Vệ Gia Tuyền nghe thấy có người bên cạnh hỏi: "Người đi theo phía sau Bạch lão sư là ai vậy? Ngoại hình này cũng quá xuất chúng rồi, nhưng khẳng định không phải người trong giới.”
Một người khác trả lời: "Không biết, nhưng chắc chắn không phải người trong giới của chúng ta, trước khi tôi chưa từng thấy.”
Đổng An Ni ở một bên chớp mắt nhìn Vệ Gia Tuyền, trên mặt chị lộ ra vui vẻ, đùa bỡn.
Lúc này Vệ Gia Tuyền cũng đã quên những người khác xung quanh sẽ chú ý đến, đôi mắt của cô dính chặt trên người Hoắc Dự không thể dời đi. Rõ ràng anh chỉ mặc một bộ quần áo bình thường giản dị, nhưng khí chất nổi bật của anh ta vẫn khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể chú ý đến.
Bạch Kiều tới bên cạnh Tiêu Phàm trước, hỏi anh về tiến độ quay phim như thế nào.
Hoắc Dự vẫn luôn đi bên cạnh Bạch Kiều, anh cũng không nhìn về phía Vệ Gia Tuyền bên kia, ai không biết chỉ sợ sẽ nghĩ rằng anh là vệ sĩ của Bạch Kiều.
Vệ Gia Tuyền thấy anh không nhìn mình nên cô dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, chống cái đầu cũng không nhìn anh nữa, cô không nên biểu hiện quá rõ ràng mới đúng, nói không chính xác vừa rồi có người cho rằng cô bị Hoắc Dự mê hoặc đến ngẩn người.
Vệ Gia Tuyền đang miên man suy nghĩ lung tung nên không biết Bạch Kiều đã đi đến bên cạnh cô, cười nói: "Gia Tuyền, tôi vừa mới nghe Tiêu Phàm nói hôm nay cô không có cảnh quay nào. Đi thôi, đến phòng nghỉ nói chuyện với tôi.”
Vệ Gia Tuyền vội vàng đáp ứng, đứng dậy đi theo phía sau Bạch Kiều, cô hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy Hoắc Dự cũng đi theo ở một bên, cô hơi cúi đầu xuống nhịn không được cười.
Đến cửa của phòng nghỉ, Bạch Kiều không đi vào, đứng ở bên ngoài nói với Vệ Gia Tuyền: "Mẹ đi trước đây.” Khi bà nói lời này rõ ràng giọng nói đều mang theo trêu chọc.
Vệ Gia Tuyền vẫy tay với Bạch Kiều, cô đang muốn xoay người đã bị Hoắc Dự từ phía sau bế lên. Chân của cô rời khỏi mặt đất, lại càng hoảng sợ. Lúc phục hồi lại tinh thần, cô đã bị Hoắc Dự ôm vào phòng nghỉ.
Hoắc Dự ôm lấy eo của cô, áp cô vào trên tường của phòng nghỉ hôn lên, Vệ Gia Tuyền để cho anh hôn một lúc, vội la lên: "Đóng cửa lại, sẽ có người đi vào.”
Hoắc Dự không quan tâm ôm cô vuốt ve không buông, vẫn bị cô nhắc hai lần, anh mới ngoan ngoãn đi ra đóng cửa.
Bên này Hoắc Dự vừa mới đóng cửa lại, Vệ Gia Tuyền đã xông lại đây, nhảy đến trên người anh, ôm lấy cổ của anh thân anh. Hoắc Dự sợ cô té ngã, vội vàng ôm chặt lấy cô. Hai người rất nhanh lại thay đổi vị trí, biến thành Hoắc Dự đè Vệ Gia Tuyền ở trên cửa hôn.
Hai người đã rất lâu không có thân mật, mặc dù tối nào cũng gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng chỉ nghe được giọng nói hoàn toàn khác với nhìn thấy người thật.
Khi Hoắc Dự hơi buông Vệ Gia Tuyền ra nhưng anh vẫn còn ôm cô không buông.
Sau đó không ai chủ động lên tiếng nói gì, chỉ ôm lấy đối phương như vậy cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Một tay Hoắc Dự không biết như thế nào mò theo vạt áo của cô vào trong, Gia Tuyền sợ hãi kêu to một tiếng, cô còn tưởng anh lại táo bạo như thế đang do dự có nên lên tiếng ngăn cản hay không thì chợt nghe thấy anh nói: "Nhìn mặc quần áo rộng thùng thình anh còn không dám xác định, tại sao lại gầy như vậy rồi?"
Vệ Gia Tuyền ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi: "Anh lại muốn nói ôm không thoải mái sao?"
Hoắc Dự thở dài nói: "Anh nói những lời kia là muốn cho em ăn nhiều một chút, một tay anh cũng có thể nâng được em lên.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người ở ngoài cửa gọi: "Chị Gia Tuyền, chị có ở bên trong không?"
Vệ Gia Tuyền giật mình, nhưng nghe ra là giọng của Dụ Trạch.
Vệ Gia Tuyền chỉ vào vị trí phòng thay quần áo nói với Hoắc Dự: "Anh đi vào trong đó đợi em một lúc.”
Hoắc Dự lão đại không muốn: "Anh có như thế không dám ra gặp người sao?"
Vệ Gia Tuyền cũng cảm thấy như vậy là anh bị uất ức nhưng Dụ Trạch còn đứng ở ngoài cửa không đi.
"Chị Gia Tuyền, chị không ở bên trong phải không? Tại sao tôi lại nghe nói chị và cô giáo Bạch đang ở đây vậy?"
Vệ Gia Tuyền không kiên trì để Hoắc Dự đi trốn nữa, cô nắm chặt tay anh nói: "Anh ở đây đi để em đi ra ngoài nói chuyện với cậu ấy.”
Hoắc Dự vẫn không vui, nhưng anh cũng không tiện tiếp tục phản đối.
Vệ Gia Tuyền mở cửa đi ra ngoài, cô vội vàng nghiêng người đóng cửa lại, cô đứng ở cửa hỏi Dụ Trạch: "Dụ Trạch, cậu tìm tôi có việc gì không?"
Dụ Trạch cười giống như mặt trời nhỏ rạng rỡ tỏa sáng: "Tôi nghĩ là chúng ta mỗi đêm đều diễn xuất đến khuya, thời gian này đều không nghỉ ngơi chút nào. Hôm nay trùng hợp hai chúng ta đều kết thúc công việc sớm, không bằng tìm một chỗ cùng ăn cơm, sau đó lại phối hợp diễn cảnh ngày mai.”
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Thật không tiện, cậu cũng nói thật vất vả gặp được một lần kết thúc công việc sớm, hôm nay tôi chuẩn bị về nhà một chuyến.” Đây là lúc cô nhìn thấy Hoắc Dự đã lập tức làm ra quyết định.
Dụ Trạch hơi thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng. Cậu áy dừng lại và có vẻ chần chờ, thật lâu sau cậu mới hạ quyết tâm nói: "Chị Gia Tuyền, hôm nay anh Tiêu đã nói chuyện với tôi thật lâu, tôi nghe anh ấy nói xong, tôi cảm thấy cảnh quay của tôi khả năng gặp phải nút thắt rồi, tôi không thể tìm được cảm xúc tình cảm yêu kia của nhân vật nam chính giành cho nhân vật nữ chính trong phim. Có thể chị muốn nói rằng em không cần giống nhân vật như trong phim nhưng bây giờ tôi nhìn thấy chị, cùng với nhìn thấy những người khác không giống nhau, nhất định là bị ảnh hưởng do diễn xuất gần đây, không biết chị có cảm giác này không?"
Vệ Gia Tuyền còn nghĩ này thời gian này cô và Dụ Trạch ở chung thời gian dài như thế, buổi tối cũng thỉnh thoảng tập diễn xuất với nhau. Người trước mặt này thậm chí cũng không thể hoàn toàn gọi là đàn ông, người trẻ tuổi cũng không có thể hiện rõ ràng cho cô có ý tứ kia, vậy thì nhất định là do cô suy nghĩ nhiều rồi. Không nghĩ đến qua lâu như vậy, cô vẫn nghe được cậu ấy uyển chuyển thổ lộ. Người thanh niên trẻ trước mắt này ngay cả thổ lộ cũng mang theo ngại ngùng và thăm dò, cậu ấy cũng không dám nói thẳng ra.
Mặc dù kinh nghiệm tình cảm của Vệ Gia Tuyền rất ít, nhưng tác phong của cô trước nay đều không thích thì lập tức cự tuyệt ngay, không muốn cho đối phương bất kì một chút hi vọng nào. Cô nghiêm túc nói với Dụ Trạch: "Dụ Trạch, tôi nói với cậu một việc, hi vọng cậu có thể giữ bí mật giúp tôi.”
Dụ Trạch đã có dự cảm giác không tốt, nhưng vẫn gật đầu.
Vệ Gia Tuyền lúc này mới nói: "Thật ra tôi đã kết hôn rồi.”
Trong ý thức Dụ Trạch không tin, cười nói: "Chị Gia Tuyền, nếu như chị muốn cự tuyệt tôi, nói chị không không thích tìm người trẻ hơn mình, còn hơn tốt là chị nói lời này.”
Vệ Gia Tuyền nói: "Đó là sự thật, nếu cậu không tin, Trong điện thoại di động của tôi còn có ảnh của giấy đăng ký kết hôn.”
Lúc này Dụ Trạch không dám không tin, cậu lộ ra vẻ mặt khổ sở nói: "Làm sao lại có khả năng đấy? Chị mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Vệ Gia Tuyền không quá am hiểu xử lý chuyện như thế này, nhìn dáng vẻ khổ sở của cậu ta cũng cảm thấy hơi khó chịu. Dụ Trạch từ nhỏ đã có cái miệng nói chuyện ngọt ngào, bình thường trong lúc đóng phim cậu cũng đặc biệt cố gắng, người trong đoàn làm phim không có ai là không thích cậu, là một người cũng không tệ. Cô không có khả năng cho cậu ấy bất cứ cơ hội nào, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cậu khổ sở như thế.
Đúng lúc này, cửa phía sau hai người mở ra, Hoắc Dự đi đến.
Hoắc Dự vươn tay ôm lấy bả vai của Vệ Gia Tuyền, anh trưởng thành trong sáng đẹp đẽ, một đôi mắt không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nhìn về phía Dụ Trạch: "Cô ấy không lừa cậu, bởi vì tôi chính là chồng của cô ấy.”
Mặt Dụ Trạch tái nhợt, lại hỏi: "Vậy tại sao anh lại đi cùng cô giáo Bạch đến đây?"
Mặt Hoắc Dự vẫn như cũ không một tia cảm tình: "Đó là mẹ tôi.”
Dụ Trạch há to miệng, muốn nói điều gì cuối cùng cũng không nói ra. Cậu đột nhiên nhớ tới lễ khởi động máy khi đó, mặc dù phỏng vấn hỏi Vệ Gia Tuyền ở hiện trường không nhiều vấn đề lắm nhưng phần lớn đều bị Bạch Kiều ngăn cản. Khi ấy cậu còn nghĩ Bạch Kiều thật sự là một vị đi trước mẫu mực thiện tâm tốt bụng, lúc này mới biết được cậu ngây thơ như thế nào, Bạch Kiều cũng không ngăn cảnh vấn đề giúp cậu. Hóa ra Vệ Gia Tuyền và Bạch Kiều có quan hệ như vậy, Bạch Kiều chăm sóc Vệ Gia Tuyền cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Dụ Trạch không nghĩ đến lời thổ lộ của mình bị cự tuyệt không nói, vậy mà còn ngu ngốc thổ lộ trước mặt chồng của người ta, cậu cảm thấy rất buồn, cúi đầu đi rồi.
Vệ Gia Tuyền nhìn Dụ Trạch thất hồn lạc phách bước đi, cô lườm Hoắc Dự một cái nói: "Anh à, có phải anh quá trực tiếp rồi không?"
Hoắc Dự rũ mắt xuống nhìn cô nói: "Chẳng lẽ em muốn anh xuất hiện còn khách sáo với cả tình địch sao ?"
Vệ Gia Tuyền vội vàng giải thích nói: "Em cũng không có ý tứ đấy, em sợ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất của cậu ta.”
Hoắc Dự nói: "Nếu chuyện này khiến cậu ta không thể diễn xuất được thì chỉ sợ mẹ của anh phải thay nhân vật nam chính rồi.”
Đôi khi Vệ Gia Tuyền là một người đặc biệt mẫn cảm, luôn rất dễ dàng đồng cảm với những trải nghiệm của người khác. Đây là một điều tốt cho diễn xuất của cô, vì cô có thể dễ dàng tìm thấy cảm xúc cần thiết của nhân vật trong phim, nhưng thực tế lại không phải là một lợi thế. Cô cũng sẽ nhớ tới dáng vẻ khổ sở của Dụ Trạch nhìn về phía cô lúc nãy, nhất thời sẽ không dễ chịu.
"Anh, chúng ta trở về đi.” Vệ Gia Tuyền nói những lời nói này xong thì đi trước.
Trên đường trở về, đúng lúc gặp phải tan tầm giờ cao điểm, xe bị kẹt trên đường không di chuyển được . Sắc trời dần dần tối, đột nhiên trời lại đổ cơn mưa xuống
. Vệ Gia Tuyền chống đầu nhìn ra ngoài cửa xe, đèn hai bên đường vừa mới sáng lên, nước mưa rơi xuống cũng như mang theo ánh sáng.
Vệ Gia Tuyền cũng không biết thế nào, nhìn thấy Dụ Trạch hôm nay, cô cũng nhớ tới chuyện của mình nhiều năm về trước.
Ngày đó Hoắc Dự rời đi, trời cũng rơi xuống một trận mưa. Khi cô biết được anh phải đi, Vệ Gia Tuyền khóc cầu xin anh đừng đi, anh không đồng ý, cô cũng không cầu xin tiếp nữa thậm chí anh đi cô cũng không đi tiễn anh.
Khi đó cô mới loáng thoáng phát hiện ra, tình cảm cho tới bây giờ cũng không phải ngang nhau đấy, dù là cô không biết khi đó tình cảm kia có tính là tình yêu không. Cô chỉ biết rằng, cô rất để ý đến Hoắc Dự, đặc biệt đặc biệt để ý, thế nhưng mà Hoắc Dự không để ý cô như vậy. Trên đời này cũng hoàn toàn không có đạo lý nào thích một người thì đối phương cũng phải thích anh, để ý đến một người, đối phương cũng phải để ý đến anh.
Phần lớn thời gian củaVệ Gia Tuyền đều không trải qua thương xuân thu buồn người, sau khi kết hôn với Hoắc Dự anh lại đối xử với mình cũng là ngàn tốt vạn tốt, cô cũng quên mất cảm thụ lúc đó rồi, vậy mà lại bị Dụ Trạch ảnh hưởng nhớ về quá khứ.
Trên đường Hoắc Dự nhịn cả buổi, bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi xe càng làm cho tâm tình của anh bực bội. Anh thấy Vệ Gia Tuyền cũng không nói gì, cắn môi nói: "Gia Tuyền, có phải em cảm thấy anh làm không đúng phải không? Em đang tức giận à?"
Vệ Gia Tuyền còn hơi mờ mịt, sau khi nghe rõ anh nói mới trả lời: "Em không tức giận.” Chỉ là Dụ Trạch khiến cho cô lại nghĩ tới mình trước kia.
Hoắc Dự lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Dụ Trạch, anh cầm chặt vô lăng tay lái, lại nói: "Gia Tuyền, anh nghe Dụ Trạch nói, mỗi khi trời tối em đều sẽ diễn xuất cùng cậu ta. Anh gọi điện thoại cho em thấy thỉnh thoảng đã khuya em đều không ngủ, hóa ra ngoại trừ công việc kết thúc muộn thì em lại diễn xuất cùng cậu ta.”
Vệ Gia Tuyền vội đáp: "Trên cơ bản mỗi lúc trời tối em đều diễn xuất cùng cậu ta, nhưng em thật sự không biết cậu ta. . .”
Hoắc Dự đánh gãy lời cô nói: "Cậu ta nói, khi quay phim bởi vì diễn xuất quá nhập cho nên mới sinh loại cảm tình kia với em, vậy em cũng sẽ như thế sao?” Khi anh nói lời này xong cũng tự phỉ nhổ bản thân mình nhanh mồm nhanh miệng, trong đầu anh chính xác lóe lên ý nghĩ như vậy, nhưng anh không có khả năng suy nghĩ về cô như vậy.
"Anh cứ như thế không tin em sao?” Lúc Vệ Gia Tuyền nói lời này cô còn rất bình tĩnh: "Anh à, anh có thể yên tâm, em đảm bảo với anh rằng em sẽ không như vậy.” Cô không có khả năng lại thích ai khác bên ngoài ngoại trừ Hoắc Dự, từng có một khoảng thời gian, Hoắc Dự gần như chính là toàn bộ thế giới của cô. Mà ngay cả khi cô quay phim cô cũng không có bất cứ ngoại lệ nào đem đối phương trở thành Hoắc Dự để diễn cả.
Hoắc Dự cảm giác được khổ sở của Vệ Gia Tuyền, anh còn tưởng là do lời nói vừa rồi của anh khiến cô bị tổn thương, anh vội vàng nói: "Đương nhiên anh tin tưởng em, vừa rồi là do anh nhanh mồm nhanh miệng, anh không có ý tứ gì.”
Khóe miệng Vệ Gia Tuyền giật giật nói: "Không có chuyện gì, em không tức giận.” Cô lặp lại những gì vừa nói một lần nữa. .
Sau đó, hai người lại bắt đầu không ai nói chuyện, cho đến khi Vệ Gia Tuyền phát hiện phương hướng Hoắc Dự lái xe không giống như đường về nhà, cô mới lên tiếng hỏi: "Anh à, anh bị lạc đường à?"
Hoắc Dự trả lời: "Không lạc đường.” Anh vừa mới nói xong thì cho xe tấp vào bên lề đường dừng xe lại, tắt máy rồi xuống xe.
Vệ Gia Tuyền thấy anh xuống xe chạy băng qua màn mưa sang bên đường đối diện, cô bèn ngồi trên xe an tĩnh chờ anh trở về.
Hoắc Dự rất nhanh đã quay lại, lúc anh trở về trong tay còn có thêm một hộp vuông được đóng gói tinh xảo, trông giống như là cái bánh ngọt.
Vệ Gia Tuyền kỳ quái nói: "Tại sao anh mua bánh ngọt vậy?"
Hoắc Dự bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc, em đã quên hôm nay là sinh nhật của em sao?"
Sau khi Vệ Gia Tuyền phản ứng lại thì nở nụ cười: "Em thật sự quên mất.” Cuộc sống trong đoàn phim quá bận rộn và khép kín, vậy mà cô lại quên mất ngày sinh nhật của mình.
Hoắc Dự ngồi trên xe cất kỹ bánh ngọt, một tay nắm tay của cô, ấm giọng nói: "Ngôi sao của anh, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"
Vệ Gia Tuyền lại hỏi vấn đề trước kia cô đã từng hỏi qua: "Anh còn sẽ rời đi sao?"
Hoắc Dự lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, anh đã nói rồi, cho dù phải đi, cũng cũng mang theo em đi.”
Vệ Gia Tuyền đột nhiên vùi đầu cắn bả vai anh một cái, cô dùng chút sức, lại ngẩng đầu lên nói: "Nếu thật đến lúc đó anh mà không mang theo em, em cũng sẽ quấn lấy anh.”
Hoắc Dự ôm cô vào trong lòng, cười nói: "Vậy thì quấn lấy anh cả đời đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Tôi luôn cảm thấy nếu ai đó bị thương, theo thời gian vết thương có thể thành sẹo, nhưng muốn không có một dấu vết nào thì không thể nào.