Thời gian diễn ra hôn lễ của Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền cũng không dài, sau khi bữa tiệc kết thúc, những người lớn tuổi vào phòng nghỉ ngơi, còn những người trẻ tuổi một chút thì ở lại địa điểm tổ chức hôn lễ vui chơi, nhảy múa hát ca, đặc biệt là Khương Nhã và Cổ Vân Triết, chơi rất nhiệt tình hăng say.
Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền cùng nhau trở về phòng, hai người thay xong thay quần áo thì lại ra đại sảnh hôn lễ để tiếp khách.
Đến buổi chiều, rất nhiều khách đến tham gia hôn lễ của Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đã rời đi, khi trời đã chập tối, hai vợ chồng Vệ Đạm dắt theo Vệ Gia Kỳ cũng muốn đi.
Vệ Gia Tuyền vừa nghe thấy bọn họ muốn đi thì có chút không vui, tuy rằng Vệ Đạm nói rằng con gái nhà mình có chồng rồi quên mất ba mẹ, nhưng Vệ Gia Tuyền từ nhỏ đã sống với vợ chồng hai người bọn họ, tình cảm rất sâu đậm, lúc này cô chỉ mong bọn họ có thể ở lại thêm hai ngày.
Quý Thần Hi sợ cô sẽ nghĩ nhiều, nắm lấy tay của Vệ Gia Tuyền nói:
"Bên phía công ty của chị họ con vẫn còn có việc cần phải giải quyết, không thể ở lại đây với con được, chỗ của ba con cũng có việc cần ông ấy xử lí, không có nguyên nhân gì khác đâu. Mẹ còn mong ông ấy về sớm chút ấy, sợ ổng lại cãi nhau với ba của Tiểu Dự. Mẹ còn nhớ con cũng chuẩn bị tham gia quay bộ phim kia của đạo diễn Cảnh rồi, cách vài ngày nữa con cũng phải đi rồi, bố mẹ chỉ đi sớm hơn con một chút mà thôi, còn ở lại đây làm gì nữa chứ.”
Vệ Gia Tuyền dựa vào người bà, nói: "Con chỉ muốn chúng ta cùng nhau trở về.”
Gương mặt Quý Thần Hi tràn đầy niềm yêu thương, bà xoa xoa đầu con gái:
"Lúc trước mẹ đi quay phim, thường xuyên không trở về nhà cũng không thấy con dính người như vậy. Được rồi, mẹ thấy Tiểu Dự đang nhìn con kìa.”
Ba mẹ vợ phải về, chắc chắn Hoắc Dự phải đi tiễn. Anh đoán Vệ Gia Tuyền còn có lời muốn nói với mẹ mà cũng không muốn để anh nghe được nên không đi qua đó, chỉ có thể đứng cùng một chỗ với Vệ Đạm. May mà mấy năm nay Vệ Gia Kỳ luôn có ấn tượng rất tốt về anh, nếu Vệ Đạm nói những lời không tốt thì cô ấy còn giúp anh giải vây nữa.
Về Gia Tuyền nhìn ba mẹ và chị họ rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối. Hoắc Vệ đứng bên cạnh Vệ Gia Tuyền, từ phía sau ôm lấy bả vai của cô.
Ngày hôm nay có thể nói là bận đến nỗi chân không chạm đất, đến lúc Vệ Gia Tuyền nằm trên giường cũng đã quá nửa đêm.
Hoắc Dự nằm bên cạnh Vệ Gia Tuyền, thò tay ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô. Lúc này Vệ Gia Tuyền mở mắt ra, ngửa đầu hôn lên môi Hoắc Dự.
Cái hôn này đến rất đột ngột, Hoắc Dự còn chưa lấy lại tinh thần. Động tác hôn của Về Gia Tuyền có chút vụng về, lại mang theo cảm giác cẩn thận dè dặt. Bàn tay to lớn của Hoắc Dự giữ gáy cô lại, xoay người đè cô dưới thân, quyền chủ động lập tức đưa về tay Hoắc Dự.
Vệ Gia Tuyền cảm nhận được chính mình như đang tiến vào một thế giới khác, động tác của Hoắc Dự vừa ôn nhu mà an toàn vững chãi, như thủy triều làm cô chìm đắm.
Lúc nụ hôn triền miên kia chấm dứt, Vệ Gia Tuyền mở miệng thở gấp, âm thầm khinh bỉ chính mình, cô không hề là đối thủ của Hoắc Dự.
Hoắc Dự cúi đầu hôn lên mắt cô, giống như cô là bảo bối quý giá nhất của anh. Hoắc Dự nằm xuống, ôm lấy Vệ Gia Tuyền: "Gia Tuyền, ngủ đi.” Giọng nói Hoắc Dự trầm khàn, giống như sắp mất tiếng.
Mặc dù Vệ Gia Tuyền đã rất mệt nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh, chỉ như vậy thôi sao?"
Hoắc Dự dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu cô, hỏi: "Em còn muốn thế nào?"
Vệ Gia Tuyền nghĩ nghĩ, tự nhủ nói:
"Như thế này cũng tốt, mọi người đều nói có được rồi sẽ không trân trọng, nói không chừng anh cũng như vậy.”
Hoắc Dự đau đầu, ôm lấy cô động động hai cái. Vệ Gia Tuyền bị dọa đến mở to mắt, trừng Hoắc Dự.
Hoắc Dự thở dài nói: "Gia Tuyền, ngủ đi, anh có thể chờ thêm một chút.”
Vệ Gia Tuyền không hiểu có thể chờ một chút mà anh nói là có ý gì, nhưng nói tóm lại, mọi chuyện đều không giống như cô nghĩ. Nhưng cô phải thừa nhận rằng chính bản thân mình đã bị anh thuyết phục rồi, Hoắc Dự còn hơn cả những gì cô nghĩ về anh. . . dù sao thì cô cũng cảm thấy anh có chút đáng sợ.
Không có gì ngạc nhiên khi Vệ Gia Tuyền lại ngủ quên vào sáng hôm sau, ngay đến cả Hoắc Dự - người luôn dậy sớm cũng vẫn còn đang say giấc trên giường.
Hầu hết ở California đều có nắng, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chiếc rèm được kéo vào hôm qua bị gió thổi tung, ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm căn phòng trở nên ấm áp. Thấy Vệ Gia Tuyền vẫn còn đang ngủ say sưa, Hoắc Dự ôm cô một lúc lâu không chịu nhúc nhích, cả người toát ra vẻ lười biếng.
Đêm qua Vệ Gia Tuyền lại nằm mơ, lần này cô cũng mơ thấy cảnh mình kết hôn, may mà lần này cô đã có thể nhìn thấy rõ mặt của chú rể, không ai khác, chính là Hoắc Dự. Cô hài lòng mà thức dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Hoắc Dự đang nhìn cô, liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh, buổi sáng tốt lành.”
Hoắc Dự cũng nhoẻn môi cười lại với Vệ Gia Tuyền:
"Ngôi sao của anh, buổi sáng tốt lành.”
Vệ Gia Tuyền nhỏ giọng nỉ non:
"Đã rất lâu rồi anh không gọi em là ‘Ngôi sao của anh’.”
Hoắc Dự cười nói: "Anh nhớ em đã nói em không thích anh gọi em như vậy.”
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Em cảm thấy cái tên này không hay, nhưng anh có thể bí mật gọi.” Coi như đó là bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ.
Hoắc Dự lại ôm cô, vuốt ve an ủi một lúc mới nói: "Cũng nên dậy rồi, mấy đứa nhỏ vẫn còn chưa rời đi, anh nghĩ hôm nay nên đưa bọn chúng đi chơi vài vòng.”
Trong số những người đến tham dự ngày hôm qua, ngoại trừ Tống Vận đang học lớp mười hai đã đi về cùng ba mẹ thì những người khác đều vẫn còn ở lại, đặc biệt là anh họ của Vệ Gia Tuyền – Cố Vân Triết đang náo loạn muốn đi Disney và Universal Studio chơi.
Sau khi Vệ Gia Tuyền về nước thì đã ngay lập tức phải vào đoàn phim rồi, thời gian có thể ở bên Hoắc Dự cũng không còn nhiều, lúc này cũng không còn tâm trạng nào để đi chơi với mấy người Cố Vân Triết. Nếu Khương Nhã và những người khác biết Vệ Gia Tuyền nghĩ như vậy, nhất định họ sẽ mắng cô ấy một câu trọng sắc khinh bạn.
Ba mẹ của Hoắc Dự vẫn còn chưa đi, lúc Vệ Gia Tuyền xuống lầu thì trùng hợp gặp phải Hoắc Khải Nam và quản gia mới đi mua đồ về.
Hoắc Khải Nam vừa nhìn thấy cô liền nói:
"Gia Tuyền, ba nghe Tiểu Dự nói con rất thích nơi này, nếu như không có chuyện gì khác thì con cứ ở lại nơi này thêm mấy ngày nữa đi. Nhưng mà Tiểu Dự đã đi lâu như vậy rồi, chú Phùng cứ thúc giục mãi, nó phải về rồi. Ba mẹ vẫn còn ở lại đây một thời gian nữa, con có thể ở lại với ba mẹ.”
Vệ Gia Tuyền vội nói: "Con cũng sắp đóng phim rồi, đến lúc anh ấy trở về chúng con sẽ ở cùng nhau ạ.”
Hoắc Khải Nam nghe cô nói vậy thì cũng không giữ lại nữa, chỉ gật nhẹ đầu.
Hôm qua Cố Vân Triết và Khương Nhã quậy ầm ĩ như vậy, Vệ Gia Tuyền còn tưởng rằng hôm nay hai người đó sẽ thức dậy sớm chuẩn bị xuất phát, kết quả là cô và Hoắc Dự đã dậy rất muộn rồi mà vẫn chưa thấy hai người đó xuất hiện.
Vệ Gia Tuyền có chút tức giận với Khương Nhã, bèn cố ý đi náo loạn gọi cô ấy dậy. Khương Nhã cảm thấy bản thân mình không phải là mệt mỏi, mà là do vấn đề chênh lệnh múi giờ làm cô ấy bây giờ thật sự không thể nào dậy được, cô ấy còn cố ý kéo Vệ Gia Tuyền cùng nằm xuống.
Khương Nhã đau đầu, choáng váng, chóng mặt, ngay cả mí mắt cũng mở ra, cứ thế nói chuyện với Vệ Gia Tuyền:
"Gia Tuyền, hôm qua tớ thật sự rất cảm động. Tớ đang nghĩ, có phải bất cứ ai ở trong hôn lễ đều sẽ bật khóc lên không? Tớ nhìn thấy ánh mắt của cậu khi nhìn Hoắc Dự, tớ cảm thấy cậu thật sự rất thích anh ta.”
Vệ Gia Tuyền vỗ vào mặt của cô ấy, tức giận nói: "Đương nhiên là tớ rất thích anh ấy rồi.”
"A.” Khương Nhã cảm thấy quả nhiên bản thân mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ: "Cậu thật sự thích anh Hoắc Dự sao?"
Vệ Gia Tuyền không trả lời lại cô ấy, chỉ bảo Khương Nhã nhanh chóng rời giường.
Mấy ngày sau, Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền trở thành người dẫn Khương Nhã mấy người bọn họ đi chơi, Vệ Gia Tuyền vẫn ghét bỏ Cố Vân Triết. Cậu em họ này của cô vẫn chưa trưởng thành nhưng rất thích chơi xỏ người khác, còn thường xuyên nảy ra mấy ý tưởng kì quái. Gần đây chơi với Cố Vân Triệt, Về Gia Tuyền cảm thấy còn mệt hơn lúc cô chuẩn bị hôn lễ. Mà tất nhiên, Vệ Gia Tuyền cũng hoàn toàn quên rằng cô đã không làm được chuyện gì có ích trong việ chuẩn bị hôn lễ, ngoài thử váy cưới và nhẫn ra.
Mấy ngày sau, Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền cùng nhau về nước, ngoài ra còn có Cố Vân Triệt và Khương Nhã cùng trở về. Nếu không phải do thấy hai người Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đã về, không tiện tiếp tục chơi thì bọn họ vẫn còn muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
Hoắc Dự đi được hơn nửa tháng, phía không ty không thể không trở về để giải quyết công việc. Sau khi bước ra khỏi sân bay, Hoắc Dự bảo lái xe đưa Vệ Gia Tuyền về trước, còn anh thì không về nhà mà lên thẳng công ty.
Lúc chú Phùng mới biết được Hoắc Dự sẽ kết hôn, với tư cách là một trưởng bối, chú ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm vui mừng, nhưng Hoắc Dự lại đi lâu như vậy, niềm hân hoan ấy chỉ còn lại một bụng phàn nàn sau khi chú ấy gặp lại Hoắc Dự.
Chú Phùng là trưởng bối, lại là người cũ ở bên cạnh ba của Hoắc Dự, Hoắc Dự rất kính trọng chú, càng hiểu được gần đây chú Phùng đã không còn trẻ của mình đã vì anh mà làm những công việc mệt nhọc như thế này, Hoắc Dự chỉ có thể ngoan ngoãn nghe chú ấy trách móc.
Lúc Hoắc Dự rời khỏi công ty thì trời đã rất muộn, nhưng anh lại lo lắng Vệ Gia Tuyền ở nhà một mình sẽ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vừa rời khỏi văn phòng thì đã gọi điện thoại cho Vệ Gia Tuyền.
"Gia Tuyền, bây giờ em có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì không?"
Chú Phùng đứng một bên nghe, đây là lần đầu tiên chú ấy nghe thấy một người luôn trầm ổn, bình tĩnh như Hoắc Dự lại dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện với người khác, không nghĩ cũng biết người ở đầu điện thoại bên kia là ai.
"Anh Dự, anh nhanh nhanh quay về đi, em đã ăn rồi, anh có đói hay không, anh chưa ăn cơm thì lát anh về em sẽ nấu cho anh bát mì nhé.” Vệ Gia Tuyền nằm trên ghế sô pha, vì anh vẫn chưa trở về nên cô vẫn đang chờ anh.
"Được, vậy anh sẽ nhanh chóng trở về.” Hoắc Dự vội nói.
Chú Phùng sắp không nghe nổi nữa rồi, thang máy vừa mở ra thì chú không thèm quan tâm đến chức vị mà trực tiếp tiến vào thang máy.
Hoắc Dự loay hoay cả một buổi chiều, thật sự là đã quên ăn cơm. Vừa mới mở cửa ra, Hoắc Dự đã nhìn thấy Vệ Gia Tuyền đang ngồi ở phòng khách chờ anh, trong tim tràn đầy ấm áp.
"Anh, em đoán có lẽ anh vẫn còn chưa ăn cơm, giờ em đi nấu mì cho anh, trong nhà cũng không còn có cái gì khác.” Nói rồi Vệ Gia Tuyền đi thẳng vào phòng bếp.
Hoắc Dự cởϊ áσ khoác, về phòng thay đổi thành quần áo ở nhà rồi lại đi thẳng xuống phòng bếp. Trong phòng bếp, ngọn đèn ấm áp bao phủ lên người Vệ Gia Tuyền làm cho cả người cô toát ra vẻ ôn hoà, Hoắc Dự vươn tay ra ôm Vệ Gia Tuyền vào trong ngực từ phía sau.
"Anh, buông ra đi, mì sắp chín rồi.”
Vệ Gia Tuyền vỗ vỗ cái tay đang ôm cô của Hoắc Dự. Hoắc Dự hôn nhẹ một cái trên đỉnh đầu cô rồi mới buông tay.
Hai người đã đi lâu như vậy, trong nhà cũng đã không còn có gì để ăn, Vệ Gia Tuyền làm mì rất thanh đạm, trong bát ngoài mì thì chỉ thêm một vài cọng rau. Cô sợ không đủ cho Hoắc Dự ăn nên đã thêm vào hai quả trứng gà.
Hoắc Dự thấy Vệ Gia Tuyền nhìn mình thì hỏi cô: "Hôm nay em vẫn ở nhà xem kịch bản sao?"
Vệ Gia Tuyền gật đầu:
"Em đã lấy được giải thưởng Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất rồi, lần này nhận phim của đạo diễn Cảnh, em không chắc em có thể được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, nhưng ít nhất cũng không được làm hỏng uy tín của đạo diễn Cảnh.”
Hoắc Dự nhìn kịch bản của cô, cô dùng rất nhiều loại bút nhớ đủ màu để đánh giấu, còn ghi chú lại cách nhìn của bản thân. Cô gái trước mắt này được gia đình nuông chiều mà lớn lên, nhìn vào thì không có nhiều mục tiêu, nhưng một khi cô đã quyết tâm muốn làm gì thì dù phải dốc sức liều mạng cũng phải làm cho bằng được.
Hoắc Dự lại hỏi: "Ngày mai đi rồi à?"
Vệ Gia Tuyền trả lời: "Vâng, hai ngày nay em đã thu thập một chút đồ rồi, buổi sáng ngày mai chị Đổng sẽ tới đón em.” Lần này Cảnh Ung lấy bối cảnh ở một nơi phía Tây Nam của thành phố Giang Châu, cách thủ đô rất xa, khoảng hai nghìn ki lô mét.
Hoắc Dự ăn hết sợi mì cuối cùng, mở miệng nói: "Đợi khi nào có thời gian rảnh thì anh đi thăm em.”
Vệ Gia Tuyền lại cười, nói đùa: "Anh đừng đến thì hơn.”
Hoắc Dự cũng không tức giận, nhướng mày nhìn về phía cô, đợi cô giải thích.
Vệ Gia Tuyền cười nói:
"Trong đoàn phim có rất nhiều người, em không dám dẫn anh đến đó. Ngoài ra, bộ phim này rất u ám, em sợ anh tới thì em không nhập tâm được nữa.”
Hoắc Dự chân thành nhìn cô, nói:
"Gia Tuyền, em có muốn mọi người biết chuyện của chúng ta không?"
Vệ Gia Tuyền nói những lời trong lòng mình cho Hoắc Dự:
"Lúc ba em kết hôn cũng không công khai, em hỏi mẹ em, bà ấy nói bọn họ cũng không cố tình giấu giếm, chẳng qua bọn họ cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người, không hy vọng sẽ có quá nhiều người biết. Huống chi với thân phận của ba em vào lúc đó, có công khai quan hệ giữa hai người họ thì cũng chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi. Lúc trước em chưa hiểu loại cảm giác này, nhưng hiện tại thì em hiểu rồi.”
Hoắc Dự là người ngoài giới giải trí, lại là người cầm quyền chính thức của một đế quốc thương nghiệp như Tập đoàn nhà họ Hoắc, Vệ Gia Tuyền nói vậy cũng không phải không có lí do.
Chưa nói đến Hoắc Dự, ngay từ lúc bước chân vào nghề này cô đã không muốn cho người khác biết mẹ cô chính là ảnh hậu nổi tiếng Quý Thần Hi, nếu không thì đã không có cái tin đồn vô lí về cô và chú của cô - Cổ Nghĩa.
Hoắc Dự cũng nói đùa với cô: "May là không phải em sợ người ta biết đến anh.”
Vệ Gia Tuyền hơi dừng lại, sau đó lại ngồi gần anh thêm một chút, nói:
"Em thật sự cũng không muốn người khác biết đến anh, muốn giấu anh đi.”
Hoắc Dự bật cười.
Sau khi Hoắc dự ăn no, vừa vào đến phòng ngủ, mở đèn lên đã nhìn thấy không ít đồ vật của Vệ Gia Tuyền. Anh bật cười, xem ra cô gái nhỏ này đã lấy hết vật dụng của cô ở một phòng khác đem qua đây nhân lúc anh đi vắng rồi.
Vệ Gia Tuyền đợi Hoắc Dự vào phòng ngủ rồi mới chần chậm tiến vào.
"Anh à, em muốn sau khi quay phim về sẽ mang thêm một ít đồ từ nhà đến đây, nhất là quần áo. Em có rất nhiều quần áo, đến lúc đó em sẽ sửa phòng cách cách thành phòng chứa quần áo, anh thấy có được không?”
Cô vòng một vòng lớn như vậy mục đích chỉ muốn nói, thật ra bây giờ chúng ta chỉ có thể cùng nhau ngủ một phòng. Hoắc Dự không nói gì, ôm lấy cô một lát rồi đi vào phòng tắm rửa mặt. Vệ Gia Tuyền bĩu môi, không biết Hoắc Dự đang suy nghĩ gì, một mình ôm chăn đi lên giường trước.
Chặng đường trở về từ Los Angeles quá mệt mỏi, một lúc sau Vệ Gia Tuyền đã lăn ra ngủ, cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy, một nụ hôn nóng ẩm lướt qua trên mặt cô, cuối cùng dừng lại ở trên môi cô.
Vệ Gia Tuyền mở mắt ra, trở mình trong ngực của Hoắc Dự, thò tay ôm lấy cổ anh. Lúc này Hoắc Dự có một chút không khống chế được, nghĩ tới sẽ không được gặp cô trong một khoảng thời gian liền bắt đầu không nỡ.
Vệ Gia Tuyền ngoan ngoãn phối hợp với anh, giống như biết Hoắc dự đang nghĩ gì, tiến đến gần tai anh, nói: "Anh Dự, nếu lúc anh không có việc, anh có thể đến thăm em, em cũng không nỡ bỏ lại anh.”
Hoắc Dự một lần nữa đè Vệ Gia Tuyền dưới thân, một nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc hôn xuống gương mặt cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Gia Tuyền: Tôi gả cho một người đàn ông khó ở.