Lúc cô ở đoàn phim hết sức bận rộn, cuối cùng cũng được nghỉ một ngày, Vệ Gia Tuyền cảm thấy mình có thể ngủ suốt ngày. Đến chiều, cô lại đi ngủ.
Hoắc Dự còn có chút chuyện cần phải giải quyết, sau khi xử lý xong anh liền lên giường ôm Vệ Gia Tuyền vào trong lòng ngực. Anh không hề buồn ngủ, chỉ yên lặng ở bên cô nên rất thoải mái. Anh vừa cúi đầu xuống, liền thấy người trong tay động đậy, muốn tìm vị trí thoải mái hơn tiếp tục ngủ, nhưng không có tỉnh lại.
Hoắc Dự quả thật bốc đồng khi nhớ lại những gì mình đã nói vào ngày hôm qua. Tuổi Dụ Trạch còn trẻ, thoạt nhìn thì chưa trưởng thành lắm, chắc chắn cậu ấy tin vào những vì sao của mình. Chỉ là chuyện xảy ra trước đây, cậu ta luôn cho rằng chuyện đã qua, sau này chính cậu ta là người sẽ cùng cô đi hết cuộc đời. Nhưng khi thực sự nhớ lại, cậu ta lại không quan tâm chút nào.
Ban đầu Hoắc Dự không muốn ngủ, nhưng khi ôm Vệ Gia Tuyền, anh suy nghĩ lung tung một hồi rồi không biết đã ngủ từ lúc nào.
Vệ Gia Tuyền bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô mở mắt ra thì thấy đó là chị họ Vệ Gia Kỳ.
Vệ Gia Tuyền không tỉnh táo trả lời điện thoại: "Chị ơi, có chuyện gì vậy?” Lúc lên tiếng rõ ràng là buồn ngủ.
Vệ Gia Kỳ giật mình nói: "Gia Tuyền, mấy giờ rồi mà em còn ngủ vậy?” Chưa kịp trả lời, cô đã nói như súng liên thanh: "Hôm qua chị vẫn còn ở nước ngoài, hôm nay chị về nước mới nhớ ra hôm qua là sinh nhật của em. Chị nghĩ mọi người đã chuyển tiền cho em nên chị sẽ không làm điều đó nữa. Có muốn chị tặng thứ gì không.”
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Em không có muốn thứ gì, mấy ngày nay chị bận rộn như vậy, chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Vệ Gia Kỳ hài lòng nói: "Em gái chị đã thực sự trưởng thành rồi, em biết đau lòng thương chị.”
Vệ Gia Tuyền nói thật: "Chị à, chị là trụ cột của nhà họ Vệ chúng ta, nếu chị ngã thì không ai có thể đứng dậy được.”
Vệ Gia Kỳ cảm thấy mình bị xỏ mũi, nhưng ở trong nhà chỉ có một người em gái, chỉ có thể chiều chuộng cô. Cô nhớ tới nhìn thấy nhóm bạn bè vừa rồi, liền trêu chọc: "Gia Tuyền, chị luôn cho rằng Hoắc Dự là tảng băng nhỏ, từ nhỏ cậu ta đã không thích nói chuyện. Chị không ngờ điều đó là đúng, lúc tối hôm qua cậu ấy đăng lên trong nhóm bạn bè khiến chị nổi da gà.”
Tối hôm qua Vệ Gia Tuyền nhận được không ít bao tiền lì xì, cũng tốn không ít thời gian nói chuyện phiếm trên WeChat. Nhưng cô thật đúng là không có nhấp vào nhóm bạn bè xem một chút.
"Ôi chao.” Vệ Gia Kỳ không nghĩ tới là đã quá kích động: "Hoắc Dự thú nhận trong nhóm bạn bè với sự phô trương lớn như vậy, người trong cuộc còn không có nhìn thấy, thật quá đáng thương.”
Hoắc Dự đang còn ở trên giường, trong phòng lại ngủ yên tĩnh. Anh nghe Vệ Gia Kỳ gọi điện thoại liền bị đánh thức, ở bên cạnh nghe rõ lời của Vệ Gia Kỳ, không khỏi hét lớn hơn một chút: "Chị.”
Vệ Gia Kỳ hiển nhiên sửng sốt, hạ giọng hỏi: "Hoắc Dự có ở đây hả?"
Sau khi Vệ Gia Tuyền "ừm” một tiếng, Vệ Gia Kỳ liền nhanh chóng cúp điện thoại, cô vừa nói sau lưng người ta đã bị người ta nghe thấy, có chút xấu hổ.
Vệ Gia Tuyền liếc xéo Hoắc Dự, ba hai lần mở nhóm kết bạn.
Hóa ra tối qua Hoắc Dự đã chụp một vài bức ảnh khi hẹn với cô. Anh gửi một tấm cho nhóm kết bạn và viết một đoạn: Bốn năm đầu anh không trải qua sinh nhật với em, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.
Phía dưới còn có rất nhiều lượt thích và bình luận, hai ba con vẫn đang tranh cãi rùm beng ở trong phần bình luận, đơn giản gần như mù quáng.
Vệ Gia Tuyền gọi anh: "Anh Dự.”
Hoắc Dự hỏi lại: "Sao vậy?"
Vệ Gia Tuyền lắc đầu không nói lời nào. Hoắc Dự biết cô bất an, đang nỗ lực giúp cô trấn an lại.
Vệ Gia Tuyền xin nghỉ một ngày, nhưng ngày hôm sau không dám chậm trễ nữa rồi. Họ sống không xa cũng không gần địa điểm quay phim. Hoắc Dự cũng muốn Vệ Gia Tuyền trở lại đoàn phim vào ngày hôm sau, Vệ Gia Tuyền tự mình lái xe trở về nhưng anh không cho nên đành phải đưa tiễn. Vệ Gia Tuyền không muốn anh dậy sớm nên cô nhất quyết quay về đoàn phim tối nay.
Trên đường trở về đoàn phim, lúc đi ngang qua Trường Trung học Đế Đại, Vệ Gia Tuyền không nhịn được nhìn ra bên ngoài.
Trường cấp hai của Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đều ở đây. Trong hai ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, các biểu ngữ cổ vũ cho học sinh trung học phổ thông được treo ở cổng trường.
"Thời gian trôi nhanh quá. Lúc còn học cấp hai, em luôn cảm thấy cuộc sống của mình một ngày bằng một năm. Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã tốt nghiệp đại học.” Ánh mắt Vệ Gia Tuyền có chút thẫn thờ. Lúc cô học cấp hai thì Hoắc Dự đã ở bên Đế Đại, cô luôn muốn đuổi theo anh. Trong một thời gian, cô luôn cảm thấy thời gian trôi thật chậm.
Hoắc Dự cũng xúc động nói: "Ừ, lúc đó em còn nhỏ lắm. Anh vẫn nhớ bộ dạng tóc em không mọc khi mới sinh ra.”
Vệ Gia Tuyền mở to mắt nói: "Anh Dự, anh có thể không nhắc tới không?"
Hoắc Dự nói: "Nhưng khi đó anh còn tưởng rằng em rất đáng yêu.”
Vệ Gia Tuyền cũng mỉm cười, vẻ u sầu vừa rồi cũng dần dần biến mất.
Ngay sau khi Vệ Gia Tuyền quay trở lại đoàn phim, cô đã chạy nhanh về phía Bạch Kiều, Bạch Kiều vẫy tay với cô và đưa cô sang một bên để nói chuyện.
"Chiều nay Hoắc Dự đã gọi cho mẹ. Nó nói chuyện của Dụ Trạch là sự thật sao?” Bạch Kiều dường như vẫn chưa tin.
Vệ Gia Tuyền gật đầu một cái.
Bạch Kiều thở dài nói: "Mẹ còn tưởng rằng nó thích tìm con diễn cảnh đánh nhau, mọi thứ chỉ để quay phim, nhưng thật đúng là không nhìn ra.”
Vệ Gia Tuyền bị mẹ chồng nói ra chuyện này, cô thật sự không biết phải nói gì.
Bạch Kiều sờ đầu cô, thích thú nói: "Không sao đâu. Gia Tuyền của chúng ta ưu tú như vậy, có người thích là chuyện bình thường. Chỉ là Tiểu Dự đừng quá vui vẻ, nói mẹ chọn người quá giỏi.”
"Được rồi, mẹ tin rằng con có thể xử lý tốt.” Bạch Kiều đối xử với Vệ Gia Tuyền thực sự giống như đối với con gái của mình.
Chỉ vài ngày sau, Vệ Gia Tuyền nhận ra rằng cô suy nghĩ quá đơn giản. Rõ ràng là Dụ Trạch bị sốc vì chuyện của cô, gần đây cậu ấy hoàn toàn không còn tâm trạng để quay phim.
Đạo diễn Tiêu Phàm không còn trẻ lắm, thường những người trẻ tuổi trong đoàn như Vệ Gia Tuyền và Dụ Trạch, gọi anh ấy là anh trai. Họ không gọi là đạo diễn Tiêu, mọi người quan hệ cũng rất tốt. Tiêu Phàm không phải là người nóng nảy, nhưng gần đây tình trạng của Dụ Trạch thực sự rất tệ. Thậm chí anh ta không thể nhịn được tìm cách nói chuyện riêng với Dụ Trạch vài lần, hỏi cậu ta xem có chuyện gì xảy ra không.
Dĩ nhiên Dụ Trạch sẽ không nói sự thật. Cậu ấy đã cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái của mình sau đó, nhưng rõ ràng là hiệu quả không tốt lắm.
Không phải Dụ Trạch không tận tâm với công việc. Cậu ấy từng là một ngôi sao nhí, từ nhỏ cậu ấy từng nằm trong ê-kíp của nhiều đạo diễn lớn, có rất nhiều người thích cậu ấy. Có thể nói cậu ấy đã được nuôi dưỡng và trưởng thành, cùng nhau đi tới thông suốt. Trước đây cậu ấy chưa từng thích ai, lại rất vụng về trong chuyện này nên cậu ấy đã chờ đợi rất lâu để tỏ tình một cách khéo léo như vậy. Cậu ấy dự đoán Vệ Gia Tuyền có thể không đồng ý, cậu ấy sẵn sàng tiếp tục theo đuổi bám chặt. Nhưng cậu ấy không muốn ngay từ đầu đã không có cơ hội.
Bạch Kiều cũng nhìn thấy trạng thái của Dụ Trạch trong mắt mình. Là mẹ của Hoắc Dự, tất nhiên bà hy vọng rằng Vệ Gia Tuyền và Dụ Trạch có thể hoàn toàn tách khỏi mối quan hệ này. Nhưng bà cũng là nhà sản xuất của bộ phim này, nếu Dụ Trạch cứ tiếp tục như vậy, bộ phim sẽ bị hủy hoại.
Dụ Trạch còn trẻ và có tính cách tốt, mọi người trong đoàn làm phim rất thích cậu ấy. Bạch Kiều đã có ấn tượng tốt về cậu ấy. Bà đã chủ động đến tìm Vệ Gia Tuyền và nhờ cô nói chuyện với Dụ Trạch.
Vệ Gia Tuyền từ chối: "Mẹ, rõ ràng con đã cự tuyệt cậu ấy.” Nhìn thấy Dụ Trạch như bây giờ, thật ra lúc trước cô cũng muốn thuyết phục cậu, nhưng cô lại càng sợ mình thuyết phục làm cho cậu ta sẽ sinh ra những ý nghĩ khác.
Ngược lại Bạch Kiều lại nhìn nhận vấn đề này theo một cách khác và nói: "Mẹ không yêu cầu con nói rõ ràng với cậu ấy, mẹ muốn con đứng ở góc độ của con đi thuyết phục cậu ấy một chút. Con và cậu ấy thực sự không có chuyện gì xảy ra với nhau. Vậy thì không đến nổi không bỏ được như vậy.”
Vệ Gia Tuyền không thể từ chối thêm nữa, phải nói rằng cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Dụ Trạch, một chàng trai như ánh nắng mặt trời lại trở nên như thế này. Trong lòng cô cũng bị khổ sở.
Khi Vệ Gia Tuyền tìm thấy Dụ Trạch, Dụ Trạch vẫn như một đứa trẻ tính khí thất thường, xoay người đi không để ý đến cô.
Vệ Gia Tuyền nói: "Chúng ta nói chuyện một chút.”
Dụ Trạch lắc đầu nói: "Chị đã nói hết những gì chị nên nói, tôi không phải loại người không có quan điểm đạo đức.” Đối với những người đã có gia đình, nếu có bất kỳ ý nghĩ nào đều là vô đạo đức.
Vệ Gia Tuyền không thể nhịn được cười khi nghe cậu ta nói điều này.
Vệ Gia Tuyền hỏi cậu ta: "Cậu như vậy, về sau chúng ta sẽ diễn như thế nào?"
Dụ Trạch quay lại, hơi cúi đầu nói: "Tôi cũng biết tình trạng bây giờ của mình không ổn, nhưng tôi không thể kiềm chế được. Cho tôi thêm chút thời gian.”
Vệ Gia Tuyền kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ tới, hai người lần lượt ngồi xuống.
Vệ Gia Tuyền nói: "Dụ Trạch, khi cậu vẫn còn trẻ, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng trên thế giới này không phải cứ là người mà cậu thích thì người đó nhất định sẽ thích lại cậu. Tình cảm là thứ không bình đẳng nhất trên thế giới này. Cậu muốn gặp một ai đó, cậu thích cô ấy và người kia cũng thích cậu. Cần rất nhiều may mắn.”
Dụ Trạch không tin: "Chị không lớn hơn tôi được hai tuổi, luôn miệng nói tôi trẻ hơn.”
Vệ Gia Tuyền cười nói: "Nhưng cậu nhỏ tuổi hơn tôi.”
Dụ Trạch lại hỏi: "Vậy nếu bây giờ tôi lớn hơn vài tuổi, liệu tôi có cơ hội không?” Dường như cậu đang tìm kiếm một chút an ủi.
Vệ Gia Tuyền lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi và anh ấy đã quen nhau từ sớm.”
Dụ Trạch tò mò hỏi: "Còn có thể sớm như thế nào?"
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Từ khi tôi mới sinh ra.”
Dụ Trạch thở dài, đỡ đầu nói: "Xem ra tôi đã thua ở vạch xuất phát.”
Vệ Gia Tuyền suy nghĩ một chút, nói: "Tôi thích anh ấy từ nhiều năm trước, giữa chừng đã muốn từ bỏ. Tôi muốn nói có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng thật sự không thể cho cậu hy vọng.”
Dụ Trạch không thể tin được: "Chị thích anh ấy đã lâu chưa?"
Vệ Gia Tuyền bật cười: "Dù sao cũng phải lâu hơn so với cậu thích tôi.”
Ánh mắt Dụ Trạch đột nhiên thay đổi khi cậu nhìn cô: "Vậy thì chị rất đáng thương.”
Vệ Gia Tuyền đưa tay vỗ bờ vai cậu, nghiêm túc nói: "Như vừa rồi tôi đã nói với cậu, tình cảm là thứ không bình đẳng nhất trên đời. Cậu còn trẻ, sau này sẽ gặp nhiều người hơn, có lẽ cũng có thể gặp được người cùng với cậu yêu nhau. Tất nhiên, cũng có thể không gặp được. Nhưng nếu không gặp cũng không phải là vấn đề lớn. Cuộc sống chỉ có mấy mươi năm, có rất nhiều điều mà cậu có thể làm trong cuộc đời này.”
Dụ Trạch mím môi và hỏi: "Đó là cách mà chị đã thuyết phục bản thân trước đây sao?” Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của cô khi cô nói điều này.
Vệ Gia Tuyền gật đầu: "Bởi vì tôi đã nghĩ từ bỏ, tôi chỉ có thể tự thôi miên mình như thế này. Nhưng tôi rất may mắn khi anh ấy đã trở lại và kết hôn với tôi.”
Dụ Trạch cảm thấy rằng cậu ấy đang ăn thức ăn cho chó và cậu ấy phải nuốt nó một cách khó khăn.
Vệ Gia Tuyền lại nhìn cậu nói: "Cậu cũng nên suy nghĩ lại đi. Cậu vừa mới đóng phim điện ảnh, bây giờ lại đóng vai nam chính trong phim của Cô Bạch. Sự nghiệp của cậu bây giờ đã chuyển sang thời kỳ khác. Cậu mới hai mươi tuổi, nếu cậu có thể chuyển đổi thành công ở độ tuổi trẻ như vậy, cậu sẽ là một trong những diễn viên xuất sắc nhất ở lứa tuổi của mình.”
Dụ Trạch bắt gặp ánh mắt của cô. Vào lúc này, cậu cũng cảm thấy không có hứng thú yêu đương, thích người ta cũng không có ý nghĩa, nên bắt đầu sự nghiệp thì tốt hơn.
Vệ Gia Tuyền nhìn cậu giống như là đã nghĩ thông suốt, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, vì cô chưa từng làm qua chuyện tẩy não người ta.
Tác giả có lời muốn nói: Dụ Trạch: Tôi sẽ dễ lừa dối như vậy sao?