Chương 16

Diệp Tu Hàn vẽ một ngọn cỏ lên giấy, bên cạnh viết đầy người người người người, trên ngực từng người viết chữ "kiếm", cuối cùng vẽ vài mũi tên.

Trong đầu mô phỏng cảnh tượng đó, khí tức vui vẻ trên người hoàn toàn biến mất.

Như thể cảm nhận được tâm trạng của y, cây cỏ xấu hổ nghiêng nghiêng lá.

Thiên Trụ Phong.

Thẩm Trọng Quang nhìn kẻ không mời mà đến ngoài cửa.

Mấy ngày không gặp, Lục Lâm Phong trông tròn trịa hơn nhiều, mái tóc trắng kia lại không mọc thêm bao nhiêu.

"Thiên Trụ Phong chỉ có đệ tử kiếm tu nội môn mới có thể cư trú, ngươi chỉ là đệ tử ghi danh ngoại môn, hôm nay hãy dọn đi đi." Lục Lâm Phong lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Trọng Quang không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp quay đầu bước đi.

Lục Lâm Phong nhíu mày, Thẩm Trọng Quang đây là đau buồn quá rồi sao?

Hắn ta đi vào trong nhà.

Vừa vào trong, Lục Lâm Phong liền giật mình.

Trong nhà trống rỗng, không có một đồ đạc nào thuộc về Thẩm Trọng Quang cả.

Thẩm Trọng Quang vậy mà đã thu dọn mọi thứ xong từ lâu, chuẩn bị rời đi sao?

Trong lòng Lục Lâm Phong bỗng nhiên xuất hiện chút áy náy.

Hắn ta nghĩ đến những lời đồn đãi mấy ngày qua, có đệ tử nói Thẩm Trọng Quang chiếm chỗ của người khác, không biết điều, lúc đó hắn ta không hề phản bác, mà chỉ một lòng nghĩ đến cách bù đắp cho A Diệp.

Lục Lâm Phong định thở dài một hơi, mới vừa hít sâu một hơi, đã bị một đệ tử khác ngắt ngang.

"Ôi, Lục sư huynh, huynh cũng đến giúp đỡ dọn đồ sao?"

"?" Lục Lâm Phong mờ mịt.

“Chẳng lẽ huynh chưa biết sao?” Đệ tử kia còn mờ mịt hơn hắn ta: "Thẩm sư đệ đã nhận được chân truyền của "vị tiền bối" ở sau núi kia, bây giờ toàn bộ kiếm tu chúng ta đều tự hào về đệ ấy."

"Chưởng môn còn tự mình truyền thư, muốn giao cho đệ ấy sân viện nhỏ chiếm giữ linh mạch ở sau núi cho đệ ấy ở."

Sau núi?

Lục Lâm Phong nhíu mày, hắn ta biết Thẩm Trọng Quang đã đến sau núi, nhưng chẳng lẽ không phải vì bị mình lạnh nhạt, mới đến sau núi giải sầu sao.

"Theo đệ thấy, lần này Bia kiếm đạo chẳng có gì phải nghi ngờ, Thẩm sư đệ chắc chắn là kiếm tu đứng đầu của Thiên Lan Tông rồi. Đáng tiếc không thể đặt cược, cơ hội thoát nghèo duy nhất của kiếm tu chúng ta cũng mất rồi."

"Vậy những thứ này... chính là chuyển đến sau núi sao?" Lục Lâm Phong cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đúng vậy." Đệ tử kia tùy tiện ném một chiếc hòm cho hắn ta: "Sư huynh giúp một tay, cùng đệ đến sau núi đi. Nghe nói nơi đó linh khí dồi dào, chúng ta nhân tiện chuyển đồ cũng đi hưởng ké một chút."

Lục Lâm Phong: "..."

Những chuyện trong viện, Thẩm Trọng Quang chẳng mảy may quan tâm, hắn ra khỏi cửa là vì cảm ứng được tiếng gọi của "cỏ đọc tâm".

"Cỏ đọc tâm" là loại cỏ hắn thu được từ Ma Vực, có thể biến hóa thành hình dạng các loại linh thảo khác nhau, còn có thể phân biệt cảm xúc của con người.

Hôm đó, hắn đã để Cỏ đọc tâm biến thành hình dạng cỏ xấu hổ trong trí nhớ.

Thẩm Trọng Quang để cỏ bên cạnh Diệp Tu Hàn, sau đó tìm đến chưởng môn, đưa tín vật mà nam nhân áo đỏ đưa cho hắn cho ông ấy.

Chưởng môn mắt đỏ hoe, lập tức liền giao sân viện phía trên linh mạch sau núi cho hắn.

Toàn bộ một mạch kiếm tu đều chấn động, từ đó không ai dám coi thường hắn nữa.

Thẩm Trọng Quang chẳng hề hứng thú với những điều này.

Hắn chỉ không muốn Diệp Tu Hàn lại tiếp cận mình.

Chỉ cần hắn không còn trông đáng thương nữa, Diệp Tu Hàn hẳn sẽ từ bỏ việc tiếp cận hắn, giúp đỡ hắn, dù sao Diệp Tu Hàn vốn là một cây cỏ xấu hổ.

Thẩm Trọng Quang thu lại dòng suy nghĩ, đi về sân viện mà Diệp Tu Hàn đang ở. Chính trong lúc nãy, "Cỏ đọc tâm" cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt của Diệp Tu Hàn.

Thẩm Trọng Quang ẩn mình, thần thức quét qua sân viện, thấy trong viện không người, mới từ từ bước vào.

Hắn đặt tay lên "Cỏ đọc tâm", trong chốc lát liền thấy được cảnh tượng trong viện không lâu trước đây.

Thẩm Trọng Quang nhìn rõ tờ giấy mà Diệp Tu Hàn nắm trong tay.

Nhiệm vụ một... Nhiệm vụ hai...

Những từ ngữ quen thuộc này khiến hắn nhớ lại những ký chủ trước đây.

Thẩm Trọng Quang nhíu mày, hắn chỉ nhớ Diệp Tu Hàn là cỏ, lại quên mất thân phận ký chủ của y.

Hóa ra, Diệp Tu Hàn cũng không ngoại lệ, phải như những ký chủ khác, đi chinh phục kẻ mạnh.

Mặt Thẩm Trọng Quang không có bất cứ cảm xúc gì, thu hồi tay lại.

Hắn hít thở mạnh, đè nén những cảm xúc khó hiểu trong lòng, sau đó đi về phía sau núi.

Thu hút kiếm tu?

Thẩm Trọng Quang đại khái có thể đoán được nhiệm vụ của Diệp Tu Hàn.

Nghĩ đến bộ dạng của những kiếm tu trong môn phái kia, mê kiếm như mệnh, chỉ sợ nhiệm vụ của Diệp Tu Hàn chắc chắn sẽ thất bại.

Thế nhưng trên đường đi, hắn thấy không ít kiếm tu có vẻ mặt hớn hở, bộ dạng không khác gì như được trao một thanh kiếm thần.

Một số kiếm tu nhận ra hắn, còn tốt bụng mời hắn cùng đi.