Vệ Gia Tuyền thấy không có việc gì nhiều cần phải giúp ở phòng bếp nên cô ra khỏi phòng bếp, đi tìm Hoắc Dự. Cô đã sớm biết Hoắc Dự ít nói, nhưng cô không ngờ rằng anh lại ngấm ngầm làm những chuyện này mà không nói với cô.
Khi Vệ Gia Tuyền tìm thấy Hoắc Dự, anh đang đứng sát cửa sổ gọi điện thoại. Ở Giang Châu tuyết rơi rất ít, mấy ngày trước đã rơi một đợt, hai ngày nay lại không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Trong phòng mở điều hòa, cũng khá ấm áp. Hoắc Dự mặc một chiếc áo len màu xám, trông có vẻ hiền hòa hơn so với dáng vẻ mạnh mẽ lúc ở ngoài.
Vệ Gia Tuyền đứng bên cạnh anh, nhón chân hôn lên mặt anh một cái.
Hoắc Dự đang nói chuyện với Lão Phùng, trợ lý của anh, không đề phòng bị Vệ Gia Tuyền hôn lén. Anh vươn tay ôm eo cô, không ngờ cô lại tiếp tục hôn lên mặt anh.
Hoắc Dự vội vàng nói chuyện quan trọng, sau khi cúp điện thoại, anh cũng nghiêng đầu hôn lên khóe miệng cô một cái, sau đó cảnh cáo: "Em muốn mẹ anh nhìn thấy hay sao?” Anh biết da mặt cô luôn mỏng trước mặt người lớn.
Vệ Gia Tuyền khẽ đáp: "Em thấy bà ấy còn đang ở phòng bếp.”
Hoắc Dự xoa xoa đầu cô, im lặng cười.
Vệ Gia Tuyền cũng vươn tay ôm lấy eo anh, nghiêm túc nói: "Anh, cảm ơn vì những chuyện anh đã làm cho em.”
Hoắc Dự liếc mắt nhìn phòng bếp bên kia một chút, đoán được là mẹ anh đã nói mọi chuyện cho người trước mặt, tiện thể nói: "Ở bên cạnh anh, em không cần phải nói lời xin lỗi hay cảm ơn.”
Vệ Gia Tuyền cười nói một tiếng "Ừm".
Khi Bạch Kiều bưng thức ăn từ phòng bếp ra, Vệ Gia Tuyền lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Hoắc Dự như một con thỏ, Hoắc Dự thấy vậy không thể nhịn được cười.
Buổi chiều, hai mẹ con Bạch Kiều và Hoắc Dự rời khỏi thành phố Giang Châu.
Lần chia ly này, so với lần trước, Vệ Gia Tuyền càng không nỡ đối với Hoắc Dự, có lẽ là bởi vì cô biết tết âm lịch năm nay không được nghỉ, nên không có cách nào về nhà, không biết phải bao lâu mới có thể gặp lại anh.
Loading... Bên phía đoàn làm phim 《Lời chia tay mùa xuân 》 , Kỳ Vũ Mông làm vai phụ nên phần diễn vốn cũng không nhiều. Vào đầu năm, sau khi kết thúc vai diễn, cô ta sẽ rời khỏi đoàn làm phim.
Mặc dù vai của Kỳ Vũ Mông không thể so sánh với Vệ Gia Tuyền, Thang Nhược Phỉ và các diễn viên chính khác, nhưng cũng có thể coi như là vai phụ chính nên trước khi cô rời khỏi đoàn làm phim, nhà sản xuất vẫn để tất cả mọi người cùng tụ tập ăn một bữa cơm.
Sau khi Kỳ Vũ Mông và Vệ Gia Tuyền trở mặt với nhau lần trước, cuối cùng cô ta cũng không còn giả vờ tốt với Vệ Gia Tuyền trước mặt người khác nữa. Nhiều người trong đoàn làm phim cũng thấy được điều đó, nhưng trong giới này vốn dĩ cũng không có nhiều bạn bè tốt thực sự, nên cũng không ai cảm thấy kì lạ.
Khi tết âm lịch sắp đến, vai diễn của Thang Nhược Phỉ cũng đã kết thúc. Cô ấy là nhân vật nữ thứ hai thực sự trong bộ phim này, địa vị của cô ấy trong giới cũng rất cao. Lần này Cảnh Ung trực tiếp đứng ra nói đoàn làm phim tập trung lại cùng đi ăn một bữa trước tết âm lịch, nhân tiện chúc mừng Thang Nhược Phỉ kết thúc vai diễn.
Cảnh Ung là một người đã lớn tuổi trong đoàn làm phim 《Lời chia tay mùa xuân 》 nên mọi người tụ tập ăn cơm đều uống rất ít rượu. Đêm nay cũng do cao hứng, thấy có người uống rượu, Cảnh Ung cũng uống theo một chén rượu mận có nồng độ cao.
Khi bữa liên hoan sắp kết thúc, Thang Nhược Phỉ gọi Vệ Gia Tuyền sang một bên, dường như cô ta có chuyện muốn nói với cô.
Vệ Gia Tuyền được rất nhiều người trong đoàn làm phim quan tâm, Thang Nhược Phỉ là một trong số đó. Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, không biết sau này còn có cơ hội hợp tác nữa không nên Vệ Gia Tuyền cũng muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
Khi Thang Nhược Phỉ thấy xung quanh không có người, mới nói: "Gia Tuyền, mẹ cô có phải là Quý Thần Hi không?"
Vệ Gia Tuyền mở to mắt vì kinh ngạc, cô còn nghĩ rằng Thang Nhược Phỉ tình cờ nghe thấy điều gì đó khi cô nói chuyện riêng với Tống Tử Văn hoặc Cảnh Ung.
Thang Nhược Phỉ biết mình đã đoán đúng khi thấy phản ứng của cô, cười nói: "Cô không cần ngạc nhiên như vậy, chắc cô còn nhớ lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, lần thi thử sức năm đó, tôi đã nói rằng cô rất giống một người, lúc đó tôi còn nghĩ rằng có người giống hệt nhau. Cho đến khi tôi thấy được Tống Tử Văn đối xử với cô rất tốt, và nghe một số tin đồn khác thì mới biết được.”
Tống Tử Văn là ảnh đế của thế giới, địa vị trong giới có thể tưởng tượng được, không biết có bao nhiêu người muốn lấy lòng anh ta. Thế nhưng anh ấy vốn nổi tiếng là người có tính cách lạnh lùng, vậy mà anh ấy lại đối xử tốt với Vệ Gia Tuyền khiến bản thân cô cảm thấy rất kỳ lạ. Vợ của Tống Tử Văn là Quách Hạm có mối quan hệ tốt với Quý Thần Hi cũng không phải là chuyện bí mật gì, gia đình Quách Hạm và gia đình Vệ Gia Tuyền vừa khéo lại có quan hệ thông gia hòa thuận với nhau. Tình cờ là Thang Nhược Phỉ cũng đều biết những người này, liên tưởng một chút là đoán được.
"Tôi đã từng hợp tác với mẹ cô, cũng xem như từng gặp mặt ba của cô một lần. Nhiều năm trước, ông ấy đã từng tiện tay giúp đỡ tôi, tôi vẫn luôn rất biết ơn, không ngờ đến nhiều năm sau còn có duyên phận như vậy.” Ngày mai, Thang Nhược Phỉ sẽ rời khỏi đoàn làm phim, sau khi suy nghĩ, cô quyết định nói thêm vài câu với Vệ Gia Tuyền: "Tin đồn mà tôi vừa nói với cô, là tôi vô tình nghe được chuyện không hay liên quan đến cô và Tống Tử Văn. Tôi có thể đoán được mối quan hệ thực sự của hai người, nhất định sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng những người khác thì không hẳn vậy. Kỳ Vũ Mông đẳng cấp quá cao, tôi ở trong giới này lâu như vậy, nhưng hiếm khi gặp được người lợi hại như cô ta. Rõ ràng là cô ta ám chỉ chuyện này với người khác, còn giả vờ giúp cô làm sáng tỏ, để người khác không hiểu lầm. Nhưng loại chuyện này, rõ ràng là càng ngày càng đen tối nha.”
Đẳng cấp của Kỳ Vũ Mông đúng là rất cao, nhưng dù sao Thang Nhược Phỉ cũng ở trong giới này gần 30 năm, những thủ đoạn của Kỳ Vũ Mông đối với cô ấy không đáng quan tâm đến.
Vệ Gia Tuyền nhíu mày, xem ra cô ấy chỉ muốn làm người xa lạ với Kỳ Vũ Mông, điều này cho thấy cô ấy quá lương thiện.
Thang Nhược Phỉ vỗ vỗ vai cô, nói: "Cô mới vào nghề được hai ba năm, nhất định không thể để người khác biết lai lịch của cô, chắc cô cũng không muốn sống dưới ánh hào quang của mẹ cô. Làm như thế có chỗ lợi nhưng cũng có chỗ hại. Trong giới này đã quen cao nâng thấp giẫm, cô có lý lịch như vậy, thực ra cũng là chuyện tốt, cũng không sợ không có người nhận ra.” Theo cái nhìn của cô, cô gái nhỏ trước mặt còn quá trẻ, suy nghĩ cũng đơn giản một chút.
Vệ Gia Tuyền nghe ra lòng tốt của cô ấy nên đồng ý, nhưng cuối cùng làm như thế nào là do cô tự chọn.
Một ngày trước tết, Cảnh Ung nói rằng Tết Nguyên Đán sẽ bắt đầu làm việc, nhưng mọi người cũng không thể quay phim vào đêm giao thừa và ngày mùng một. Anh ấy cho mọi người nghỉ hai ngày giống như Tết Nguyên Đán năm rồi.
Hôm giao thừa, Vệ Gia Tuyền ngủ thoải mái cho đến khi tỉnh táo mới rời khỏi giường, lúc này đã hơi trễ, cô vội vàng thu dọn đồ đạc. Nhưng mới xếp xong hai bộ quần áo, cô mới nhớ tới lời Hoắc Dự nói năm xưa, anh ấy nói rằng sau này sẽ không để cô ăn Tết một mình nữa, vì vậy cô có thể nhân dịp xem lần này anh ấy có nói dối hay không.
Đổng An Ni đã kết hôn và có con, cô ấy đã ở cùng đoàn phim với Vệ Gia Tuyền đủ lâu, lần này sẽ chuẩn bị về nước chung với Vệ Gia Tuyền, nhưng cô ấy sẽ ở lại bên đó vài ngày rồi mới quay lại, cũng là muốn bù đắp cho chồng con nhiều một chút. Lúc này cô ấy cũng đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Vệ Gia Tuyền lúc nãy vẫn đang thu dọn đồ đạc, giờ đang bắt đầu chơi điện thoại, vội nói: "Gia Tuyền, nếu không muốn dọn, tôi dọn xong bên này sẽ đến giúp cô.”
Vệ Gia Tuyền để điện thoại di động xuống, cười nói : "Chị Đổng, em không đi.”
Đổng An Ni liếc mắt thấy thờ ơ nói: "Chị biết rồi, em đừng cho chị ăn cẩu lương, nhất định là người kia của em sẽ đến chứ gì.”
Vừa rồi Vệ Gia Tuyền cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cô cũng hơi lo lắng, cô cảm thấy Hoắc Dự vẫn luôn cưng chiều cô lâu như vậy, cho nên cô cũng có thể chiều chuộng Hoắc Dự, không cần phải chăm chỉ với công việc kia mãi. Nhưng sau đó lại cảm thấy, anh ấy vừa mới hứa với cô như vậy, không bằng xem như đây là một cách kiểm chứng đối với anh ấy vậy.
Nét cười trên mặt Vệ Gia Tuyền càng đậm, cô chống cằm nói: "Em chỉ muốn xem, nếu em không quay về thì anh ấy có đến hay không.”
Đổng An Ni buồn cười nói: "Vậy một mình em chờ đi, chị về trước, nhưng không có ai ở cùng, em cố gắng đừng có chạy lung tung.”
Vệ Gia Tuyền đang nói chuyện với Đổng An Ni, thì điện thoại đổ chuông.
Vệ Gia Tuyền dường như cảm nhận được điều gì đó nên vội vàng cầm lên xem, đúng là Hoắc Dự gọi đến, cô bấm trả lời rồi đưa điện thoại lên tai.
"Gia Tuyền, xuống đi, anh đang ở dưới lầu, còn có xe của chú anh.” Mặc dù Hoắc Dự không hài lòng lắm với thái độ cô cất giấu anh của Vệ Gia Tuyền, nhưng anh vẫn cố gắng phối hợp hết sức với cô, biết khách sạn bên đoàn làm phim của cô có nhiều người nên anh dự định không xuống xe.
Vệ Gia Tuyền đáp lại, sau khi cúp máy vẫn không thể tin được.
Đổng An Ni bất đắc dĩ hỏi: "Sẽ không có ai đến nữa chứ?"
Vệ Gia Tuyền định thần lại, mặc áo khoác muốn bước ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay với Đồng An Ni: "Chị Đổng, tôi đi đây.”
Đổng An Ni nói to: "Cô còn chưa lấy túi xách và điện thoại này.”
Vệ Gia Tuyền lại vội vàng xoay người, cầm lấy đồ rồi rời đi.
Xe của chú Hoắc Dự cũng không phải là xe sang trọng gì, bỏ qua danh hiệu vận hành an toàn, ngược lại vẻ ngoài kém sang trọng. Vệ Gia Tuyền ngồi chiếc xe này nhiều lần, cũng xem như quen thuộc, cô nhanh chóng tìm thấy chiếc xe ở bãi đậu xe đối diện khách sạn.
Vệ Gia Tuyền không lên xe ngay mà đi tới vị trí bên ngoài ghế lái, giơ tay gõ gõ cửa sổ.
Hoắc Dự nhanh chóng nhấn cửa sổ xe xuống, nửa cười nửa mếu hỏi cô: "Em làm gì vậy?"
Vệ Gia Tuyền dừng một chút rồi hỏi: "Xin hỏi anh đang chờ người nào sao?"
Hoắc Dự đưa tay ra khỏi cửa kính xe, xoa nhẹ nhàng lên sau đầu cô, cười nói: "Mau lên, cả nhà đều đến rồi.”
Vệ Gia Tuyền vội vàng lên xe, tò mò nói: "Anh nói cả nhà là có những ai vậy?"
Hoắc Dự lái xe ra khỏi bãi đậu xe, trả lời: "Ba mẹ anh, cô chú anh, còn có ba mẹ em.”
"A.” Vệ Gia Tuyền hoảng sợ: "Ba mẹ em cũng đến đây sao?"
Hoắc Dự khẽ gật đầu: "Thế nhưng anh lái xe ra đón em trước, hai ông bố lại giận nhau.”
Vệ Gia Tuyền buồn bã thở dài.
"Bởi vì ba của em muốn đến, ông ấy đã nói rõ thái độ rồi. Chắc là vì lúc trước đã gánh lâu như vậy, tạm thời không thể để mất mặt được.” Lúc này, Hoắc Dự giống như một đứa con bao dung với hai người ba.
Khi Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự về đến nhà, nhà của chú Hoắc Dự thật sự rất náo nhiệt.
Quý Thần Hi đã lâu không gặp con gái, thấy Vệ Gia Tuyền trở về, vội vàng ôm lấy cô.
Vệ Đạm đứng ở một bên, nghiêm mặt không nói lời nào. Vệ Gia Tuyền thấy vậy, cười cười, chủ động ôm lấy ba của cô.
Vệ Đạm vẫn giữ vẻ mặt miễn cưỡng.
Vệ Gia Tuyền hỏi: "Ba, sao mọi người lại đến đây?"
Vệ Đạm thở hổn hển hỏi ngược lại: "Tại sao chúng tôi lại không thể đến đây? Chẳng lẽ con chỉ muốn ăn tết chung với gia đình của Hoắc Dự thôi hay sao?"
Hoắc Khải Nam nghe thấy lời nói của Vệ Đạm, lại giận dỗi: "Lại có chuyện gì với nhà họ Hoắc của chúng tôi sao?"
Trước khi hai người cãi nhau, Bạch Kiều đã vội vàng kéo Hoắc Khải Nam đi.
Quý Thần Hi cười nói với Vệ Gia Tuyền: "Ba của con nói không thể để cho con không trở về nhà mà ăn tết bên ngoài, nếu thực sự không về được, thì mẹ và ba sẽ cùng qua chỗ của con.”
Vệ Gia Tuyền kéo tay Vệ Đạm, cười nói tốt đẹp gì đó với ông, lúc đó ông mới bình tĩnh lại một chút.
Khi Vệ Gia Tuyền thấy Vệ Đạm cuối cùng cũng không còn tức giận nữa, cô lặng lẽ quay lại nhìn Hoắc Dự một cái, trừng mắt với anh.
Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Vệ Gia Tuyền, Hoắc Dự không khỏi bật cười.