Chương 7: Thử nghiệm

“…… Có thể.” Cuối cùng Quý Nguyên Khanh đã đáp như vậy.

Nếu nói lần trước báo danh khảo nghiệm linh lực chỉ dấy ra một cuộc thảo luận nhỏ thì lần này Lương Ngộ quả thực đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này gần trở thành chủ đề cho các cuộc trà dư tửu hậu. Các đệ tử đều biết, có một tên đệ tử ngoại môn không chỉ không biết lượng sức muốn tham gia khảo nghiệm linh lực, còn dõng dạc muốn trở thành đệ tử của Tiên Tôn.

“Xong rồi, xong rồi, lần này ngươi thật sự xong rồi, thần tiên cũng khó cứu ấy!” Sau khi biết chuyện, Trương sư huynh vẫn luôn đi tới đi lui, trong miệng vẫn cứ lầm bầm câu này.

Lương Ngộ: “Huynh bình tĩnh tý đi, đi qua đi lại đến đầu ta muốn choáng luôn rồi. Ta cũng không sợ, huynh sợ cái gì.”

“Ngươi thật sự không biết tính nghiêm trọng của vấn đề à?!” Trương sư huynh trừng lớn đôi mắt như mắt trâu, sau đó ngồi bịch xuống ghế, bẻ ngón tay bắt đầu tính toán cho y xem.

“Đầu tiên, ai mà không biết Sở Yến Kiệu muốn độc chiếm Tiên Tôn, người khác nhìn thêm một cái cũng muốn móc cả mắt của người ta! Ngươi xem mấy ngày nay mọi người đều hưng phấn như thế, không phải cũng chỉ thảo luận muốn bái trưởng lão nào thôi sao, nào dám nhắc đến Tiên Tôn.”

“Lúc trước ngươi đã khiến Sở Yến Kiệu bị Tiên Tôn trách phạt, hiện tại thì toosrt rồi, hắn không đến trêu chọc ngươi, ngươi ngược lại đi trêu chọc hắn. Thù mới hận cũ gộp lại, quả thực chính là đối đầu công khai với vị gia này rồi.”

“Cho dù gạt cái này sang một bên không nói, quy tắc là cần phải đánh bại một đệ tử dưới trướng, đúng không? Hai đệ tử dưới trướng Tiên Tôn là những người mạnh nhất trong số các đệ tử, Đại đệ tử Mộ Dục, Tiểu đệ tử Sở Yến Kiệu, trong hai người này ngươi có thể đánh thắng được ai, hả? Ngươi nói cho ta nghe xem.”

“Nếu phải chọn một, Sở Yến Kiệu đi. Hắn nhập môn trễ hơn, còn đỡ hơn tên quái vật Mộ Dục kia. Nhưng mà……” Nói tới đây, Trương sư huynh lại bắt đầu thở ngắn than dài, “Có cái gì khác nhau, còn là đấu sinh tử, ngươi xong rồi, ngươi thật sự có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự rồi.”

Những gì hắn nói, Lương Ngộ đã sớm nghĩ tới, nhưng nếu thời gian quay lại y vẫn sẽ hỏi câu đó.

Nếu không làm gì cả, cuộc sống sẽ trôi qua tự nhiên. Nhưng khi đệ tử ngoại môn tròn 22 sẽ bị trao trả tiễn xuống núi, từ đây sẽ bước lên con đường chăn trâu làm ruộng, những tháng ngày ở tiên môn đã trở thành một chủ đề mờ nhạt trong ký ức, mà Lương Ngộ không muốn sống cuộc sống như vậy.

Y bắt đầu dành nhiều thời gian trong ngâm mình trong Tàng Thư Các.

Giả sử thế giới thứ hai quả thực có thể ảnh hưởng đến hiện thực, hiện tại có hai điểm mấu chốt mà y nhất định phải làm rõ. Một là long khí chính xác là gì, hai là thân thể thuần âm rốt cuộc nên tu luyện như thế nào.

Mấy ngày nay Lương Ngộ vẫn luôn không ngừng thử linh lực của mình, phát hiện nó lúc mạnh lúc yếu, hoàn toàn không thể khống chế được. Nhưng nhìn chung nó đang xuống dốc, tình huống cực kỳ không ổn.

Y tìm đọc tất cả các quyển sách, cuối cùng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Long khí và các khí vận khác, đều có ký chủ định mệnh của mình. Những người khác tiếp xúc thân mật với ký chủ dĩ nhiên sẽ có thể lây dính khí vận, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng sẽ tiêu tán hoàn toàn theo thời gian.

Có điều, lần đầu nguyên dương của ký chủ lại là một ngoại lệ.

Cho nên, lịch sử nhìn chung, việc lựa chọn vị trí Thái tử phi luôn là vấn đề hết sức quan trọng., trước khi hoàng tử cưới chính phi thì nhất định không được có trắc phi tiểu thϊếp, càng không được phép quan hệ bất chính phá thân với nha hoàn, sai vặt linh tinh.

Lương Ngộ trầm ngâm một lát, khép sách lại.

Ngoài ra y còn tìm đọc không ít sách về thân thể thuần âm, phát hiện đúng như những gì Quý Nguyên Khanh đã nói, thể chất này biểu hiện khác nhau ở mỗi người, phương pháp tu luyện tương ứng cũng sẽ khác nhau.

Có người vì hấp thu tinh hoa hệ thủy giữa thiên địa mà sinh ra, đả tọa tu luyện dưới thác nước sẽ có tác dụng thần kỳ.; có người là sức mạnh băng tuyết, hỉ có thể phát huy hết tiềm năng ở những nơi băng tuyết cực kỳ lạnh giá; còn người kỳ dị hơn, tăng tiến tu vi bằng cách thu thập những cánh hoa rồi ăn chúng.

Lương Ngộ đều đã từng thử mấy phương pháp này rồi.

Ngâm nước thì dễ, phía sau nhà tranh có hồ nước, nửa đêm y lén đi vào, nín thở ngâm nước nửa canh giờ, tay đều ngâm đến nhăn nheo trắng bệch. Linh lực cũng không tăng lên, ngược lại còn bắt được con cá chép lớn về ăn cùng với các sư huynh đệ.

Lương Ngộ vừa nhai cánh hoa vừa rửa sạch nội tạng, ăn hoa mấy ngày làm cho miệng đắng nghét, hoàn toàn dựa vào nghĩ đến lát nữa sẽ được ăn cá tươi ngon mới vượt qua được. Nhưng mà đứng trước nồi hấp ngẫm lại vẫn chưa có ý định từ bỏ, nhanh trí rắc thêm gia vị lên trên.

Các sư huynh đệ xoa tay hầm hè chờ ăn cá lại chợt cứng đờ khi nhìn thấy con cá.

Lý sư đệ cẩn thận nuốt nước miếng: “Sư huynh, đây là…… cách nấu mới sao? Cá hấp cánh hoa hả?”

Trên con cá hấp còn đang nóng hổi vừa mới ra lò được bao phủ dày đặc những cánh hoa đỏ đỏ vàng vàng. Trong biển cánh hoa chết người, con cá chép phía dưới gian nan ngoi cái đầu lên, bộ dạng trợn trắng mắt như là bị chết ngạt.

Lương Ngộ vỗ vỗ vai của Lý sư đệ, mặt không đổi sắc: “Không hiểu rồi, cái này gọi là mỹ cá đi tắm! Bí quyết sắp bị thất truyền củ ngự thiện hoàng cung, hôm nay các ngươi được lợi rồi.”

Vì thế buổi tối hôm ấy mấy đệ tử ngoại môn đều cùng đi ngoài tập thể, mất ngủ một đêm điên cuồng tranh giành nhà xí.

Sau khi Lương Ngộ lại bò ra từ hầm băng lần nữa thì xem như đã thử hầu hết các phương pháp ghi trong sách, chỉ còn lại mỗi phương pháp song tu.

Sách chỉ nói sơ lược mơ hồ về phương pháp này, nếu muốn hiểu sâu hơn thì phải đến Nội Các chỉ mở cho đệ tử nội môn để tiến thêm một bước thăm dò.

May mà Lương Ngộ có một biểu ca họ hàng xa, y tìm Trần Khang Duệ lấy cớ muốn xem chút sách, hắn liền sảng khoái mà cho y mượn lệnh bài.

Sau mấy ngày tìm kiếm, Lương Ngộ cuối cùng cũng tìm được thứ mà y muốn.

Đó là quyển dã sử, kể về cuộc đời của một vị nữ hoàng nào đó trong lịch sử..

Truyền thuyết kể rằng nữ hoàng sinh ra linh lực yếu ớt, mẫu phi lại không được sủng ái, cho nên không có được thánh tâm, cũng không được đối đãi như hoàng trữ*. Bước Bước ngoặt xảy ra vào năm nữ hoàng vừa thành niên, nàng được một vị tư tế nào đó trong cung nhận định là thân thể thuần âm, đồng thời học được phương pháp song tu, từ đây nữ hoàng liền càng tiến càng xa trên con đường tu hành, cuối cùng dựa vào thực lực mạnh mẽ mà thành công gϊếŧ cha soán vị. (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua)

Trong tâm của dã sử đặt ở trong hậu cung của nữ hoàng, kể một cách sinh động một câu chuyện tâm cung bí sử, thậm chí còn lớn mật mà minh họa các loại tư thế song tu, hết sức nóng bỏng.

Lương Ngộ đọc nhanh như gió lướt qua mấy miêu tả thêm mắm thêm muối, tập trung vào nội dung liên quan đến việc tu luyện của nữ hoàng.

Thân thể thuần âm và thể chất lô đỉnh thoạt nhìn có vẻ giống nhau, nhưng thực chất bên trong lại hoàn toàn khác nhau..

Cũng là tăng tiến tu vi thông qua song tu, lô đỉnh chỉ có ích với người sử dụng, mà thân thể thuần âm lại có lợi cho cả hai bên, trong đó thu hoạch của người sở hữu thể chất sẽ vượt xa đối phương. Mà hiệu quả cụ thể nhiều ít cũng có liên quan rất lớn với tu vi của đối phương, đối phương càng mạnh, hiệu quả sẽ càng lớn. Nếu thực lực của đối phương bình thường, vậy thì hiệu quả sẽ cực nhỏ.

Nói cách khác, phương thức tu luyện thích hợp với y hiện giờ là tìm một kẻ mạnh để song tu sao?

Sao mới xem là mạnh, nếu là Tiên Tôn……

Tiếng chuông giờ Tý vang lên, Lương Ngộ bỗng nhiên bừng tỉnh. Đây chính là Tàng Thư Các, vậy mà y lại suy nghĩ bậy bạ ở chỗ này, ý đồ khinh nhờn sư tôn.

Ygạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cầm quyển tình sử kia lên tiếp tục xem.

Đã trễ thế này, xung quanh đã không còn một bóng người, Lương Ngộ đang đi giữa các giá sách thì đột nhiên dừng lại.

Thật là oan gia ngõ hẹp, vậy mà cũng gặp phải Sở Yến Kiệu và hai tên tuỳ tùng bên cạnh.

Sở Yến Kiệu vẻ măhr lạnh lùng, hiển nhiên là cực kỳ không hài lòng vì nhìn thấy Lương Ngộ xuất hiện ở chỗ này.

Lương Ngộ không muốn sinh thêm chuyện, nghiêng người muốn đi qua bọn họ.

“Đứng lại,” Tên tùy tùng có làn da ngâm đen túm lấy cổ áo của y, lôi người trở về, “Nơi này là Nội Các, chỉ có đệ tử nội môn mới được vào, một đệ tử ngoại môn hư ngươi dám lén vào đây à?”

“Ta có mượn lệnh bài, không nhọc lo lắng.”

Lương Ngộ móc lệnh bài từ trong ngực ra, đi chậm lại, cố ý đặt trước mặt để mọi người có thể nhìn rõ, lúc này mới cúi người nhặt quyển dã sử mới bị rơi xuống đất.

“Chờ đã,” Sở Yến Kiệu đạp một chân lên quyển sách, nguy hiểm nheo mắt lại: “Đây là cái gì?”

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, sách rơi trên đất mở ra, tùy tiện lộ ra tranh minh hoạ song tu ở bên trên. Nữ hoàng mở hai chân cưỡi phía trên nam nô, vẻ mặt mê say, sung sướиɠ da^ʍ mĩ nói không nên lời.

“Còn tưởng rằng ngày ấy ngươi khẩu xuất cuồng ngôn ở học đường là có chút bản lĩnh thật, không biết trộm được cái lệnh bài ở đâu, đi vào đây xem cái thứ dâʍ ɭσạи này.” Sở Yến Kiệu châm biếm một tiếng, vẻ khinh thường không chút nào che giấu.

Lương Ngộ phát hiện không thể kéo quyển sách ra khỏi chân của hắn, đơn giản ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, thoải mái hào phóng nói: “Phương pháp song tu mà thôi, chỉ là một trong các phương thức tu luyện, có vấn đề gì.”

“Không tu luyện cho đàng hoàng, ngược lại ký gửi tâm tư vào mấy cách đường ngang ngõ tắt, đúng là hạ tiện.”

“Thượng cổ có Vô Cực Thiên Tôn gϊếŧ thê chứng đạo, gần có Thủy Hoàng khai quốc đốt vạn người mà luyện binh khí, chỉ là hành động để trở nên mạnh lên, cần gì phải nói đến cao quý hạ tiện.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Sở Yến Kiệu cả giận nói: “Ngươi dám nghị luận xằng bậy tiên đế, tin bây giờ ta trị tội bất kính của ngươi hay không!”

Một tên tùy tùng khác có đôi tai nhọn cũng đệm theo: “Thủy Hoàng khai quốc há có thể để ngươi nghị luận xằng bậy, tiên đế là gϊếŧ giặc ngoại xăm, che chở tổ tiên vạn dâ chúng ta n, đây là công tích. Vô Cực Thiên Tôn xá gia đình mà cứu thiên hạ, đây là đại nghĩa. Ngươi dám ngụy biện đánh đồng với mấy thứ đồ bỏ đó, có phải chán sống rồi không?!”

Gã mang theo một con dao găm, cũng lấy ra quơ quơ ở trước mặt Lương Ngộ, định đe dọa đối phương.

Lương Ngộ hoàn toàn không sợ: “Gϊếŧ một người mà cứu được thiên hạ, chẳng lẽ nữ tử đáng phải chết sao? Dù cho không phải chủng tộc của ta, vạn người chết đi thật sự đều tội ác tày trời?”

“Lời ta nói cũng không phải kêu oan cho bọn họ, dẫu sao thế đạo như thế, cũng chỉ là được làm vua thua làm giặc mà thôi.”

“Chẳng qua đều vì tăng đạo, phương pháp song tu một không hại mạng người hai không cầu tiền của người ta, bị coi thường chỉ là vì tâm thanh cao của các ngươi quấy phá. Nếu các ngươi không có linh lực, sợ là cũng sẽ xem phương pháp này là tiêu chuẩn thôi."

Y cao giọng đáp lời, vang vọng mơ hồ trong Tàng Thư Các. Da đen và tai nhọn theo bản năng muốn phản bác, miệng mở lớn không biết nên nói cái gì.

Trong phút chốc đang ngây ngươi, Lương Ngộ giật lấy chủy thủ trong tay của dao nhọn.

“Ngươi làm gì đấy!” Gã hoảng sợ.

Khóe môi Sở Yến Kiệu nhếch lên một tia cười lạnh, pháp quyết đã ngưng tụ ở đầu ngón tay. Chỉ cần Lương Ngộ dám tấn công hắn, hắn sẽ có cớ đánh gục y ngay tại chỗ.

Lương Ngộ: “Không làm cái gì cả. Ta tuyệt đối không có ý bất kính với tiên đế, nhưng mới vừa rồi nghị luận xằng bậy tiên đế là sự thật, tự xin trách phạt, mong điện hạ minh giám.”

Dứt lời thì giơ tay lên đâm mạnh vào trên vai của mình.

Đang làm gì thế?!

Không ai có thể đoán được y lại làm như thế, sắc mặt mọi người đều biến đổi, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm hoàn toàn vào da thịt, nháy mắt máu tươi đầm đìa.

“Sở Yến Kiệu.”

“Nếu ta có cùng xuất phát điểm giống như ngươi,” Lương Ngộ chậm rãi cười, trong mắt hiện lên ánh sáng khó thuần, “Nhất định sẽ không thấp hơn ngươi.”

Quạ đen ngoài cửa sổ nhìn thấy một màn này, kêu lên một tiếng rồi giương cánh bay đi. Sở Yến Kiệu nhìn người gần như ngã xuống đất ở trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp lên.

Tầm nhìn của Lương Ngộ dần mờ đi do mất máu, trên người cũng càng ngày càng vô lực, không tự giác ngã về phía trước.

Uỵch một tiếng, cái trán đập mạnh xuống sàn nhà.

Y ngược lại vì sự đau đớn này mà tỉnh táo mấy phần, dùng sức cắn đầu lưỡi. Khôi phục vài phần thần chí, tay chống ở trên mặt đất, ra sức ngẩng đầu nhìn lên.

Tàng Thư Các nội im ắng, ngoại trừ y ra thì không có một bóng người, nhóm Sở Yến Kiệu tựa như đã biến mất không còn tăm hơi.

Y cược chính xác rồi.

Lương Ngộ hoãn mấy hơi, cảm thấy đỡ hơn liền đứng dậy, che bả vai đang chảy máu của mình, tay bám vào giá sách chậm rãi bước ra ngoài.

Các đệ tử gác đêm Tàng Thư Các quả thực là kinh hãi đến biến sắc: “Ngươi……! Trời ạ, sao ở trong đó lại bị thương nặng thế này! Mau, chỗ này có Kim Sang Dược!”

Hắn tìm tất cả thuốc trị thương trong hòm thuốc, lại phối hợp với pháp quyết chữa trị, lăn lộn một hồi lâu mới xử lý xong miệng vết thương.

“Cảm ơn, giờ ta đỡ rất nhiều.” Lương Ngộ hơi hoạt động một chút.

Đệ tử gác đêm nhìn đến kinh hồn bạc vía: “Không phải, ngươi khoang cử động đã.”

“Không sao, ta luôn chịu đau rất giỏi,” Lương Ngộ cười với hắn một cái, “Không biết ngươi có thể truyền tin giúp không?”

Bởi vì hai lần y xuyên qua hai thế giới đều có nguyên nhân y bị mất đi ý thức. Cho nên việc y cố ý tự phạt chính là muốn nhân tiện nghiệm chứng xem y có thể thông qua con đường này đi đến thế giới thứ hai hay không.

Sự thật chứng minh là y đã đúng.



Đêm khuya, Sở Yến Kiệu sắc mặt không vui mà đứng trước cửa phòng chứa củi.

Cửa bị đẩy ra, từ từ lùi về phía sau, phát ra những tiếng cọt kẹt khiến người ta ê răng, bên trong một mảnh đen nhánh.

Hắn chán ghét vung tay áo xua tan bụi bặm bay trong không khí, nếu không phải nói người nọ tìm mình có việc gấp, hắn không thèm bước vào nơi này nửa bước.

Tốt nhất phát hiện có người đang giả vờ trêu chọc, nếu không……

Trong mắt Sở Yến Kiệu hiện lên một tia hung ác.

Hắn nâng chân bước vào kho chứa củi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Có người đột nhiênnhào đến từ phía sau, dùng vải bố che đôi mắt của hắn lại.

Sở Yến Kiệu đã tụ pháp quyết trên tay, nhưng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc lại buông xuống.

“Không được nhúc nhích.” Lương Ngộ hung tợn nói.

Không phải nói y hạ tiện sao?

Vậy thì hôm nay Lương Ngộ y sẽ cưỡиɠ ɠiαи tên Thái Tử điện hạ lên mặt nạt người ở bên trong phòng chứa củi bẩn thỉu này.