Chương 29

Diệp Tu Hàn suy đoán một hồi, cảm thấy lý do này có khả năng nhất. Nhưng mà bôi thuốc làm sao không đau được...

Khoan đã!

Diệp Tu Hàn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã đổi lấy một “ngón tay vàng” về y thuật: "Thuật cầm máu". Thuật cầm máu này có thể thi triển từ xa, sau khi sử dụng liền có thể cầm máu.

Diệp Tu Hàn nhìn nhìn bàn tay mình, vừa rồi nắm kiếm quá mức căng thẳng, lòng bàn tay bị kiếm khí cắt ra mấy vết thương.

Y thử dùng Thuật cầm máu trên người mình.

Chỉ thấy trên bảng điều khiển hệ thống xuất hiện một bóng người hơi mờ, có một số vùng đang hiện màu đỏ, bên cạnh có chú thích nhỏ: "Ngươi đã thiết lập mình làm mục tiêu Cầm máu, màu đỏ chính là nơi chảy máu, nhấn vào sau đó, liền có thể cầm máu. Mỗi lần cầm máu, tùy theo mức độ của vết thương, sẽ tiêu hao lượng điểm trà xanh khác nhau."

Trong đầu Diệp Tu Hàn nhấn một cái, lập tức cảm nhận được một chút ấm áp phát ra từ lòng bàn tay. Rất nhanh, những vết thương kia liền biến mất không còn dấu vết.

[Ký chủ chữa trị vết thương, tiêu hao 20 điểm trà xanh.]

Chữa thương như vậy không hề đau!

Đôi mắt Diệp Tu Hàn bỗng sáng lên, y lập tức nhìn về phía Thẩm Trọng Quang, hỏi trong đầu: "Có thể thiết lập huynh ấy làm mục tiêu Cầm máu không?"

818 nói: "Đã giúp Ký chủ thiết lập lại mục tiêu Cầm máu."

Ngay giây tiếp theo, hình người trên bảng điều khiển của Diệp Tu Hàn cũng biến thành hình dáng của Thẩm Trọng Quang. Lúc này, hình người kia trông thật thê thảm, lòng bàn tay, bụng đều đỏ rực, nhất là vùng bụng, màu đỏ kia gần như sắp chạm tới màu đen tối.

Trong đầu hiện lên cảnh Thẩm Trọng Quang chữa thương trong sách, Diệp Tu Hàn nghĩ, may mà hình người này mơ hồ.

Y lấy hết can đảm, trước tiên chạm nhẹ vào lòng bàn tay Thẩm Trọng Quang.

Cách đó không xa.

Thẩm Trọng Quang mặc dù tránh né ánh mắt của Diệp Tu Hàn, thực ra luôn lắng nghe cuộc đối thoại giữa y và hệ thống.

Biết Diệp Tu Hàn chọn cái gì là "Thuật cầm máu", hắn hơi ngạc nhiên.

Qua lại với những Ký chủ khác lâu, Thẩm Trọng Quang cũng rất quen thuộc với những kỹ năng này.

Thuật cầm máu... có thể nói là vô dụng nhất trong những kỹ năng vô dụng.

Bỗng nhiên, Thẩm Trọng Quang cảm nhận được lòng bàn tay mình bị người ta chạm nhẹ một cái.

Một luồng ấm áp, từ lòng bàn tay lan tỏa ra, trong chốc lát đã chữa lành hết mọi vết thương trên tay.

Diệp Tu Hàn, đang dùng Thuật cầm máu trên người hắn.

Thẩm Trọng Quang cúi mắt.

Diệp Tu Hàn chưa từ bỏ chữa trị cho hắn sao?

Ngay giây tiếp theo.

Bụng hắn cũng bị chạm nhẹ một cái.

Có lẽ vì vết thương ở bụng quá dữ tợn, cái chạm này chỉ chữa lành một chút vết thương.

Rất nhanh, Thẩm Trọng Quang cảm nhận được những cái đυ.ng chạm dày đặc hơn.

Hắn cố gắng giữ vững tâm thần, mới không lộ ra vẻ mặt khác thường.

Thẩm Trọng Quang nghĩ, Diệp Tu Hàn với tư cách là Ký chủ, thực sự quá ngốc nghếch.

Như những phép lạ đáng sợ này, y lại thi triển không một tiếng động như vậy, chẳng ai sẽ biết ơn y cả.

Nếu như đổi lại là Ký chủ khác, có lẽ sẽ làm ra vẻ cố gắng chữa trị, âm thầm dùng kỹ năng chữa lành từng chút một. Sau đó tìm cách nhận được lòng biết ơn của người khác, đổi lấy nhiều điểm trà xanh hơn, có thể không ngừng lặp lại.

Thẩm Trọng Quang lắng nghe tiếng hệ thống không ngừng vang lên"trừ một trăm điểm trà xanh", "trừ năm mươi điểm trà xanh", vẻ mặt có chút phức tạp.

Rất nhanh, vết thương ở bụng hắn cuối cùng cũng hoàn toàn lành lặn.

Thẩm Trọng Quang nghe thấy trong hệ thống, 818 thở dài nói: "Ký chủ, chúng ta lại nghèo rồi, chỉ còn lại hai trăm điểm điểm, ký chủ tiết kiệm đi... Ấy? ? ! ! Sao ký chủ lại dùng ở đây?"

818 trợn mắt nhìn Diệp Tu Hàn dùng hết điểm trà xanh vào người Thẩm Trọng Quang, khóc không ra nước mắt nói: "Sao ký chủ lại dùng ở đây, ký chủ xem hình người trong hệ thống kia, ở đây không phải màu đỏ, tức là không có vết thương."

"Nhưng mà, ta cảm thấy nơi đó của huynh ấy cũng bị thương rất nặng." Trong hệ thống, Diệp Tu Hàn chần chừ mở miệng: "Dù ta không thể nhìn thấy, nhưng ta cảm thấy, nơi đó chắc chắn bị thương rất nặng."

Thẩm Trọng Quang nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Tu Hàn và hệ thống, nhìn về phía cơ thể mình theo bản năng.

Hệ thống nói không sai, vết thương của hắn thực sự đã lành lặn.

Diệp Tu Hàn rốt cuộc muốn chữa trị cái gì?

Đúng lúc Thẩm Trọng Quang đang hoài nghi, hắn bỗng nhiên cảm nhận được, chính giữa l*иg ngực mình bị người ta nhẹ nhàng chạm một cái.

Nơi đó, xuất hiện một luồng ấm áp dịu dàng.