Nam nhân áo đỏ lập tức quên mất chuyện vừa rồi, hắn ta lộ ra nụ cười, thầm nghĩ Thẩm Trọng Quang cuối cùng cũng thay đổi tính nết, biết phải vì mình mà tranh một chút.
Hắn ta vung tay phải, ba mươi cánh cửa ánh sáng đột ngột xuất hiện, sau đó dần dần hợp nhất thành một.
Rõ ràng là một cánh cửa dẫn đến các bia đá khác.
Nam nhân áo đỏ đẩy nhẹ Thẩm Trọng Quang: "Mau đi đi. Ngươi một lần khiêu chiến ba mươi cái, hẳn là kịp thời giành lấy được danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm". Những tàn ảnh kia ngày nào cũng khen Lục Lâm Phong là kiếm tu kỳ tài, ánh sáng của chính đạo, ta nghe mà chán ngấy."
Thẩm Trọng Quang lắc đầu: "Ta không cần danh hiệu."
Nam nhân áo đỏ lắc đầu: "Sáng sớm ngày mai sẽ phân định thắng thua, toàn bộ đệ tử trong tông môn đều sẽ đến Bia kiếm đạo chứng kiến. Đến lúc đó, Bia kiếm đạo sẽ dùng kiếm khí ngưng tụ ra một tấm ngọc bài, khắc chữ "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm", trao cho người chiến thắng."
"Ngọc bài này không chỉ là vinh dự lớn lao, còn là bảo vật mở cửa bí cảnh rèn luyện... ngươi không thể..."
Thẩm Trọng Quang cắt ngang lời hắn ta, dùng ngón tay viết vài chữ trong không trung.
Nam nhân áo đỏ có vẻ mặt khó tả: "..."
Suy tư một chốc, nam nhân áo đỏ nhắm mắt lại, miễn cưỡng lắc đầu, dùng thần hồn nói chuyện với tàn hồn còn sót lại trong Bia kiếm đạo.
Chẳng bao lâu, nam nhân áo đỏ trở lại, vẫy tay với Thẩm Trọng Quang: "Thôi được rồi, cứ theo như ngươi muốn, ngươi cứ đi khiêu chiến đi."
Một đêm trôi qua.
Hầu như toàn bộ đệ tử trong tông môn đều tụ tập đến chỗ Bia kiếm đạo.
Bia kiếm đạo mở ra, dù là sự kiện trọng đại của một phái kiếm tu, nhưng lệnh bài "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm" lại liên quan đến việc mở cửa bí cảnh, có liên hệ với đệ tử của tất cả các phái khác .
Do đó, tu sĩ của các môn phái đều muốn đến chiêm ngưỡng phong thái của "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm".
Lúc này, bia đá thứ một trăm đột nhiên phát ra tiếng vang lớn.
Một tia sáng trắng, thẳng tắp xuyên thấu tầng mây, trong chốc lát thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Trong ánh sáng trắng, một bóng người từ từ bước ra, chính là Lục Lâm Phong. Chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn ta bỗng sáng chói lên, rực rỡ như mặt trời chói lọi. Hắn ta vung cổ tay một cái, kiếm liền lắc lư ra vô số bóng kiếm chồng chất. Trong bóng kiếm, lại có ánh bạc lấp lánh, tựa như chòm sao trên trời, rơi xuống trần gian.
"Đây là... kiếm ý của bia đá thứ một trăm, Chòm Sao Trời! Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn ta đã suy ngẫm ra một phần chân ý..." Các đệ tử kiếm tu xung quanh phát ra tiếng hoan hô ầm ĩ.
Các đệ tử của môn phái khác cũng bị chiêu kiếm huyền diệu này làm cho kinh ngạc, lần lượt lấy ra đá lưu ảnh, muốn giữ lại hình ảnh chiêu kiếm kỳ diệu này.
Lục Lâm Phong tỏ ra như không nghe thấy tiếng thán phục của mọi người, hắn ta bình thĩnh thu kiếm, ánh mắt quét qua đám đông, không thấy bóng dáng của Thẩm Trọng Quang.
Ngược lại, Diệp Tu Hàn đứng ở một nơi ít người qua lại, đang mờ mịt nhìn về một phía.
Lục Lâm Phong lập tức cảm thấy vài phần thương tiếc, những ngày này hắn ta vì suy ngẫm Bia kiếm đạo mà đã lạnh nhạt với y, cũng không biết Diệp Tu Hàn đã hồi phục ký ức chưa.
Diệp Tu Hàn không nhìn Lục Lâm Phong, y đang tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Trọng Quang.
Y không hiểu, tại sao Thẩm Trọng Quang không đến thách đấu Bia kiếm đạo. Là đã bị thương, hay là không muốn tranh đấu với Lục Lâm Phong?
Diệp Tu Hàn ngẩng đầu nhìn một lượt các đệ tử kiếm tu đang cuồng nhiệt hoan hô xung quanh, kiếm chiêu vừa rồi của Lục Lâm Phong quả thực thu hút ánh mắt người khác, đối với kiếm tu mà nói thì có sức hút chết người.
Giá như y cũng có thể thực hiện được kiếm chiêu như vậy thì tốt biết mấy.
Trong lúc y suy nghĩ lung tung, Diệp Tu Hàn bỗng nghe thấy tiếng hít không khí không ngừng vang lên xung quanh.
Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một trăm bia đá đồng loạt phát ra kiếm khí, trên bầu trời ngưng tụ thành một tấm lệnh bài lấp lánh ánh sáng.
Trên lệnh bài từ từ nổi lên chữ, dùng kiếm khí làm bút, mỗi nét chữ đều chứa đựng khí thế sắc bén.
Chính là - Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm.
Vô số tu sĩ ngưỡng mộ nhìn về phía Lục Lâm Phong, chờ đợi hắn ta tiếp nhận ngọc bài.
Lục Lâm Phong giơ tay ra, trên mặt mang theo sự kiêu ngạo không thể che giấu, có được lệnh bài này, từ nay về sau ra khỏi tông môn, có thể dùng nó làm đạo hiệu.
Đúng lúc này, chữ "Nhất" trên ngọc bài đột nhiên biến đổi, thêm một nét, trở thành "Thiên Lan Tông Đệ Nhị Kiếm."*
(*nhất: 一;nhị: 二)Lục Lâm Phong: "..."
Các tu sĩ xung quanh: "..."