bé đến vậy.
Tần Văn còn nhỏ, vẫn còn căng tràn sức sống. Vệ Gia Tuyền chạy với cô bé một lúc thì cô đã cảm thấy mệt mỏi nên đưa cô bé đến một quán cà phê ngoài trời ngồi nghỉ ngơi.
Thật trùng hợp là Vệ Gia Tuyền lại gặp Mai Lâm ở đây.