Chương 10

Khoan đã, vừa rồi y đứng bên cạnh Thẩm Trọng Quang nôn ra máu, hình như là thủ đoạn vu oan mà Bạch nguyệt quang trong sách thường dùng. Hơn nữa đối mặt với sự nghi vấn của Lục Lâm Phong, Bạch nguyệt quang trong sách cũng lập tức giải thích: "Không phải đệ ấy làm, là do thân thể đệ không tốt", kết quả Lục Lâm Phong càng tin chắc là Thẩm Trọng Quang đã làm gì đó.

Trước kia khi đọc sách, Diệp Tu Hàn hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Lâm Phong lại dễ dàng mắc mưu của Bạch nguyệt quang như vậy, và cảm thấy xót xa không nguôi đối với Thẩm Trọng Quang âm thầm chịu đựng đau khổ. Bây giờ cảnh tượng này bất ngờ lặp lại, Diệp Tu Hàn lập tức quên mất mọi thiết lập nhân vật trà xanh, chỉ muốn lại đánh bay Lục Lâm Phong, để hắn ta tránh xa Thẩm Trọng Quang.

Nhưng y vừa vươn tay ra, liền cảm thấy đầu đau không chịu nổi.

[Cảnh báo sai lệch thiết lập nhân vật! Ký chủ hiện tại có xu hướng bạo lực, không phù hợp với nhân vật trà xanh yếu đuối, nôn ra máu, nếu tiếp tục hành vi này sẽ bị cưỡng chế rơi vào trạng thái hôn mê.]

Diệp Tu Hàn tủi thân rụt tay lại.

Lúc này Lục Lâm Phong đã tiến lại gần, lo lắng vô cùng kiểm tra Diệp Tu Hàn. Diệp Tu Hàn không nhịn được, một ngụm máu trong cổ họng vừa vặn phun trúng mặt Lục Lâm Phong.

Có chút ngượng ngùng.

"Ta không, không cố ý..." Diệp Tu Hàn rụt rè nói.

"Ta hiểu mà, A Diệp đệ đừng để tâm." Lục Lâm Phong lấy khăn tay lau đi máu đen trên mặt, vô cùng dịu dàng, khi quay đầu nhìn Thẩm Trọng Quang lại cực kỳ hung dữ: "Mau đưa giải dược ra đây! Có phải ngươi cố tình trì hoãn, chỉ muốn nhìn A Diệp khó chịu…" Lục Lâm Phong chưa nói xong, bỗng cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến, gương mặt vặn vẹo, ngã xuống đất.

Diệp Tu Hàn bị dọa đến loạn bước, một chân vô tình giẫm lên tay Lục Lâm Phong.

"Lục sư huynh!"

"Trời ạ, sư huynh người làm sao vậy?"

Cách đó không xa, mấy đệ tử Thiên Lan Tông tìm đến, thấy cảnh tượng này hoảng sợ không biết làm sao.

"Hắn rốt cuộc làm sao vậy?" Diệp Tu Hàn vừa ho ra máu, vừa hỏi hệ thống 818.

818 mở bảng kỹ năng ra. Bên dưới phần giới thiệu "Mỹ nhân ốm yếu" lại thêm một hàng chữ.

[Đóa hoa dù yếu ớt cũng có gai. “Mỹ nhân ốm yếu” kèm theo hiệu quả thứ hai: Vật bẩn thỉu phun ra nếu trực tiếp tiếp xúc với mắt mũi miệng người khác, người đó sẽ ngẫu nhiên trúng một loại độc dược. Tên loại độc dược lần này: bạo thực. Hiệu quả: Chỉ có thể giảm đau bằng cách ăn uống thả phanh, mỗi lần ăn sẽ béo lên.]

"Lục sư huynh hình như bị trúng độc, y tu đâu..."

"Nguy rồi, lần này chúng ta ra ngoài rèn luyện không có đệ tử y tu cùng đi."

Một đệ tử dũng cảm quỳ xuống, lay tỉnh Lục Lâm Phong, lớn tiếng kêu lên: "Lục sư huynh, người tỉnh lại đi, người còn nhớ mình trúng độc thế nào không?"

Lục Lâm Phong mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, hắn ta giơ tay ấn lên kinh mạch của mình.

Thiên Lan Tông cách nơi này ít nhất phải cưỡi kiếm bay một ngày, hắn ta không thể chờ đợi được.

Chẳng bao lâu, sắc mặt hắn ta lộ vẻ kinh hoàng, mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống.

Rốt cuộc là độc dược gì mà với tu vi của hắn ta lại dễ dàng sa vào bẫy như vậy?

Lục Lâm Phong khó nhọc nhìn về phía Diệp Tu Hàn và Thẩm Trọng Quang.

Các đệ tử nhìn theo ánh mắt của hắn ta, vừa nhìn, lập tức sững sờ tại chỗ.

Do vầng hào quang của "Mỹ nhân ốm yếu", dung mạo của Diệp Tu Hàn như được tăng cấp, thậm chí có vài phần giống với dung mạo ban đầu của y.

Thiếu niên da trắng nõn, trong suốt như ngọc, nhưng lại càng không tì vết. Ngũ quan tinh xảo như tranh, sống mũi cao thẳng, môi đẹp, lông mày và mắt đều tinh tế. Điều càng tuyệt vời hơn là màu sắc, lông mày màu nâu nhạt, môi càng mỏng manh, chỉ có hàng mi dài, đen thẫm như điểm mực, làm nổi bật đôi mắt đẹp.

Đệ tử nhìn đến mê mẩn, gần như cùng lúc quên mất chuyện Lục Lâm Phong bị trúng kịch độc.

Diệp Tu Hàn mờ mịt nhìn qua, một bên học "Trích dẫn trà xanh", một bên tủi thân mở miệng: "Huynh, huynh sẽ không trách ta chứ..." Y vừa nói lại phun thêm một ngụm máu về phía Lục Lâm Phong.

Lục Lâm Phong lau đi máu đen trên mặt, ái mộ thương tiếc nhìn Diệp Tu Hàn một cái: "Đây không phải lỗi của đệ."

Sau đó hắn ta nhẫn nhịn cơn đau, quay đầu nhìn về phía Thẩm Trọng Quang, người mà từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có biểu cảm gì.