Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 33: Ân oán tình thù

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Loan thấy sự tiến triển của tình hình không như gã dự đoán, lại nghe bọn họ tựa như đã nhìn thấu kế hoạch của mình từ lâu, không khỏi hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, giọng the thé nói: “Vô Địch, ngươi đang làm gì đó!”

Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt nói: “Làm ngươi.” (Phụtttt =)))))))))

“Không! Không!” Trương Loan liều mạng thôi thúc ma khí, “Gϊếŧ hắn! Ta lệnh cho ngươi, nhanh đi gϊếŧ hắn!”

Thật vất vả tới được chủ động, Trương Loan tự cho là gã đã khống chế Vô Địch cùng Kim Vũ, yêu đan của tuyết hổ tinh đã là vật trong bàn tay, chuyện đầu tiên gã phải làm chính là gϊếŧ Tất Thắng không bị gã khống chế, sau đó sẽ thao túng hai người Kim Vũ cùng Vô Địch tiến vào chủ động quyết chiến với Thương Minh động chủ. Mặc dù gã không cần Thương Vân bảo kiếm, nhưng nếu có thể được một viên yêu đan tu luyện năm trăm năm, liền có thể gia tăng rất nhiều tu vi của gã. Gã ẩn nấp ở ngoài Thương Minh động lâu như vậy, chính là để có thể tìm được một cao thủ trợ giúp, mắt thấy hôm nay liền muốn thành công, không nghĩ tới lại dã tràng xe cát!

Trưởng Tôn Tử Quân móc Ngưng Đan thạch ra, vứt trên mặt đất. Chỉ thấy Ngưng Đan thạch lúc trước vẫn là màu đen lại biến thành màu xám, ma khí của nó đã bị Trưởng Tôn Tử Quân ngăn lại.

Sắc mặt Trương Loan như tờ giấy: “Ngươi… Ngươi lại!”

Khí đen trên đầu Kim Vũ đã tan hết, trong mắt đều là mờ mịt luống cuống.

Dịch Hi Thần ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười híp mắt nói: “Đạo hữu, phiền ngươi làm chứng, hôm nay chúng ta là chém gϊếŧ ma đầu, vì dân trừ hại.”

Kim Vũ dần dần nhớ tới chuyện lúc trước, cuối cùng đã rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhất thời xấu hổ không thôi, giãy dụa đứng lên.

Trương Loan không ngừng lùi lại, rốt cục lùi tới chỗ vách đá, đã không còn đường lui. Gã rõ ràng hôm nay mình đã trốn không thoát, chỉ có thể buông tay một đòn!

Chỉ thấy hai mắt Trương Loan đột nhiên biến thành đen thùi, khuôn mặt dữ tợn cười to nói: “Ha ha ha, hôm nay là các ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta vô tình!” Gã vung tay áo bào lên, từ trong tay áo chui ra vô số ma miết, thẳng đến chỗ ba người!

Ma miết kia chính là phân thân của Trương Loan, có thể hút tu vi của tu sĩ, cho Trương Loan sử dụng, từng có biết bao người chính là chết vì thuật này, sau khi bị gặm nhấm, hồn phi phách tán, chỉ còn lại một bộ xương khô màu đen!

Lại thấy Trưởng Tôn Tử Quân không chút hoang mang, đem kiếm gỗ cắt một vết ở đầu ngón tay mình, kiếm gỗ dính máu của hắn, đột nhiên ánh vàng rừng rực. Hắn một kiếm bổ tới mấy con ma miết đó, mấy con ma miết nhất thời như gặp thiên địch mà lùi về sau!

Trương Loan càng nóng ruột, khí đen quanh thân càng đậm, buộc ma miết tiến lên. Nhưng mà ma miết cũng đã rối loạn trận tuyến.

Dịch Hi Thần chậc một tiếng: “Muốn bạo thể.”

Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng, kiếm khí gia tăng mãnh liệt, chỉ thấy ma miết đầy đất tán loạn xung quanh, cuối cùng lại quay đầu như ong vỡ tổ tuôn về phía Trương Loan, bắt đầu gặm nuốt máu thịt của chính gã!

Trương Loan hét thảm lên, liều mạng đánh thân thể của chính mình. Nhưng mà ma khí của gã đã không còn khống chế được, lại phản phệ từng bước xâm chiếm bản thân! Không bao lâu, Trương Loan ầm ầm ngã xuống, bị ma miết đầy đất gặm thành một bộ xương đen!

Bản thể đã chết, ma miết cũng dần dần trở nên trong suốt, tiêu tan trong không trung.

Kim Vũ trợn mắt há mồm mà nhìn tất cả những việc này. Một ma tu làm nhiều việc ác chết dưới cấm thuật của chính mình, là gã gieo gió gặt bão, Kim Vũ đương nhiên sẽ không đồng tình với gã. Nhưng mà thấy hai thiếu niên từng bị mình xem thường, vẻ mặt lại dễ dàng tựa như ép chết một con côn trùng có hại, khiến trong lòng hắn làm sao có thể không rung mạnh!

“Kim đạo hữu, ngươi vẫn ổn chứ?” Dịch Hi Thần tiến lên quan tâm hắn.

Kim Vũ chậm rãi lắc lắc đầu, vẻ mặt phức tạp ôm quyền nói cảm ơn với hai người họ; “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị.”

Vừa rồi hắn bị ma khí xâm thể, cho dù hai người này dùng danh nghĩa hắn tẩu hỏa nhập ma để gϊếŧ hắn, cũng có thể thông cảm được, nhưng mà hai người này cũng không làm như thế, mà là cứu mạng hắn, Kim Vũ cảm động cũng là phát ra từ nội tâm.

Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu còn tiện hành động không? Đầu đuôi trận liên hợp trong yêu động đã giải trừ.”

Kim Vũ ngẩn người, lập tức hiểu rõ Dịch Hi Thần đang khuyên hắn rời đi. Nhưng mà hắn đã tâm phục khẩu phục, tu vi cùng đức hạnh của hắn đều dưới hai người, nếu như lại dây dưa nữa, không những không ra sao, còn không biết xấu hổ. Vì vậy hắn nói: “Ta cũng không đáng ngại, sẽ rời đi ngay. Chúc hai vị đạo hữu có thể đạt được bảo kiếm.”

Dịch Hi Thần nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”

Kim Vũ quay đầu liền đi, đi không được vài bước, lại chần chừ xoay người.

Dịch Hi Thần đang muốn khom lưng, thấy hắn quay đầu lại, vội vã làm bộ đứng thẳng người: “Kim đạo hữu còn có việc sao?”

Kim Vũ nói: “Vô Địch, Tất Thắng là tên giả mà hai vị đạo hữu dùng đi?”

Dùng tu vi của Trưởng Tôn Tử Quân, hắn không thể bừa bãi vô danh ở tu chân giới, chỉ sợ là có nguyên nhân bất đắc dĩ, mới không thể không mai danh ẩn tích. Hôm nay Kim Vũ được bọn họ cứu giúp, không hề hoài nghi bọn họ là ác đồ, chỉ tưởng hai người họ khiêm tốn. Hắn nói: “Thật sự không thể cho biết tên thật sao?”

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân không đáp lời, chính là uyển chuyển từ chối.

Kim Vũ thở dài, chắp tay nói: “Là ta không thức thời. Dù như thế nào, ta nhận ân tình của hai vị, sẽ khắc ghi trong lòng. Tương lai nếu hai vị đạo hữu có chỗ nào cần đến, Đại La môn Kim Vũ ta quyết không chối từ!”

Dịch Hi Thần nói: “Vậy liền cảm ơn trước.”

Kim Vũ không dây dưa nữa, quay người bước nhanh rời đi.

Không dễ dàng tiễn người đi, Dịch Hi Thần lập tức không thể chờ đợi nữa mà cởi đạo bào phủ trên bộ xương đen của Trương Loan ra, gỡ túi càn khôn của gã xuống, bắt đầu kiểm kê đồ vật bên trong.

“Mẹ ơi!” Dịch Hi Thần càng kiểm càng kích động, hai mắt đều sắp biến thành hình linh thạch rồi, “Lần này thật sự phát tài đó!!”

Trương Loan nếu có thể che giấu ma khí, tu vi của gã vốn cũng không thấp, hơn nữa thủ đoạn gã ác độc, gom được không ít đồ tốt. Ma tu không có chỗ ở cố định, lúc nào cũng có thể bị người ta đuổi gϊếŧ, gã không dám đem đồ vật giấu ở nơi khác, chỉ có thể mang theo bên người. Dịch Hi Thần đảo qua sơ sơ, chỉ linh thạch cao cấp thôi đã có ít nhất chừng trăm viên, thuộc tính ngũ hành đầy đủ mọi thứ. Y sống đến lớn như vậy còn chưa từng thấy nhiều linh thạch thế này, đủ cho bọn họ mua hết toàn bộ những vật cần thiết để đi Hư Vô giới không nói, coi như lại để cho Phì Tức ăn mất mấy viên linh thạch y cũng không đau lòng.

Đột nhiên mặt Dịch Hi Thần tối sầm. Y nghĩ như thế nào mà để cho cái con chim ngu kia ăn linh thạch của y? Không, con chim ngu kia dám ăn thêm một viên nào nữa, y liền lột sạch lông nó!

Dịch Hi Thần đếm tiền đếm đến mức như lên tiên cảnh, suýt nữa quên mất bọn họ ở nơi nào. Đột nhiên, chỉ nghe tiếng nổ rền vang lên, vách đá chặn trước mặt bọn họ lại tự động mở ra.

“Hai tên tiểu tử từ đâu tới, lại quấy nhiễu sự thanh tịnh của bản tọa?” Một âm thanh lười biếng mà từ tính từ trong chủ động truyền ra.

Dịch Hi Thần vội vã đem linh thạch còn chưa có kiểm kê xong cất vào.

Đại địch chân chính đã ở trước mắt, hai người cầm kiếm đi vào chủ động, liền thấy phong cảnh trong chủ động hoàn toàn không giống với mấy động thất đơn sơ bên ngoài, vừa vào cửa, bọn họ suýt chút nữa bị trang hoàng xanh vàng rực rỡ chói mù mắt —— trên vách đá bốn phía chủ động khảm đầy bảo thạch, lưu ly, vảy đủ mọi màu sắc sáng long lanh, trên nóc động treo dây tơ xanh lục, đoạn bố đỏ thẫm, tơ lụa vàng nhạt, rũ xuống tận đất. Mà ở giữa động, đặt một cái tọa tháp cực lớn, trên tọa tháp bày lụa tơ vàng hổ văn. Phía trên nằm một nam tử mặc quần áo thuần tuyết trắng tóc dài tới eo, xem ra đó chính là Thương Minh động chủ Hổ Thương. Vốn dĩ hắn một thân bạch y thanh lịch sạch sẽ, nhưng ở trong động thất xa hoa lãng phí này, ngược lại một thân trắng như tuyết của hắn lại thành tồn tại chói mắt nhất.

Dịch Hi Thần liều mạng nhìn chằm chằm bóng người màu trắng kia, chỉ lo đôi mắt vừa nghiêng một cái liền bị đủ mọi màu sắc chọc mù. Y hắng giọng một cái, đang định mở miệng, liền thấy Trưởng Tôn Tử Quân bên cạnh tiến lên một bước, lạnh lùng quát lên: “Còn không quỳ xuống!”

Còn không quỳ xuống!

Không quỳ xuống!

Quỳ xuống!

Xuống!

Âm thanh trung khí mười phần của hắn vang vọng trong động thất, trong lúc nhất thời, cả căn động thất rơi vào im lặng một cách chết chóc.

Một lát sau, dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há mồm của hai người, Trưởng Tôn Tử Quân lui một bước đứng về bên người Dịch Hi Thần, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì cả —— không chút nghi ngờ, lại là lỗi của ma chướng.

Sắc mặt Dịch Hi Thần biến đổi đủ mọi màu sắc giống như căn động bảo thạch: “Ngươi… làm gì vậy?”

Trưởng Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc: “Ha, ta dọa dọa hắn.”

Hổ Thương bị doạ đến mơ hồ: “…”

Hổ Thương thấy đi vào là hai tiểu tử mặt mày tuấn lãng, vốn còn muốn đùa giỡn hai câu, không nghĩ tới lời còn chưa kịp nói thì trước hết đã để cho người ta đùa giỡn, nhất thời giận tím mặt, từ trên tọa tháp nhảy xuống, cười lạnh nói: “Hai tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng!… Hả? Kiếm gỗ?”

Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm kiếm gỗ trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, trong lúc nhất thời sức lực kiêu ngạo ương ngạnh hoàn toàn mất hết, thần sắc có chút hoảng hốt: “… Là U Vân gọi các ngươi tới sao?”

“Lời này của động chủ hỏi thật thú vị.” Dịch Hi Thần đạo, “Vì bảo kiếm của U Vân chân nhân mà đến, xem như là U Vân chân nhân gọi chúng ta đến sao?”

Hổ Thương nhíu mày lại, ngược lại tựa như chút thất vọng. Một lát sau, hắn lại mở miệng: “Xem ra thời buổi này tiểu tử không biết tự lượng sức mình đều là dám lấy côn gỗ xem thành kiếm mà đùa giỡn!” Lại nói, “Hai người các ngươi có thể xông vào chủ động của bản tọa, có thể thấy các ngươi có chút bản lĩnh. Chết ở đây lãng phí. Không bằng thức thời chút, sớm rời đi, bản tọa đại nhân đại lượng, không tính toán với các ngươi.”

“Độ lượng của chúng ta cũng không nhỏ.” Dịch Hi Thần cười nói, “Không bằng động chủ thức thời chút, thành thật giao yêu đan ra, tốt xấu có thể bảo vệ một cái mạng.” Lấy yêu đan, tu vi mất hết, Hổ Thương liền biến trở về một tuyết hổ bình thường. Nhưng nếu do người khác ra tay đoạt yêu đan, ra tay hơi mạnh một chút, dĩ nhiên là không gánh nổi tánh mạng.

“Ha!” Hổ Thương cười to nói, “Chưa dứt sữa, khẩu khí cũng không nhỏ!”

Hắn khép lại vạt áo nửa mở, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, đánh về phía Dịch Hi Thần!

Thân hình Dịch Hi Thần không nhúc nhích, Trưởng Tôn Tử Quân bên cạnh y lại động. Trưởng Tôn Tử Quân che ở trước Dịch Hi Thần, một kiếm đánh xuống, đạo bạch quang kia liền xẹt qua, Hổ Thương một lần nữa hóa thành hình người.

Hổ Thương sờ sờ lọn tóc bị chém đứt, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn mấy phần so với vừa nãy: “Lại thú vị hơn bản tọa nghĩ một chút.”

Hắn thấy hai tên kiếm tu tới đây, liền tưởng hai người hẳn là không đồng lòng, dù sao thì Thương Vân bảo kiếm người người đều muốn, vừa rồi ở cửa cũng đã gϊếŧ một người đuổi đi một người. Nhưng mà bọn họ lại bảo vệ như thế này, ngược lại khiến người ta ngạc nhiên.

Hổ Thương lại tấn công về phía bọn họ, Trưởng Tôn Tử Quân chắn trước người Dịch Hi Thần, cùng đạo bạch quang kia ngươi tới ta đi, liên tục đấu mấy chiêu!

Khi Hổ Thương lại một lần nữa hóa thành hình người, trên mặt đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn hơi có chút hoảng sợ, dùng tu vi năm trăm năm của hắn, đối chiến với thiếu niên này, lại hoàn toàn không chiếm được thượng phong, hơn nữa thiếu niên kia thành thạo điêu luyện, hiển nhiên còn chưa lấy ra hết thực lực. Hắn thở dài nói: “Quả thực anh hùng xuất thiếu niên.”

Trưởng Tôn Tử Quân lại không phí lời với hắn, chủ động tấn công tới!

Chỉ thấy mấy đường quang ảnh xẹt đến xẹt đi trong động thất không tính là rộng rãi, cả phòng mỹ ngọc bảo thạch đều bị đánh rơi xuống đất.

Hai người họ giao chiến, Dịch Hi Thần không giúp được, liền mở kiếm khí hộ thể, bảo thạch rơi xuống nơi nào, y liền chạy vội tới đó nhặt lên nhét vào trong túi của mình.

Chấn động càng ngày càng lợi hại, Dịch Hi Thần dán vào tường đứng, cũng cảm thấy tường đá đều đang chấn động theo. Vẫn luôn có đồ vật bùm bùm rơi xuống, nhưng bây giờ rơi xuống cũng không chỉ mỗi bảo thạch, mà còn có đá vụn.

Dịch Hi Thần hơi biến sắc: “Nếu không thì ra ngoài đánh đi, thạch động này sẽ sập.”

Chỉ thấy nóc động từ từ mở ra, lộ ra vòm trời xanh thẳm vô bờ. Bạch quang lao ra ngoài trước tiên, Trưởng Tôn Tử Quân theo sát phía sau!

Dịch Hi Thần lại không vội vã đi theo ra ngoài, trước tiên nhặt hết bảo thạch trong động, lúc này mới không nhanh không chậm phi kiếm lên trên không.

Ra khỏi động thất nhỏ hẹp, hai bóng người mạnh mẽ thoải mái ngươi tiến ta lui, đánh đến mức tiếng sấm chớp không ngừng dưới trời quang! Trưởng Tôn Tử Quân hoàn toàn rót kiếm khí vào kiếm gỗ, một kiếm bổ tới, chỉ nghe tiếng nổ rền vang lên, một ngọn núi ầm ầm sụp đổ!

Hổ Thương rơi xuống hạ phong, lại hóa ra nguyên hình, một tuyết hổ cực lớn ngửa mặt lên trời thét dài, lại một ngọn núi ngã xuống!

Loại đấu pháp này khiến Dịch Hi Thần nhìn đến trợn mắt ngoác mồm mà lại xinh đẹp không thôi, nhưng mà y nhìn thấy nguyên hình của tuyết hổ kia, còn muốn nói: một tuyết hổ lớn như vậy, ngược lại đủ cho hai người cưỡi.

Hổ Thương dần dần không địch lại, rất tức giận, rốt cuộc sử dụng tuyệt chiêu. Chỉ thấy hắn triệu đến mấy bóng đen, đột nhiên đánh về phía Trưởng Tôn Tử Quân!

Dịch Hi Thần ngạc nhiên: “Ngự quỷ thuật!”

Thế nhân nói ma cọp hổ tinh, là chỉ hổ yêu có thể sử dụng quỷ hồn. Phàm là tu sĩ hoặc yêu vật chết trong Thương Minh động của hắn, sau khi hóa thành quỷ hồn sẽ về quyền sử dụng của hắn!

Có vài ác quỷ tiến lên, gặp Trưởng Tôn Tử Quân thì há mồm liền cắn! Nếu như bị chúng nó cắn trúng, không bị thương da thịt, lại tổn hại hồn phách! Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân mở kiếm khí hộ thể, có vài ác quỷ dựa vào gần hắn một chút, chỉ để lại vài tiếng kêu thảm thiết đau đớn, hóa thành khói đen tản đi.

Hổ Thương khϊếp sợ! Hắn không dễ dàng dùng thuật này, chỉ vì thuật này một khi ra tay chính là mạng người, nếu không phải bị ép bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà sát chiêu của hắn lại bị Trưởng Tôn Tử Quân thoải mái hóa giải, tu vi của thiếu niên này quả thực sâu không lường được!

Sau khi Trưởng Tôn Tử Quân gϊếŧ ác quỷ, một kiếm bổ về phía Hổ Thương. Hổ Thương không thể không thả ra yêu lực toàn thân, đón lấy kiếm này!

Chỉ thấy lôi quang hỏa hoa lóe sáng, ngọn núi không ngừng chấn động, đá lăn tán loạn!

Sau khi khói bụi tản đi, kiếm gỗ trong tay Trưởng Tôn Tử Quân đã hỏng, chỉ còn dư lại một thanh kiếm gãy. Nhưng mà lưỡi kiếm gãy của hắn, cũng đã gác trên cổ tuyết hổ.

Hổ Thương một lần nữa hóa ra hình người, hắn lúc này, đã không còn dáng vẻ bạch y tiêu sái vừa rồi, mà là mặt mũi bụi bặm, vô cùng chật vật.

Mặc dù rơi vào tình cảnh như thế, Hổ Thương vẫn ngẩng đầu như cũ, cực lực duy trì tôn nghiêm của yêu vương một phương. Hắn lão khí hoành thu* nói: “Các ngươi và bản tọa ngày xưa không oán ngày nay không thù, lấy yêu đan của bản tọa chỉ là vì một thanh kiếm tốt. Không bằng các ngươi giúp bản tọa một chuyện, mang tên khốn kiếp U Vân kia tới, bản tọa nhất định cho các ngươi một thanh kiếm càng tốt hơn so với Thương Vân!”

*Lão khí hoành thu: cách nói chuyện, khí chất giống như người già.

Dịch Hi Thần nhíu mày. Y chú ý tới lời Hổ Thương nói là mang U Vân chân nhân đến, mà không phải là đem thủ cấp của U Vân chân nhân hay kim đan của U Vân đến, nói cách khác hắn muốn là người sống, hoàn toàn khác với loại bá đạo ngang ngược không biết lý lẽ của U Vân chân nhân.

“Thanh kiếm càng tốt hơn so với Thương Vân sao?”

“Đúng. Các ngươi nói Thương Vân bảo kiếm kia vì sao mệnh danh là Thương Vân? Hổ Thương, U Vân, kiếm này chính là bản tọa cùng U Vân cùng đi biển luyện hỏa lấy tinh thiết ra rèn đúc!”

Hai người cũng không nghi ngờ đối với lời này. Hổ Thương cùng U Vân chân nhân này, quả thực giống như đồn đại, từng là bạn thâm giao, không nghĩ tới hôm nay lại đến tình cảnh như vậy.

Dịch Hi Thần đi lên trước, nói: “Ngươi bị treo giải thưởng ba năm, nhưng trước sau vẫn không chịu rời khỏi Thương Minh động, chính là chờ U Vân chân nhân tới tìm ngươi đi? Ngươi muốn thấy hắn à?”

Hổ Thương hơi thay đổi sắc mặt, quay mặt qua một bên: “Phải.”

“Vậy ngươi vì sao không trực tiếp đi gặp hắn?”

“Nếu như hắn chịu gặp bản tọa, bản tọa sao lại ở chỗ này phí lời với hai tiểu tử các ngươi?!”

Trưởng Tôn Tử Quân thấy Hổ Thương nói năng lỗ mãng, kiếm tiến dần lên mấy phần, kiếm khí lạnh lẽo lập tức vẽ ra một vệt máu trên cổ Hổ Thương, máu tươi nhuộm đỏ một thân bạch y của hắn.

“Ai ai ai!” Hổ Thương vội hỏi, “Tiểu tử hấp tấp nóng nảy, chờ bản tọa nói tỉ mỉ chứ! Thế nhân đều nói U Vân là một tán tu, cũng không biết bản tọa chính là sư phụ của U Vân!”

“Sư phụ?” Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân hai mặt nhìn nhau.

Nếu như sư phụ của U Vân chân nhân là một yêu vật, vậy đám tu sĩ tự nhiên là không chịu thừa nhận, mới có thể nói hắn là tán tu. Nhưng mà ỏ tu chân giới, bởi vì tuổi thọ của các tu sĩ dài dằng dặc, nhân duyên đạm bạc, liền đặc biệt chú ý nghĩa thầy trò. Bất kỳ tu sĩ nào, quyết không thể làm chuyện bất lợi với sư phụ mình. Nếu như một đời bái hơn mười vị sư phụ, vậy liền tôn kính hơn mười vị sư phụ. Hơn nữa mặc dù nhóm tu sĩ chính đạo hận ma tu thấu xương, giả như sư phụ của mình rơi vào ma đạo, cũng không thể tự tay thí sư, vì đại nghĩa, nhiều nhất chỉ có thể tố giác sư phụ, để người khác ra tay gϊếŧ chết.

Vậy đại khái cũng là nguyên nhân tại sao, U Vân chân nhân muốn nội đan của Hổ Thương, lại không chịu tự mình động thủ.

Dịch Hi Thần nói: “Ngươi gϊếŧ đạo lữ của U Vân chân nhân, việc này cũng không thể là hiểu lầm đi?” Tuy rằng Thương Vân bảo kiếm là tình thế bắt buộc của bọn họ, nhưng mà Hổ Thương thoạt nhìn cũng không phải là ác yêu, bởi vậy chung quy vẫn là muốn biết rõ ngọn nguồn sự tình, để tránh tạo loạn sát nghiệt.

Vừa nói tới chuyện này, sắc mặt Hổ Thương hơi âm trầm, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Nhưng kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân lại gác ở trên cổ hắn, tay hơi run lên, binh khí sắc bén liền cắt hắn đến thống khổ bất kham. Hắn rốt cuộc vẫn lên tiếng: “Việc này ba năm qua bản tọa chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào, hôm nay thấy hai người các ngươi ngẫu câu vô sai*, không khỏi khiến bản tọa nhớ tới chuyện cũ năm xưa. Cũng được, bản tọa liền đem đoạn nghiệt trái cùng với U Vân nói cho các ngươi, các ngươi… lấy làm kinh nghiệm cũng tốt, chớ đi theo bước chân của chúng ta.”

*Ngẫu câu vô sai: hình dung quan hệ của hai người không chút nghi kỵ, hiểu lầm, vô cùng chân thành.

Hổ Thương bắt đầu hồi ức chuyện cũ.

Khi còn bé U Vân chân nhân từng là đệ tử ngoại môn của một tiểu tu sĩ nào đó. Tu sĩ kia nhặt U Vân về, bất quá là thiếu một tiểu đạo đồng hầu hạ mình, mỗi ngày cũng không dạy U Vân tu luyện, chỉ để cho hắn làm ít chuyện vặt, ngay cả kiếm cũng không cho hắn một thanh. Nhưng mà U Vân thiên phú dị bẩm, chăm học khổ luyện, tự mình luyện thành một ít tu vi thật mỏng, đẽo một khúc gỗ làm kiếm, liền không biết trời cao đất rộng mà xông vào núi rừng rèn luyện, muốn học người ta trảm yêu trừ ma.

Lần thứ nhất hắn rèn luyện, liền gặp Hổ Thương.

Thời điểm đó U Vân còn là một thiếu niên ngây thơ hồ đồ, chính là nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn thấy Hổ Thương là yêu thú, cũng mặc kệ tu vi của hai người chính là khác nhau một trời một vực, lỗ mãng khởi xướng công kích về phía Hổ Thương. Không chút nghi ngờ, hắn bị Hổ Thương đánh đến đầu đầy bọc, xám xịt chạy đi.

Qua mấy ngày, lúc Hổ Thương đang ở trong rừng tắm nắng, U Vân lại tới nữa. Kết quả, lại bị đánh đầu đầy bọc mà trở về.

U Vân từ nhỏ đã là tính tình quật cường, liền nhắm chuẩn Hổ Thương. Cứ mấy ngày liền tới một chuyến tìm Hổ Thương khiêu chiến, bị đánh đến thê thảm liền trở về tiếp tục chăm học khổ luyện.

Khi đó Hổ Thương đã là chúa tể một phương, không nói đám yêu thú, chính là mấy tu sĩ tự cho mình siêu phàm đó, cũng không một ai dám đến tìm hắn gây sự, hắn còn đang ngại ngày tháng trôi qua quá nhàm chán đây. Lúc mới vừa gặp U Vân, hắn lười tính toán với một hài tử, tiện tay đánh hắn hai phát bất quá chỉ là đùa hắn thôi. Nhưng thời gian lâu, ước chừng là cuộc sống quả thực quá nhàm chán, thiếu niên kia thần hôn định tỉnh* mà đến tìm hắn để gây sự, hắn lại dần dần chú ý tới thiếu niên này.

*Thần hôn định tỉnh: sáng chiều thăm hỏi, chỉ bổn phận của con cái đối với cha mẹ.

Thiên tư của U Vân vô cùng không tồi, mỗi lần đến kiếm pháp đều có tinh tiến, chỉ là không chú ý trật tự giống như đệ tử mấy môn phái lớn, mà là một loại phương pháp tu luyện hoang dã. Thanh kiếm gỗ trong tay hắn ta, thì càng là thê thảm không nỡ nhìn.

Vì vậy khi U Vân lại một lần nữa đến tìm hắn để gây sự, hắn một chưởng liền đem U Vân đè xuống đất, hỏi hắn ta, bản tọa chưa từng trêu chọc ngươi, tiểu tử ngươi, vì sao chung quy phải tìm đến bản tọa gây phiền phức?

Tiểu U Vân thiên chân vô tà, trong mắt rõ ràng viết mới mẻ thú vị, ngoài miệng thì lại nói đầy lời đạo nghĩa: Sư phụ ta nói yêu ma đều là bại hoại, ngươi chính là bại hoại, ta muốn thay trời hành đạo!

Sau khi nghe xong Hổ Thương cười ha ha, nói bản tọa không phải bại hoại, nhưng mà sư phụ kia của ngươi thì lại là kẻ ngu si không hơn không kém. Ngươi cũng đừng học với hắn ta đến ngốc. Ngươi bái người như vậy, còn không bằng bái bản tọa làm sư phụ, từ nay về sau, bản tọa dạy ngươi tu luyện.

Mới đầu U Vân tự nhiên là không chịu, theo thường lệ cách một thời gian liền tới tìm Hổ Thương khiêu chiến. Thua liền thành thật trở lại tiếp tục tu luyện.

Mãi đến tận một ngày, vốn nên đến ngày U Vân tới khiêu chiến, Hổ Thương chờ mãi lại không chờ được U Vân. Tâm trạng hắn lo lắng, liền đi trong rừng kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy U Vân bị một lang yêu đánh cho thoi thóp, lang yêu kia muốn ăn U Vân bổ khuyết tu vi của mình. Hổ Thương một chưởng liền đánh lang yêu trọng thương thổ huyết, mang U Vân về yêu động của mình.

U Vân hỏi hắn, tại sao ngươi phải cứu ta? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.

U Vân hỏi hắn, lẽ nào yêu thật sự cũng có yêu tốt? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.

U Vân hỏi hắn, nếu như yêu cũng có yêu tốt, vậy ma cũng có ma tốt sao? Hổ Thương nói, ngươi bái ta làm sư phụ ta sẽ nói cho ngươi biết.

U Vân nói: Sư phụ sư phụ, đến cùng cái gì là chính đạo, cái gì là nhân nghĩa? Hổ Thương vỗ vỗ đầu hắn: Tiểu tử ngốc, đừng nghe mấy kẻ ngu si bên ngoài nói hưu nói vượn, trên thế giới này nào có cái gì mà chính đạo nhân nghĩa. Ngươi nhớ kỹ, mọi việc chỉ cần ngươi vui vẻ, đó chính là chính đạo, chính là nhân nghĩa!

Hổ Thương dạy U Vân tu luyện, dẫn hắn đến biển luyện hỏa lấy tinh thiết rèn kiếm. U Vân cũng chưa bao giờ che giấu việc sư phụ của mình là một yêu tu, mặc dù bị mấy tu sĩ tự xưng là chính đạo xem thường, cho dù bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, hắn cũng không thèm quan tâm.

Nhưng mà hài tử lớn lên, luôn có một ngày xuất sư. U Vân nắm giữ tam dương thể tu vi tinh tiến cực nhanh, chỉ dùng trăm năm liền kết đan thành công, nhảy một phát trở thành tu sĩ Kim Đan. Sau khi kết đan, hắn không tiếp tục ở cùng Hổ Thương giờ giờ khắc khắc nữa, hắn bắt đầu vân du xung quanh, đầu mùa xuân hàng năm trở lại Thương Minh động nâng cốc chuyện phiếm với Hổ Thương mấy ngày, liền đi ra ngoài vân du tiếp.

Mấy năm sau, lúc U Vân lại về Thương Minh động, đã không còn một thân một mình. Hắn mang về một thiên hồ tinh. Đó là đạo lữ hắn mới kết.

Trưởng Tôn Tử Quân nghe đến chỗ này, không khỏi chen vào một câu: “Ngươi đố kị à?”

Hổ Thương mạnh mẽ lườm hắn một cái: “Tiểu tử, nghe bản tọa nói hết!”

Trưởng Tôn Tử Quân mặt không thay đổi đâm đâm kiếm trong tay, ra hiệu hắn tiếp tục tiếp tục nói.

Hổ Thương nói tiếp, sau khi U Vân kết đạo lữ, vẫn như trước hàng năm sẽ trở lại gặp hắn một lần, chẳng qua không còn là một mình hắn ta tới. Không mặn không nhạt như vậy, ngược lại cũng vững vàng mà qua năm mươi năm. Nhưng mà năm mươi năm sau, thiên hồ kia phải độ thiên kiếp. Thiên hồ là linh thú trời sinh, tu vi tinh tiến cực nhanh, tuổi thọ không quá trăm năm liền nghênh đón thiên kiếp. Nhưng mặc dù là linh thú trời sinh, thiên kiếp cũng là mấu chốt một đạo phải chết. Mặc dù thiên hồ còn sống sót trong thiên kiếp, lại không thể thành công phi thăng, mà là tu vi tổn hại hết, gần như tẩu hỏa nhập ma. U Vân là một người nặng tình, không chịu buông bỏ thiên hồ, mỗi ngày dùng linh lực của chính mình cung cấp cho thiên hồ, mặc dù tạm thời bảo vệ tính mạng thiên hồ, nhưng chính hắn lại ngày càng suy nhược, tu vi cũng dần dần bị móc sạch.

Hổ Thương nói: “Nếu lại tùy ý cho tiểu tử kia như vậy tiếp, không những không cứu sống được đạo lữ của hắn, hắn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, cùng thiên hồ kia đồng quy vu tận!”

“Ồ.” Dịch Hi Thần xem như là triệt để hiểu rõ, “Cho nên ngươi liền ra tay gϊếŧ thiên hồ kia.”

“Phải. Bản tọa thừa dịp U Vân ra ngoài hái thuốc, lẻn vào đạo phủ của hắn, khoét nội đan của thiên hồ kia ra. Bản tọa vốn không muốn gϊếŧ hắn, lấy nội đan của hắn, hắn bị đánh về nguyên hình, lại tu luyện từ đầu là được. Chỉ là không nghĩ tới thiên hồ kia đã sớm suy nhược thể hư, dựa cả vào tu vi mà U Vân rót trong nội đan miễn cưỡng bảo mệnh. Nội đan ly thể, hắn liền không sống nổi…” Hổ Thương nhàn nhạt nói, “Những cái mượn cớ khác không cần nhiều lời, chung quy, thiên hồ kia đúng là chết trong tay của bản tọa.”

Hổ Thương rốt cuộc đem chuyện cũ áp lực trong lòng ba năm thổ lộ ra, sau khi nói xong, hắn đưa ánh mắt về phía Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng làm hắn có chút bất ngờ chính là, chính hắn nỗ lực duy trì vân đạm phong khinh, nhưng hai thiếu niên này, lại thật sự là vẻ mặt vân đạm phong khinh, cũng không có bất luận xúc động gì.

“Thật là cảm động nha! Động chủ tình thâm ý nặng với U Vân chân nhân, làm đủ chuyện cũng là vì hắn, mà hắn lại không hiểu tâm ý của ngươi, lấy oán trả ơn, thậm chí còn đem kiếm treo giải thưởng yêu đan của ngươi!” Dịch Hi Thần cười hì hì nói, “Hắn cũng quá không có lương tâm, đúng không?”

Hổ Thương khó giải thích được mà bất an nhíu mày. Dù hắn không hiểu nhân tình hơn nữa, cũng có thể nghe ra giọng điệu của Dịch Hi Thần tràn đầy trào phúng, lời nói cũng không phải là phát ra từ thật lòng.

Quả nhiên, Dịch Hi Thần cười nói: “Động chủ, có phải ngươi cho rằng chúng ta sẽ nói như vậy không? Có điều ta chỉ sợ động chủ cảm động được chính mình, lại không thể cảm động được người khác.”

Hổ Thương sửng sốt.

Trưởng Tôn Tử Quân lạnh lùng nói: “Nếu đạo lữ của U Vân xác thực do ngươi gϊếŧ chết, vậy là được rồi!” Nói xong liền vươn tay hướng về tim hắn, lòng bàn tay hiện ra kim quang, muốn lấy yêu đan của hắn!

Hết chương 33
« Chương TrướcChương Tiếp »